Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 448: Chương 448: Hùng gia thời khắc (Hoàn)




Vong Ưu Đảo,

Sa Chấn Hải nãy giờ vẫn du tẩu quanh thân Hùng Bá liên tục tấn công, trời không phụ làm người. Tuy hắc tiểu tử này phòng thủ có thể nói giọt nước không lọt nhưng cuối cùng cũng đã để hắn tìm được đến một cơ hội như vậy.

Trong một lần lão Hùng phản công, chỉ thấy vị này Thiết Sa Chưởng thập phần nhẹ nhàng lắc người tránh ra hắn quét ngang một chùy. Lúc này ngốc Hùng một tay còn lại đang để ngang hông, từ phần ngực trở lên đó là hoàn toàn trống không để lộ trước mặt đối thủ của hắn.

Gặp cảnh này, Sa Tam thiếu hai mắt lộ ra vẻ cuồng hỉ. Thằng này không chút do dự chính là vội vàng tụ lực nơi tay, trên bàn tay hắn bất chợt lóe lên một tầng hoàng quang lờ mờ, nhưng tại một đám mắt tinh tai thính võ giả soi mói phía dưới là cực kỳ rõ ràng đấy.

Chân khí! – Tất cả mọi người nhất tề kinh ngạc thốt lên.

Tống Khuyết cũng là kinh hãi bật người dậy hét lớn:

“A Hùng, cẩn thận!” - Trên tay hắn còn không biết khi nào đã xuất hiện một thanh màu bạc phi đao.

Tại trong trận, Hùng Bá cũng đã cảm nhận được nguy hiểm cận kề.

Sa Chấn Hải thứ âm hàng kia vậy mà âm thầm ẩn giấu việc mình đã tu luyện ra chân khí, chỉ để chờ giờ phút này sử dụng ra hại người mà thôi. Vừa rồi ngốc Hùng sơ hở cũng không thể coi là thật sự sơ hở, đối thủ của hắn đã bị buộc phải lui lại tránh né, khoảng cách của hai người còn khá xa đây.

Nếu lão Sa thật muốn lao lên, Hùng Bá cũng có thừa thời gian để ứng phó. Nhưng không thể ngờ được rằng, tiện nhân kia lại luyện ra chân khí mà thôi.

Còn cách nhau hơn 1 trượng, Sa Chấn Hải đã vội vàng xuất chưởng. Lượng lớn chân khí như hội tụ thành một cái bàn tay màu vàng vậy rồi kéo dài ra, nhanh như chớp giật tàn nhẫn đập thẳng vào đỉnh đầu của Hùng Bá.

Nếu trúng một cái Phách không chưởng này, lão Hùng dù không chết hẳn cũng sẽ bị chấn thương sọ não, triệt để thành ngu ngốc.

Còn may, tiểu tử này ăn đòn nhiều năm như vậy cũng không phải phí công, đối với nguy cơ phản ứng hắn ngược lại cực kỳ linh mẫn.

Đối mặt với Sa Chấn Hải xuất kỳ bất ý một chiêu, tuy là không thể nào ngờ tới chuyện này nhưng Hùng Bá còn là theo bản năng kịp thời nghiêng đầu tránh đi yếu hại.

“Ầm!”

“Hừ!”

Ăn trọn đối thủ một cái Thiết Sa Chưởng, dù là da dày thịt béo hắn cũng phải nhíu mày hừ lên một tiếng đau đớn.

Đối diện, dù một kích chưa thể đắc thủ khiến Sa Chấn Hải trong lòng có chút đáng tiếc, nhưng thằng này phản ứng một chút cũng không chậm, vội vàng áp sát lại gần chớp lấy thời cơ.

Nhân lúc nó bệnh muốn nó mệnh!

“Ầm!”.... “Ầm!”... “Ầm!”....

Khổ thân ngốc Hùng, đón đầu hắn chính là đối thủ một đợt cuồng phong bạo vũ liên hoàn chưởng.

Một bên vai bị đau khiến phản ứng trở nên trì độn, chỉ còn một cánh tay hoàn hảo lão Hùng tự nhiên chịu thật lớn thiệt thòi, khổ khổ chống đỡ không được 20 chiêu liền bị Sa tam thiếu ban cho một cước giữa ngực bay ngược ra ngoài. Bên kia vai đau chiếc chùy kia cũng là đồng cảnh ngộ bị đánh cho rời tay, còn suýt chút ngộ thương đám quần chúng tham chiến.

.....

“Khục khục khục..”

Bị đánh bay đến gần ranh giới, phải liên tục đạp 5, 6 bước xuống đất hóa giải lực đạo Hùng Bá mới coi như có thể hoãn lại thân mình.

Chỉ thấy bộ dáng của thằng này bây giờ vô cùng chật vật, bên khóe miệng tiên huyết tràn ra, trên người áo khoác càng là bị đối thủ đánh cho rách nát tan tành. Nhất là trên bả vai hắn cái kia một vết đỏ rực bàn tay như bị người dùng sắt nung khắc lên vậy, tại dưới nền màu đen da thịt chói mắt dị thường.

Cũng may Hùng Bá Thiên Chuy Công luyện đã đến đại thành, vừa rồi ăn một đống quyền cước cũng không lập tức mất đi sức chiến đấu, chỉ là lồng ngực bị bế khí khó thở thế thôi, ho ra vài tiếng liền khá hơn rất nhiều rồi.

Sa Chấn Hải cũng không thể ngờ đối phương hoành luyện công phu lại lợi hại như vậy, nên 1 cước vừa rồi đắc thủ sau hắn liền cố ý dừng lại, chuẩn bị đón nhận ván chúng hoan hô. Thế nên lúc này mới cho lão Hùng có cơ hội lấy hơi thở dốc.

Bên tay đau không còn Thiên Vương Chùy vướng víu, ngốc Hùng ngược lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vặn vặn đôi vai cho kêu lên răng rắc mấy tiếng sau thằng này đã như không có việc gì thế liền toét miệng nhe răng cười:

“Tiếp tục!”

Nói rồi đồng thời dưới chân đã đạp mạnh xuống đất, dùng đơn chùy lần nữa xông thẳng về phía Sa Chấn Hải điên cuồng tấn công. Nhìn hắn con mắt dần dần xuất hiện đầy hằn đỏ tia máu, thật giống tiểu tử này đang đánh mất lý trí làm liều vậy.

Nhưng đứng quan sát Tống đại quan nhân ngược lại lúc này mới thấy yên lòng hơn, hắn ám thở nhẹ một hơi rồi tiếp tục tĩnh hạ tâm lai cẩn thận xem trong sân hai người chiến đấu. Cái thanh phi đao nhỏ kia vẫn nắm thật chặt trên đầu ngón tay chuẩn bị sẵn sàng bất cứ giá nào.

“Ầm!”... “Ầm!”... “Ầm!”...

Cuộc tỷ võ lại lần nữa quay về tiết tấu quen thuộc. Nhưng lần này là hai bên đổi vị trí cho nhau, Hùng Bá điên cuồng tấn công còn Sa Chấn Hải liều mạng cố gắng phòng thủ.

Tất nhiên lão Sa cũng sẽ không cam chịu đứng một chỗ ăn đòn mãi như thế, thằng này cũng không đoạn tìm cơ hội phản công đánh trả, nhưng ngoài việc càng kích phát hung tính của ngốc Hùng vậy cũng không tác dụng gì, kể cả mấy lần Sa tam thiếu dùng ra chân khí cũng vậy.

Dù sao hắn còn chưa phải Thất giai, hiện tại mới chỉ đề luyện ra mấy sợi chân khí thôi. Đợi bao giờ chân khí đủ nhiều, đủ mạnh, có thể tự động vận hành thành một chu thiên Sa Chấn Hải mới coi như chính thức trở thành Nhất lưu cao thủ.

Quá trình này nhanh thì 1 tháng, chậm thì vài ba tháng, tùy điều kiện từng người mà định. Hiện tại trong cơ thể chân khí còn đang cần nuôi dưỡng, dùng 1 lần ít đi một tia, lão Sa cũng không dám tùy tiện sử dụng.

Trước đó có mấy lần muốn trò cũ trọng thi, nhưng tất cả đều bị Hùng Bá tránh đi chỗ yếu hại, chỉ thành công đánh lên người thằng này mấy vết tay không đau không ngứa thế thôi.

Thật sự là không đau không ngứa đấy, lão Hùng hiện tại trạng thái chính là đang kích phát trong người hắn Hình Thiên Chiến Thể huyết mạch. Tại trạng thái này, hắn hầu như biến thành một cỗ máy chiến tranh hoàn mỹ. Không biết đau, không biết mệt, lực lượng, phòng ngự, giác quan hết thảy được tăng cường đến cực hạn.

Chỉ có điều thần trí sẽ không được tỉnh táo cho lắm mà thôi, nhưng trong hoàn cảnh 1 đấu 1 thế này vậy sẽ không có ảnh hưởng gì lớn lắm. Dù sao nổi điên hay không nổi điên cứ đập bẹp đối thủ trước mặt là được.

Vì thế Sa công tử liền khổ bức rồi! Đối thủ bỗng dưng hung mãnh như cắn Viagra thế để vị này Thiết Sa Chưởng trong lòng áp lực cực lớn. Đau khổ chống đỡ một hồi hắn đã thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.

Vốn còn suy nghĩ gắng chống đến khi đối phương kiệt sức nhưng xem hiện tại bộ dáng vậy không được rồi, nghĩ đến đây Sa Chấn Hải cắn răng.

Liều mạng!

Đón nhận Hùng Bá đập đến một chuỳ, thằng này thế mà phản lẽ thường không tránh không né. Ngược lại dồn đủ chân khí lên hai bàn tay rồi giơ ra đón lấy, sau đó xảo diệu dùng lực khẽ cuốn.

Trên tay Sa Chấn Hải như sinh ra một lực hút cực lớn vậy dính chặt lên Thiên Vương Chùy. Theo hướng tay hắn chuyển động, chuôi cầm ở phía lão Hùng cũng đồng thời bị vặn xoáy tròn một vòng.

“Buông!”

Lực đạo quá lớn, Hùng Bá cũng không cách nào giữ chặt vũ khí trong tay, còn lại duy nhất một chiếc Thiên Vương Chùy cứ thế bị đối phương đơn giản cuốn bay ra ngoài. Đồng thời Sa thiếu còn không bỏ qua cơ hội, muốn vung mũi chân đạp mạnh về phía hắn yết hầu.

Hùng đại gia thờ ơ bất động, đang trong trạng thái say chiến hắn không hề biết sợ hãi. Lúc này không những không lùi lại mà càng hưng phấn tiến lên.

“Ầm!”

Sa Chấn Hải một cước thế mạnh lực chìm đạp rắn chắc lên lồng ngực Hùng Bá, thật không khác gì một nhát dùi gỗ gõ mạnh lên chiếc trống da trâu làm phát ra một tiếng kêu trầm đục thật lớn.

Nhìn đối diện hắc tiểu tử há mồm phun ra một búng máu, lão Sa thần kỳ không có một chút nào hưng phấn, trái lại trên mặt hắn hiện rõ nét hoảng sợ tột cùng.

Bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi, khi hắn vừa đắc thủ một chiêu cũng là lúc một bàn tay to lớn, rắn chắc như chiếc kìm thép của đối phương vững vàng nắm chặt lấy cổ chân hắn.

“Bắt được ngươi!”

Đầy một mồm máu ngốc Hùng lúc này vẫn còn hưng phấn nhe răng toét miệng ra cười, phối hợp với hắn hai mắt đỏ rực thị huyết quang mang cùng âm u như thực chất lệ khí. Sa công tử thiếu điều đương trường dọa đái.

“Buông ra!”

Cố gắng giãy giụa không thể thoát khỏi đối thủ trói buộc, vị này Thiết Sa Chưởng sợ hãi điên cuồng hét lớn thiêu đốt khí huyết. Đồng thời bàn tay phải của hắn lần nữa tụ đầy chân khí, dùng hết sức bình sinh hướng về Hùng Bá ngực trái chỗ tâm tạng tàn nhẫn đánh xuống.

“Ầm!”

Ngốc tiểu tử Hùng Bá lần nữa không thèm tránh né, hắn chỉ khẽ nghiêng người liền tùy ý cho một chưởng này đánh xuống bả vai của mình rồi y dạng vẽ hồ lô, nhanh chóng dùng cái tay còn lại bắt chặt lấy Sa Chấn Hải cổ tay.

Một tay một chân đã bị trói chặt, vị này Diêm Bang tam thiếu gia cuối cùng đã không thể chạy.

Come on baby!

“Chết đi!”

Chờ mãi mới bắt được đối phương, ngốc Hùng không ngại cho vị huynh đệ này một cái nhiệt tình nhất thân mật gấu ôm.

“Không!”

Sa tam thiếu giãy giụa đến lợi hại, nhưng chẳng làm nên tác dụng mẹ gì. Hắn chỉ có thể trợn to hai mắt kinh hãi gần chết nhìn trước mặt hắc tiểu tử kia đem đầu góp đến càng lúc càng gần, hướng về đôi môi mình khoảng cách càng lúc lại càng gần.

Cho đến khi....

“Grừ!!!”...... “Không!!!!”

Tất cả phản kháng chỉ là tốn công vô ích, đối mặt với Hùng gia tình cảm mãnh liệt, Tiểu Sa tử một chút chống cự đó chỉ càng con gấu điên này tăng thêm hưng phấn cùng khoái cảm thôi.

Đến cuối cùng, Hùng Bá cái trán vẫn là cùng Sa Chấn Hải miệng nhỏ thân mật tiếp xúc.

“Ầm!”

“Áaaaaa....”

Sa Chấn Hải rú thảm một tiếng, cả người thằng này điên cuồng thiêu đốt khí huyết. Chân khí theo lỗ chân lông không cần tiền như vậy mãnh liệt trào ra, như những sợi kim châm sắc nhọn bão tố bắn phá ra bốn phía.

Để ngốc Hùng hai bàn tay cũng không bị đâm đến đau đớn dị thường, thêm nữa vừa vao chạm một phát, đầu hắn cũng có chút choáng váng đây, nên hai tay nhất thời không khống chế được mà buông lỏng ra.

Mượn cơ hội này, lão Sa mới thành công thoát ra khỏi đối thủ ôm ấp. Thằng này lập tức bịt lấy mồm rồi hoang mang rối loạn điên cuồng nhảy về phía sau.

Lúc này, mọi người mới thấy rõ bộ dáng hiện tại của Sa tam thiếu.

Quá thảm rồi!

Hóa ra răng môi lẫn lộn là thực sự có thật chứ không phải là lời nói xuông.

Nhìn Sa Chấn Hải gần như bị hủy đi dung nhan, Tống thần y cảm thấy bằng mình trình độ cũng là áp lực như núi nha.

Thật sự là một tàn nhẫn gia hỏa! – Quan chiến tất cả mọi người không tự chủ được đồng thời hít một hơi lạnh. Tiện đà nhìn về trong sân Hùng gia ánh mắt kiêng kỵ rất nhiều.

Đối với địch ác, đối với mình càng ác đại mãnh nhân, không trêu vào được, tuyệt đối không trêu vào được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.