Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 337: Chương 337: Huyết Ma hiện




Sáng hôm sau,

Không ngoài sở liệu, khi Tống Khuyết đến tìm Vu Đại Thanh ngỏ ý muốn mượn một con thuyền, người này liền rất sảng khoái chọn một chiếc thuyền tốt cùng cả đội thủy thủ giao cho hắn sử dụng, cũng không thèm hỏi lý do cùng lúc nào yêu cầu trả lại.

Có qua có lại Tống lão gia cũng biếu tặng lão Vu rất nhiều Thanh Hà đặc sản, cùng đặc biệt tặng riêng cho hắn mấy bình Long Huyết Tửu về từ từ thưởng thức. Tất nhiên, ngoài ra còn mang theo hơn chục bình gửi tặng cho Vu gia Gia chủ Vu Chính Đạo, Tuệ Vô cùng hắn nhị thúc Dương Nam Tuần sát sứ Vu Chính Minh.

Đến Thanh Hà một chuyến, ngoại trừ việc hoàn thành một cọc cực kỳ có hời mua bán, lại còn có một đống quà đem về, Vu Đại Thanh vậy tự nhiên là vui vẻ vô cùng. Nhìn hắn trước khi rời đi trên mặt cười híp hai mắt lại không biết trời đâu đất đâu cũng đã đủ hiểu vị này Tổng quản trong lòng khoái trá.

Cự Kình Thương Hội đi rồi, kéo theo mấy thuyền hàng tồn kho cửa nửa tháng trời của đám thương lái trong huyện thành rời đi. Việc cấm vận của Linh Giang Bang coi như tạm thời có một cách giải quyết, nghe xung quanh mấy vị lão bản tiếng cười cùng không đoạn lời cảm kích, Tống Khuyết cũng thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Lão Dương cùng Chung Hồng, Phạm Nhất Vũ hôm sau cũng đi, mất một ngày chuẩn bị vật tư, hàng hóa, cái này con thuyền mang theo Tống đại quan nhân rất nhiều kỳ vọng liền chầm chậm giương buồm rời bến từ lúc trời còn tờ mờ sương.

Chuyến này, ngoại trừ Nguyễn Tuấn Huy tấm kia lệnh bài, Tống Khuyết còn đưa cho Dương Kế Nghiệp một hộp gỗ nhỏ, bên trong chứa một gốc Độc Long Đảm. Hắn vì sợ lộ, tự nhiên không dám như lúc trước một hộp đặt 3 gốc kiểu lão Đỗ.

Hơn nữa cây này nấm độc bề ngoài cũng bị sửa sang lại không ít, nếu không đám người kia nhìn quen mắt rồi bắt đầu nghi ngờ điều tra thì nguy to, hắn tự nhận mình cũng không có con đường rộng như Đỗ Như Hối có thể bãi bình Thiên Độc Tông người lửa giận.

Nói chung việc này không thể hở ra một chút sơ sẩy, Tống Khuyết cảm thấy mình có cẩn thận thế chứ cẩn thận nữa cũng không chút dư thừa.

Mấy việc cấp bách nhất đã được lần lượt giải quyết, Thanh Hà thành cuộc sống lại trở về bình yên như lúc ban đầu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Linh Giang Bang bên kia thấy Tống gia đã tìm được cách phá cục, bọn họ cũng không dám tiếp tục hung hăng gây nên dân phẫn. Bây giờ hai đầu đã có thể bình thường thông thương, dòng người đổ về huyện thành lại bắt đầu lục tục đông lên để sinh ý trong thành dần dần khởi sắc.

Nhưng những này Tống Khuyết cũng chỉ nghe qua một lượt liền thôi không tiếp tục để ý, hắn bây giờ ngoại trừ tu luyện đó là toàn tâm toàn ý theo dõi Hùng Kê Trại nhất động nhất tĩnh, đến ngay cả Dương Kế Nghiệp mấy người một chuyến cũng không rảnh hơn quan tâm.

Hơn một tuần rồi, Tiểu Yến Tử vẫn là ăn trực nằm chờ ở Hùng Kê Trại, đáng tiếc ma nhân bóng dáng đến giờ còn chưa thấy. Nhưng như lời Sa Mách Quyền, vậy hẳn cũng nhanh.

Chỉ cần tìm được Huyết Y con hàng kia chỗ ở, Tống Khuyết bảo đảm sẽ cho nó lập tức về chầu trời, bằng mọi giá.

.......

Theo thời gian càng lúc càng đến gần, Tống lão gia tâm tình cũng lược hiện nôn nóng.

Nhưng đáng tiếc, chưa chờ đến lão Huyết, hắn đã đón nhận một tin tức không mấy vui vẻ.

“Thiếu gia, Thuận Phong Tiêu cục truyền đến tin tức, bên Quận thành chi nhánh đã bị Linh Giang Bang người cho đóng cửa, cấm chỉ bọn họ buôn bán kinh doanh. Ngay cả chúng ta hàng hóa, xe ngựa cũng tất cả bị phá hủy, tổn thất ước tính hơn 1 vạn lượng.”

Sáng ra liền nghe Nhiếp Phong gấp gáp đến hội báo công việc, Tống Khuyết sắc mặt vậy thật giống như ăn phải còn ruồi vậy khó coi.

“Rầm!”

“Mẹ kiếp Đỗ Như Hối, hắn đây là quyết dây dưa không xong!” – Tức giận Tống lão gia đập bàn gằn giọng quát lớn.

“Thiếu gia, chuyện gì?”

Đang ở một bên cùng Tiểu Hắc chơi vật lộn Hùng Bá thấy vậy vội vàng chạy đến. Trong nhà mấy người cùng đám sủng vật cũng không mải lo chơi, đều lo lắng chạy qua nhìn hắn.

Hít mấy hơi để bình phục tâm tình, Tống Khuyết mới lắc đầu trấn an mọi người:

“Không có gì, chỉ là đối phương làm mấy chuyện buồn nôn khiến ta khó chịu thôi, không cần phải lo lắng.”

Sợ ảnh hưởng đến hắn suy nghĩ, Dương Mật liền đuổi Husky mấy đứa đi ra xa xa, ngược lại Manh Manh con này nịnh hót tinh liền thuận thế bò lên vai chủ nhân rúc đầu vào cổ hắn an ủi.

Buồn cười bế con này tiện hồ xuống đùi, vuốt vuốt nó đầu nhỏ mềm mại lông tơ, một lát sau Tống Khuyết mặt mới bắt đầu giãn ra:

“Lão Nhiếp, ngươi cho người nhắn với Quan Hưng, bên Linh Giang chi nhánh trước cứ tạm thời đóng cửa mấy hôm. Chờ khoản 1 tuần sau có thời gian ta sẽ đích thân giải quyết việc này.”

“Rõ! Thiếu gia!”

“Mấy vị tiêu sư có hay không bị Đỗ Như Hối người đả thương?”

“Có, thiếu gia. Có mấy người phản kháng liền bị địch nhân đánh, nhưng cũng không quá nặng, không ai có nguy hiểm về tính mạng.”

Nghe vậy Tống Khuyết hài lòng gật đầu, ít ra mọi chuyện còn chưa quá xấu.

Còn về Linh Giang Bang, bọn họ nghĩ ở Thanh Hà giờ không có sản nghiệp liền không lo trả thù vậy thì sai lầm lớn rồi. Đợi qua một đoạn thời gian nữa Tống gia sẽ dạy bọn này làm người.

Bây giờ việc ưu tiên hàng đầu của hắn vẫn là Huyết Y Tôn Giả, tìm ra yêu nhân này rồi đem nó tiêu diệt mới là trước mắt cấp bách nhất công việc. Chỉ có giải quyết được cái này bom nổ chậm, hắn mới có thể hoàn toàn rảnh tay chuyên tâm đối phó Linh Giang Bang.

Dù sao cũng như mình, lão Đỗ sau lưng cũng là có người bảo kê, không thể trở mặt chém chém giết giết được. Muốn chơi chết đối phương vậy cần phải là một trường kỳ cuộc chiến, ép dần cho địch nhân không thở nổi, xem ai trước tiên không chịu nổi mà làm mấy chuyện điên rồ vậy kẻ đó liền thua.

.......

Hùng Kê Trại, đêm.

Một bóng người hắc y đấu bồng đang như một u linh, nhẹ nhàng dẫm lên mấy cành cây, hòn đá nhô ra từ vách núi liền nhẹ nhàng lướt qua một chỗ dựng thẳng, cao cả trăm trượng vách núi. Cứ thế đơn giản vòng qua bên ngoài vòng cảnh giới, tìm đến tận chỗ Trại chủ biệt viện.

Tiểu Yến Tử thi thoảng vẫn sẽ bay lên bầu trời quan sát xung quanh động tĩnh đấy, may mắn lúc này vừa đúng dịp bắt được đối phương thân ảnh, Tống Khuyết liền nén kích động điều khiển nó cách xa tầm mấy chục mét dõi theo.

Đến tận khi hắc y nhân mò vào bên trong gian phòng Sa Mách Quyền, Tiểu Yên Tử mới dám nhẹ nhàng đáp lên mái ngói, lúc này hắn liền tỏa ra Lĩnh Vực, cẩn thận theo dõi phía dưới động tĩnh.

Một vị Nhất lưu cao thủ!

Nhưng khí tức này... không phải Huyết Y. Phát hiện này để Tống Khuyết kinh hãi vô cùng, xem ra tặc nhân kia thế lực ẩn dấu so với hắn tưởng tượng còn phải sâu.

Nhưng càng như thế, càng thêm củng cố hắn quyết tâm giết lão ma này cho bằng được. Có địch nhân mạnh mẽ như này, một ngày chưa trừ Tống lão gia đều cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên.

......

Sa Mách Quyền cũng là ngủ không yên.

Đã trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, xung quanh còn cắt cử vòng trong vòng ngoài sơn tặc bảo vệ nhưng hắn lại chưa bao giờ thấy an toàn.

Quả thật hắn cũng không biết bị người âm thầm tìm đến trong đêm bao nhiêu lần rồi, chính vì thế thằng này liền luyện thành một thói quen không ngủ đêm. Lúc này nghe bên ngoài người tới ám hiệu liền ra lệnh đuổi xung quanh hộ vệ đi xa một chút, chính mình thì cung kính đứng chờ nghe trước mặt vị này đại gia phân phó.

“Không biết đại nhân là?” – Hiển nhiên vị Nhất lưu cao thủ này cũng là lần đầu tiến đến, cực kỳ lạ mặt.

Đối diện Sa Mách Quyền, Hắc y nhân khàn khàn lên tiếng.

“Ngươi gọi ta là Sứ Giả liền được.”

“Bái kiến Sứ Giả đại nhân!”

Khẽ gật đầu coi như tiếp lời, Sứ Giả liền mở miệng truy hỏi:

“Tôn giả giao cho ngươi nhiệm vụ thu bắt một nhóm huyết trư, việc này đã làm đến đâu rồi?”

“Cái này....” – Chần chờ một hồi, Sa Mách Quyền mới cắn răng dựa theo Tống gia trước đó căn dặn nói ra:

“Hồi đại nhân, đến bây giờ còn chưa bắt được ai.”

“Hỗn trướng, ngươi dám bất tuân lệnh!” – Vị kia Sứ Giả nghe nói nhất thời ngẩn ngơ, tiếp theo đó liền giận tím mặt quát khẽ.

Cảm nhận xung quanh rét lạnh sát ý, lão Sa Mách trái tim như bị bóp nghẹt, phía sau từng luồng hơi lạnh không kìm hãm được bắt đầu chạy dọc sống lưng. Hắn cố nén run rẩy trả lời:

“Đại nhân minh xét, thực sự những ngày tháng này không có người vãng lai qua Ưng Giản Sầu, thuộc hạ cũng tìm đến Thanh Hà huyện vị kia truyền lời bảo hắn giúp ta đi bắt người nhưng hắn liền thẳng thắn từ chối.

Hơn nữa đối phương còn cảnh báo, toàn bộ một dãy Thanh Hà này yên bình không dễ, không cho phép ta tại nơi này làm loạn. Chính về thế, thuộc hạ thực sự cũng là lực bất tòng tâm.”

“Hắn Tống Khuyết lại dám như thế!” – Vị kia Sứ Giả âm u gằn giọng.

Xem ra mình thân phận tại đám ma nhân này đã không còn cái gì bí mật đáng nói. – Trên nóc nghe lén Tống lão gia cảm thấy mình công cuộc giết người diệt khẩu bỗng trở nên gánh nặng đường xa.

Còn phía dưới này Sa Mách Quyền, đến nước này vậy cũng chỉ có thể vì Tống lão gia cầu nhiều phúc, liên tục gật đầu:

“Đúng vậy đại nhân, chính miệng hắn nói với ta như thế.”

“Khá lắm ranh con, tưởng mình có chút thực lực là có thể không coi ai ra gì rồi sao! Hừ, để xem không cho hắn cung cấp thuốc giải, sau một tháng hắn có còn hay không còn như bây giờ ngông cuồng.”

Sứ Giả hận hận nói một câu xong mới quay sang Sa Mách Quyền:

“Còn ngươi, việc lần này ta có thể tha cho ngươi một lần. Nhưng bây giờ việc hạn chế đi qua Ưng Giản Sầu đã được gỡ bỏ, bản Sứ Giả lệnh người trong vòng 1 tuần phải gom đủ 50 người trưởng thành cho ta, nếu không ta sẽ lấy các ngươi Hùng Kê Trại nhân số đến bù đắp.”

“Đại nhân, xin minh xét. Nếu bọn ta trắng trợn không kiêng nể gì như thế gây án, đừng nói có thể hay hoàn thành nhiệm vụ, không ra mấy hôm quan phủ hay giang hồ hiệp sĩ cũng sẽ đem chúng ta toàn trại cho diệt nha.” – Lão Sa Mách khóc tang khuôn mặt kể khổ.

Nhưng đối diện hắn người lại không phải cùng hắn nói đạo lý đấy.

“Ầm!”.... “Khụ... khụ....”

Chỉ thấy Sứ Giả không có dấu hiệu nào đột nhiên động thủ, hơn nữa tu vi chênh lệch quá xa, Sa Mách Quyền chưa hiểu ra sao liền đã ăn chắc 1 chưởng vào ngực lùi lại mấy bước rồi ngã bệt xuống đất.

Cũng may đối phương chỉ là cảnh cáo mà không phải muốn ra tay lấy mạng hắn, Sứ Giả giọng nói âm u truyền đến:

“Ta nói rồi, đây chính là mệnh lệnh. Nếu không hoàn thành vậy lấy Hùng Kê Trại người đến bù vào, không cần quên rồi!”

Nói xong câu này, vị kia Sứ giả liền không tiếp tục quản hắn nữa, trong đêm tối lần nữa thi triển khinh công rời khỏi chỗ này.

Âm thầm núp ở trên mái nhà Tiểu Yến Tử thấy vậy tinh thần rung lên, vội vàng gạt ra cánh nhỏ bay lên bầu trời, xa xa tầm 100 trượng chặt chẽ bám theo thằng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.