Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 74: Chương 74: Đấu giá hội




Nhìn trên đài mang lên đồ vật, Tống Khuyết trong lòng âm thầm kích động.

Trong tất cả những món đem ra đấu giá, đây là thứ đối với hắn quan trọng nhất.

“Chư vị mời tiếp tục, bây giờ là một cây dược liệu. Mọi người cũng đã biết, một gốc Ngọc Linh sâm hơn 500 năm. Đối với ở đây chư vị cũng rất có ích, nếu như tìm được đại sư thay thế luyện đan thì tác dụng còn hơn thế rất nhiều. Giá khởi điểm 2000 lượng bạc, đấu giá bắt đầu”.

“2500 lượng” - Tống Khuyết không chút nào do dự, đối với thứ này hắn tình thế bắt buộc.

Ngồi bên cạnh Vân Sơn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, trước đó hắn cũng đã rõ ràng tiểu tử này đối với linh dược khát vọng.

“Tốt, đã có người trả 2500 lượng. Nhưng ta tin đó không phải giá cuối, còn ai trả thêm sao”

“2600 lượng” – một người nhấc tay trả giá.

“Nhà ta Bang chủ ra giá 3000 lượng”.

Lúc này nãy giờ ngồi im quan sát Linh Giang bang đám người lên tiếng. Trong sảnh nhốn nháo đám người lập tức trở nên quạnh quẽ.

Không ai muốn cùng lão Đỗ không qua được. Sợ bị bọn hắn tìm lấy cớ gây sự chuốc thêm phiền phức. Uy lực của Linh Giang bang qua đó cũng có thể thấy được đốm.

Tống Khuyết cũng hơi do dự nhưng chỉ 2,3 giây liền đem vứt sau đầu.

Tesseract tiến giai mới là quan trọng, đi con mẹ nó Linh Giang bang.

“4000 lượng” – Đêm qua vừa lướt đi của sòng bạc dưới tay bọn họ mấy ngàn lượng, Tống đại gia hô lên không chút đau lòng.

Nội sảnh người theo tiếng Tống Khuyết hô lên lập tức lâm vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng hấp hơi hít lạnh. Muôn vàn ánh mắt đổ qua gian phòng bên này, muốn xem bên trong người ra sao thân phận.

Đỗ Như Hối ngồi dựa lưng vào ghế khép hờ lúc này cũng mở mắt ra. Ánh mắt bắn ra 2 đạo tinh quang rạng rỡ như thực chất.

“Bang chủ, có cần ta qua bên đó xem?”

Trong phòng, nam nhân đứng hầu bên cạnh lên tiếng, cũng không tị húy cả sảnh đường nghe rõ.

Nở nụ cười nghiền ngẫm, lão Đỗ khó được vậy mà không phát tác. Khoát tay đại độ:

“Đấu giá, ai trả giá cao người được sao. Đừng để Vân các chủ nói chúng ta phá hủy quy củ”.

Nói rồi lại nhắm mắt dưỡng thần, cũng không tiếp tục có ý định tăng giá.

.....

Bên kia sương phòng, nhìn bình chân như vại Tống Khuyết, lão Vân cũng làm âm thầm lau một vệt mồ hôi. Bên cạnh Chung Hồng càng là sớm sau lưng ướt sũng như tắm.

Đừng nói Linh Giang bang ép lên đầu không thở nổi, nhân gia chưa làm gì, chỉ mấy trăm đạo ánh mắt nhìn về bên này, tuy con cách rèn che nhưng áp lực kia cũng quá dọa người.

Trong Tống Khuyết vẫn thản nhiên như thường cầm chén trà khẽ uống, lão Vân cũng không thể không nói một tiếng phục.

Riêng phần này khí độ, hắn tự đánh giá mình còn thua xa.

Thật không biết Tống Khuyết cũng là cắn răng làm liều, bây giờ cũng đang tự hỏi không biết nếu bị người chém, chỉ còn phân hồn liệu có còn sống được không.

Vấn đề này quá thâm ảo, hắn cũng không dám dùng thực tế đi thử nghiệm nên chỉ có thể lúc này trầm tư suy nghĩ.

Dưới đài Lại Văn Huy cũng không dám để sự việc tiếp diễn, vội vàng kêu to thu hút tập trung đám người.

“Số 7 phòng khách quý trả giá 4000 lượng, có ai trả cao hơn không. Ba, hai, một, đồng ý. Chúc mừng vị kia bằng hữu.

Chúng ta tiếp tục đến với món đồ tiếp theo, là một bộ kiếm pháp.....”.

Nghe được tiếng chùy định âm, Tống Khuyết cũng vui mừng nhướng mày. Cái gì suy tính cũng bay sau ót, bây giờ hắn chỉ quan tâm là gốc này nhân sâm có hay không khiến cho Tesseract có thể hoàn toàn tiến giai biến thành màu cam.

Khi đó thực lực của hắn sẽ có một bước phi tốc phát triển, đối với thế cục hiện nay ở Thanh Hà huyện lại nắm chắc thêm một phần.

“Tống thiếu, chúc mừng ngươi”.

Vân Sơn ngồi bên cạnh kịp thời quanh sang chúc mừng, còn Hồng ca đến bây giờ vẫn còn đang ngồi đó lo lắng bất an.

“Ha ha, đa tạ Vân tiền bối, không biết thanh toán như thế nào”.

“Chút nữa sẽ có nhân viên mang đồ đến cho ngươi kiểm tra, nếu không vấn đề có thể tại chỗ nhận hàng trả tiền, hoặc không gửi lại trong vòng 2 ngày đến lấy cũng được.

Riêng Tống thiếu ngươi có thể trực tiếp cầm đồ, sau này gửi tiền cho ta cũng được”.

Vân Sơn bây giờ là càng bức thiết muốn kết giao Tống Khuyết, rất nhiệt tình trả lời. Hắn trong lòng tin chắc, chỉ cần kẻ này không nửa đường chết yểu, sau này tối thiểu cũng đạt đến như Khổng lão độ cao.

Còn Nhất lưu cao thủ, đó còn phải nhờ cơ duyên và may mắn. Cả Vân gia dốc toàn lực bồi dưỡng cũng chỉ có 2 vị, trong đó 1 người là gia chủ đương thời. Hắn cũng không dám nghĩ xa vời.

“Mấy nghìn lượng tại hạ còn là lấy ra được, trước cám ơn ý tốt của tiền bối”.

Tống Khuyết có thể bỏ vạn lạng ra mua nhà, có thể lấy ra 4000 lượng lão Vân cũng không cảm thấy có gì lạ. Nhưng một bên Hồng ca nghe vào kém chút nữa lòi mắt ra.

Tiểu tử này vẽ ra tiền chứ, làm sao tiền trên người tiêu mãi không hết.

Hắn cũng chưa bao giờ thấy Tống Khuyết nghiêm túc kiếm tiền, nhưng sự thật là tiền càng tiêu càng thấy có. Thật sự không hiểu ra sao.

Tống Khuyết tất nhiên không giải thích, đợi nhân viên đem đồ lên sau hắn sảng khoái từ ngực lấy ra một chồng ngân phiếu, đếm lấy 4000 lạng đưa cho nàng rồi mới mở hộp kiểm tra.

Ngọc Linh sâm là giống sâm quý, so bình thường sâm còn quý hiếm hơn nhiều, dược liệu cũng càng thêm đầy đủ, sử dụng lại không bá đạo như sâm bình thường. Nên giá cả so với sâm khác còn cao hơn mấy thành.

Hơn 500 năm Ngọc Linh sâm cũng phải so ra 600 năm sâm bình thường, thứ này hẳn đủ để Tesseract tiến giai.

Dù rất muốn lập tức chui vào một chỗ kiểm nghiệm, nhưng bây giờ còn đang đông người, Tống Khuyết đành tiếc nuối đem hộp đóng lại cất kỹ. Tiếp tục quan sát dưới đài đấu giá.

Chỉ có Hồng ca lúc này đối khác sự vật chẳng quan tâm, hai mắt đăm đăm nhìn chồng ngân phiếu mà chảy nước dãi. Cái gì Linh Giang bang, không biết đã bị ném ở góc nào.

......

“Tiếp đến là một thanh binh khí, thứ này ở đây chắc hiếm người dùng. Nhưng đối với những ai yêu cung thì lại là một bảo vật vô giá. Nhất tinh Ngân Dực Cung, dù chỉ là Nhất tinh nhưng uy lực không thể coi thường. Không biết vị bằng hữu nào muốn nó, giá khởi điểm 2000 lượng”.

“2200 lượng” - Tống Khuyết hô lên.

Cung khá hiếm dùng, hơn nữa so với vũ khí thông thường còn đắt hơn quá nhiều. Vì vậy rất ít người chọn nó.

Theo sau lẻ tẻ vài người cạnh tranh, cuối cùng hắn lấy 2500 lượng bắt được thứ này.

Đến đây mục đích hôm nay của hắn đã hoàn thành, còn lại bảo vật một là không hứng thú, 2 là cũng không có lực kia đi tranh, hắn dứt khoát ngồi làm khán giả.

.....

Trên phòng quan sát.

Nghe cấp dưới hồi báo Tống Khuyết vậy mà tiền mặt thanh toán 2 món vật phẩm, Vân Hi hiếu kỳ càng sâu.

Đối với có gan dám vuốt râu hùm Đỗ Như Hối thiếu niên nàng bắt đầu tò mò.

“Thanh Trúc, nhắc nhở Sơn thúc điều tra kĩ càng người này, ta muốn biết tất cả tin tức dù là nhỏ nhất của hắn. Cả tiền của hắn từ đâu ra, cũng yêu cầu tra kỹ”.

“Rõ, tiểu thư”.

......

Càng về sau, đồ vật cũng bắt đầu tăng giá chóng mặt. Bây giờ khởi điểm càng là 5000 lượng, Tống đại gia cũng không dám chơi.

“Chư vị, giờ khắc quan trọng đã tới. Bây giờ sắp bắt đầu đấu giá hôm nay áp trục vật phẩm”

Dưới đài mọi người đều thần kinh căng thẳng, chăm chú nhìn lên Lại Văn Huy. Chỉ thấy lão chậm rì rì kéo âm đọc:

“Cho mời, Tụ Khí Đan”.

Theo hộp gỗ mở ra, một viên tròn như long nhãn nằm gọn trong hộp ngọc ở giữa, tỏa ra hương thơm thoang thoảng dễ ngửi vô cùng.

Nhanh chóng đem hộp đóng kỹ, lão Lại mới mồm mép tung bay quảng cáo.

“Đan này do chúng ta gia chủ khổ công từ Bách Thảo Cốc cầu được, tác dụng mọi người cũng biết, có thể gia tăng Lục giai võ giả đỉnh phong xác xuất đề tụ chân khí thêm 2 thành.

Mua về rất có thể gia tộc thêm một vị Nhất lưu võ giả, hông thành công cũng có những cảm ngộ. Mua không thiệt thòi. Chư vị xin chớ có bỏ qua. Giá khởi điểm là 2 vạn lượng, xin mời bắt đầu”.

“2 vạn 1000 lượng, thứ này ta muốn” – Ngồi xem cả buổi Đỗ Như Hối lúc này khí phách tuyên bố.

Dưới đài 1 đám gia tộc ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Cuối cùng cắn răng liều.

Ở đây có thể tham dự cạnh tranh thứ này ai không phải là đại tộc, thế lực để uẩn thâm hậu. Cũng không thể vì hắn lão Đỗ 1 câu mà buông tha cơ hội.

Hơn nữa nhà nếu thêm ra 1 vị Thất giai võ giả, lúc đó ai sợ ai còn chưa biết đây. Vì vậy đều nhao nhao mở miệng, giá cả 1 đường thẳng tắp leo thang.

25000 lượng.

30000 lượng.

35000 lượng.

“39000 lượng, Trần gia gia chủ báo ra 39000 lượng, còn ai trả hơn không. Các vị, đừng nhìn nó là đan được, hay coi nó là một vị Nhất lưu cao thủ, 4 vạn lượng mua cũng không thua thiệt nha, còn ai cao hơn không?”.

Ở dưới đám người âm thầm bĩu môi.

Nếu đan dược giúp người tiến giai Nhất lưu, dù đập nồi bán sắt bọn hắn cũng phải tranh mua.

Nhưng đây chỉ là hư vô 2 thành xác suất. Nếu không phải mua cho mình hoặc chí thân dùng, hơn nữa có đại nắm chắc. Các bang phái ở đây cũng không dễ mạo hiểm đầu tư.

Nhìn dưới đài hưởng ứng loe que đám người, Lại Văn Huy âm thầm tiếc nuối, cuối cùng là không thể phá 3 vạn.

Đợi hỏi mấy lần không có ai tăng giá sau mới lưu luyến gõ chùy:

“Chúc mừng Trần gia chủ, chúc ngài sớm đột phá Thất giai, quận chúng ta lại có thêm một vị nữa Nhất lưu cao thủ”.

Nghe chùy định âm, bên kia gian phòng ùa ra mấy người nhảy cẫng hoan hô. Dẫn đầu là 1 vị trung niên tướng mạo đường hoàng, mặt mũi hào hoa phong nhã. Xung quanh là 1 nhóm người thanh niên nam nữ kích động mặt đỏ tía tai.

Nghe Lại Văn Huy chúc mừng, Trần gia chủ cười lớn hướng mọi người chắp tay:

“Ha ha, đa tạ Lại huynh cát ngôn. Tạ các vị đã nhường”.

.....

“Vị kia là Trần gia gia chủ, tu vi Lục giai đỉnh phong. Tại đồng cấp bên trong cũng hãn hữu địch thủ, nếu có thể thành công tấn cấp bọn hắn Trần gia chắc chắn sẽ là một thế lực không thể bỏ qua”.

Vân Sơn vẫn rất tận chức trách cho Tống Khuyết 2 người giới thiệu.

“Thanh niên cạnh hắn kia gọi Trần Tử Hào, quận thành trứ danh thanh niên tài tuấn, tuổi mới đôi mươi cũng đã chuẩn Nhị lưu võ giả, thực lực không tầm thường”.

Nghe hắn nói Tống Khuyết cũng âm thầm lưu tâm, chỉ tầm tuổi Chung Hồng mà đã có thực lực đấy, quả thật khó được vô cùng. Hơn nữa kế thừa cha hắn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong.

Chậc chậc, chỉ so bản soái ca kém mấy tí tẹo như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.