Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 113: Chương 113: Hiểu lầm giải khai




Vốn còn nghĩ sẽ có người xui xẻo đón nhận cơn thịnh nộ từ Kim Xà bang, nhưng nghe Thiết Phi Long cách nói này, mọi người đều hiểu chuyện hôm nay có lẽ sẽ dừng ở đây.

Tống Khuyết cũng vốn nghĩ hôm nay không thiếu phải cùng Kim Xà bẻ cổ tay. Nhưng xem trận thế này hẳn là không cần, hắn cũng không phải thành phần hiếu chiến, tính tình hắn là ngươi kính ta một thước ta kính người 1 trượng.

Lão Thiết đã nể mặt như vậy hắn liền biết điều, dù sao việc hôm nay coi như đã được giải quyết. Gây ra náo động lớn thế này hắn còn không tin Đổng Thái thằng kia còn ngày lành để sống.

“Ra mắt Thiết Bang chủ, đa tạ Thiết Bang chủ ưu ái. Hôm nay chỉ là chuyện xích mích nhỏ thôi, cũng một phần là do ta hơi nóng tính. Đã làm phiền Thiết Bang chủ ngài phải đến tận đây, vậy theo ý tiểu tử chuyện này cứ như vậy bỏ qua thôi.”

“Không được! Tống công tử ngài không cần như thế nhận thiệt thòi.”

Không ngờ lúc này Thiết Ngọc Nương này đứa mê trai không chịu, nhảy ra bênh vực lẽ phải.

“Cha, ngươi phải xem lại dưới tay ngươi những thuộc hạ này. Càng ngày càng kỳ cục, lại ỷ thế Kim Xà bang chúng ta đi lấn hiếp người. May mà gặp Tống công cử người thông tình đạt lý, nếu không đã sớm đập nát nơi này. Tống công tử chính là 5 giai võ gải cũng có thể đánh giết đây.”

Lão Thiết bây giờ chuyện gì xảy ra vẫn còn mơ hồ đây, thấy mình nữ nhi vậy mà còn vì người ngoài bênh vực lẽ phải tâm tình càng nghi ngờ.

Chẳng lẽ mình Kim Xà bang đã là thối nát đến nhân thần cộng phẫn, cả người nhà mình cũng nhìn không nổi rồi.

Trách mình, trách mình. Bản thân mình quá chú tâm tu luyện, thiếu đốc xúc người phía dưới rồi.

Thiết Phi Long cảm xúc sa sút, thở dài đối với mình nữ nhi:

“Ngoan bảo bối, cho cha kể lại chuyện xảy ra. Yên tâm, hôm nay cha sẽ công bằng xử lý, không để ai bị oan khuất.”

“Ta liền biết lão cha ngươi tốt nhất!”

Ngọc Nương vỗ tay hoan hô rồi tung tăng như chim sẻ đến bên cạnh hắn đem chuyện đầu đuôi kể ra.

Tất nhiên trong lời nàng, Tống đại công tử giống như hóa thân của chính nghĩa đến thế gian duy trì công bằng công chính. Còn nhà mình Kim Xà bang cái gì cũng sai, phảng phất tất cả đều là một đám côn đồ thập ác bất xá vậy.

Càng nghe lão Thiết gân xanh càng run rẩy, dùng nghị lực phi thường mới nhịn được không đem tiểu phản đồ này đánh cho một trận tơi bời.

Chẳng lẽ có người giả mạo con gái mình chứ?

Của ta tiểu áo bông là không biết như thế này hố cha.

Lão Thiết tim đau đến lợi hại, đều nói nữ nhi giống như cùi trỏ, đều là hướng ra ngoài. Các cụ dạy không sai mà, ta còn quá thiên chân rồi.

Nhìn nhà mình ngốc cô nương vì dại trai mà đem trong nhà gốc gác đều phải lôi ra. Thiết Phi Long thật muốn về hỏi lão bà một câu.

Đem về lò nặn lại có được không?

Nhưng con gái đã nói như thế, ở đây mọi người còn đang ngắm nhìn, Thiết Phi Long biết 1 vạn lượng này hôm nay bỏ ra là chắc chắn rồi.

Kéo căng khuôn mặt nặn ra 1 nụ cười, lão Thiết đối với Tống Khuyết gật đầu:

“Tống thiếu hiệp yên tâm, việc này là do ta Kim Xà bang làm việc không thỏa đáng, không liên quan đến ngươi, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng. Còn về việc ngươi thắng bạc, đó là do bản lãnh của ngươi, Kim Xà bang sẽ một đồng không thiếu bồi thường.”

“Lão cha ngươi quả nhiên thâm minh đại nghĩa.”

Thiết tiểu thư hài lòng tán thưởng, tiếp đến chạy đến bên Tống Khuyết khoe công:

“Tống công tử thấy không, ngươi còn gì không hài lòng cứ việc nói ra. Cha ta sẽ thay ngươi chủ trì công đạo!”

Nhìn thoáng qua che ngực khó thở lão Thiết, Tống đại quan nhân cũng là thâm biểu đồng tình. Hắn ngượng ngùng chắp tay:

“Vậy tiểu tử đa tạ Thiết Bang chủ, cũng đa tạ Thiết cô nương thay ta đòi lại lẽ phải.”

“Hì hì, công tử gọi ta Ngọc Nương được rồi!”

Âm thầm quan sát Thiết Phi Long co quắp gương mặt, Tống gia vẫn là cảm thấy cách nữ nhân này xa một chút, không dấu vết lùi lại một bước chắp tay:

“Đa tạ Ngọc Nương!”

Thiết Ngọc Nương cười híp cả mắt, đang còn nhiều lời muốn tâm sự thì lúc này có người hô to:

“Thiết huynh, nhà ta chất tử nếu có điều gì mạo phạm kính mong lượng thứ, không nên cùng người trẻ tuổi chấp nhặt.”

Mọi người ứng tiếng nhìn lại, hóa ra là Ngô Thiên mang theo một đám người vội vàng đuổi đến.

.......

Trở lại thời gian trước đó,

Quan Vũ đang làm việc tại Phủ nha thì nhận được tin Quan Bình đến báo. Biết sức mình không thể giải quyết việc này hắn cũng quyết đoán, lập tức chạy vào tìm thủ trưởng Ngô Thiên.

Hắn là biết lão Ngô đối với Tống Khuyết đặc biệt chiếu cố đây.

Quả nhiên, Ngô Thiên nghe tin tức cũng kinh hãi, không nói 2 lời liền dẫn theo mấy người chạy đến Bách Thắng đổ trang.

Này không, còn chưa đến nơi hắn nghe tin Thiết Phi Long đã có mặt tại đó. Thầm kêu hỏng bét lão Ngô còn tại nơi xa đã vận công hét lớn:

“Thiết huynh, nhà ta chất tử nếu có điều gì mạo phạm kính mong lượng thứ, không nên cùng người trẻ tuổi chấp nhặt.”

Đợi nhìn thấy trong sân thế cục, tất cả mọi người còn hoàn hảo đứng đó. Lão Ngô mới coi như đem tâm đặt lại trong bụng, tiện đà nghi hoặc.

Không phải nói Tống Khuyết tiểu tử này đến gây sự với Kim Xà bang sao, nhìn bộ dáng lão Thiết mặt táo bón đứng đó là ý gì.

Còn nữa, nhà lão Thiết bảo bối nữ nhi làm sao nhìn mình hiền chất ánh mắt đều sắp chảy nước ra thế kia, không cần đánh nhau nữa hả?

“Hóa ra là Ngô huynh, ngươi đây là trách lầm ta. Ta Thiết Phi Long há là loại người ỷ lớn hiếp nhỏ sao?”

Xung quanh vây xem một đám đông, dưới đất còn nằm một người. Như thế trận thế không nhỏ, làm sao bây giờ lại an nhiên tường hòa rồi? Một bụng nghi hoặc lão Ngô không hiểu gì, đành căng da đầu chắp tay cùng mấy người chào hỏi:

“Thiết huynh chớ trách! Chỉ là lo lắng trong nhà hiền chất an nguy nên mới nói không suy nghĩ. Lần sau nhất định tìm Thiết huynh bồi tội.”

“Tống hiền chất, làm sao lại manh động như thế đây? Có gì để ta thay ngươi giải quyết, thế nào lại mạo phạm Thiết bang chủ?”

Chuyện cũng đã giải khai, tự nhiên có gần vạn lượng rơi vào đầu Tống đại quan nhân tâm tình rất tốt, hơn nữa đối với Thiết Phi Long ấn tượng không sai hắn rất thẳng thắn thừa nhận sai lầm:

“Bá phụ dạy rất đúng, là ta đường đột rồi. Ta cũng đã cùng Thiết bang chủ tạ lỗi, còn may hắn lão nhân gia rộng lượng không cùng ta chấp nhặt.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Cha ta tính tình nhưng tốt đâu, Tống công tử ngươi không cần lo lắng, hì hì!”

Thấy tiểu tử kia còn tính hiểu chuyện. Con gái bảo bối của mình cũng bênh người ta chằm chằm, còn có thể làm sao, lão Thiết cũng nghĩ thoáng, mỉm cười đáp:

“Ngô huynh nói quá lời, cũng là Kim Xà bang người chúng ta có lỗi trước. Không trách được người khác. Sự việc cũng đã sáng tỏ, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

“Ha ha, vậy ta yên tâm rồi. Không biết nằm dưới đất kia là kẻ nào, lại là làm sao bị thương?”



Hình như chúng ta quên người.

Lúc này mọi người mới phản ứng ra nhớ đến còn nằm trên đất Từ thiếu gia, lập tức có người đem hắn nâng dậy lay tỉnh.

Thật sự cao trào liên tiếp xuất hiện, hắn một vai phụ chỉ có một suất diễn nhất thời không ai nhớ đến nha.

Thấy rõ mặt người kia, lão Ngô cũng lắp bắp kinh hãi.

Từ Thanh dù sao cũng chính là hắn thủ trưởng nhé, hắn chất tử nếu bị người đánh thương việc này hắn cũng không thể bỏ mặc.

Ngô Phàm ít ra còn có chút ánh mắt, hiểu lão cha nghi ngờ liền tiến lên ghé vào tai thay hắn giải hoặc.

Đợi hắn đầu đuôi đem việc nói ra, Ngô Thiên cũng là kéo kéo khóe miệng không biết làm sao.

Trách ai bây giờ? Ngươi tự ngã xuống đất, nộ khí công tâm ngất đi, tìm thúc ngươi đến cũng không có biện pháp.

Hơn nữa việc này dính dáng đến mình chất tử, lão Ngô tự nhiên hoa lệ bỏ qua.

Coi như chưa từng nghe thấy, chỉ dặn phía sau mấy người đem Từ thiếu đưa về Từ phủ.

Ngô Phàm nói tuy nhỏ nhưng Thiết Phi Long tu vi bậc nào, tự nhiên nghe rõ ràng. Biết mình nữ nhi bảo bối cho nhân gia tiểu Từ bổ đao, hắn cũng tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Ngọc Nương ngẫm lại cũng có chút thua thiệt Từ Thế Thịnh, đối phương suốt ngày bám đuôi mình, khi nãy làm việc cũng hơi có chút quá đáng. Bị cha oán trách cô nương này xấu hổ cúi đầu le lưỡi.

Đã hiểu lầm giải khai, mấy người cùng nhau tâm sự vui vẻ làm quen mấy câu rồi Tống Khuyết cũng tìm cớ muốn thoát thân.

Còn đầu sỏ gây tội mấy người, tất nhiên tùy theo mức độ không tránh được trách phạt. Mọi sai lầm đều cần phải trả giá.

Đối mặt với Đổng Thái khóc lóc cầu xin Tống đại gia cũng không để ý, hắn đây là tự làm tự chịu. Nếu như kẻ này không tham mấy đồng bạc, hoặc biết điều ăn nói khép nép, Tống gia cũng không làm khó hắn, dù sao mình cũng không thiếu tiền.

Nhưng dám lớn lối như vậy, nếu hôm nay hắn không giết gà dọa khỉ, ngày mai đảm bảo sẽ có một đống người tìm cớ chuồn êm. Nhất là mấy vị võ giả tiêu sư, bằng bản lĩnh của họ trong huyện này cũng là hàng hót. Khi đó Tống gia hắn mua Thuận Phong còn có ý nghĩa gì.

Còn Đổng Thái, bị giết tự nhiên là quá tiện nghi. Hắn làm Kim Xà bang không cớ mất oan cả vạn lượng, không ép hắn đền bù thiệt hại nhân gia cũng không dễ dàng để hắn chết.

“Này, Tống công tử. Về sau ngươi có đến tìm ta đi chơi không?”

Tống Khuyết cùng Ngô Thiên mấy người đang định rời đi, Thiết Ngọc Nương liền gấp không nhịn được hô gọi.

Lão Thiết trên trán gân xanh nhảy càng lợi hại.

Tiểu nương bì này, đem Thiết gia bộ mắt ném quá độ. Mê trai như này cũng là không biết nói làm sao.

Nhìn nàng này tuổi tác thiên tiểu, chỉ tầm 16,17. Dáng người cũng chưa có gì nảy nở, Tống gia tự nhiên trong lòng đánh dấu cancel.

Không phải đồ ăn của gia.

Nhưng nể mặt lão Thiết cùng trong ngực bạc, hắn còn là không quá đáng đả kích nhân gia, chỉ cười qua loa:

“Đợi ta có rảnh nhất định sẽ đi tìm Ngọc Nương ngươi!”

Không biết bị người qua loa lấy lệ, tiểu cô nương cười rất rức rỡ:

“Quan tử nhất ngôn, ngươi nói phải nhớ giữ lời đấy!”

Cùng Thiết gia 2 cha con từ biệt, Tống Khuyết mấy người mới ra ngoài đổ trang cùng nhau đi về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.