Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 421: Chương 421: Kế giết Chu Đình Ngọc




Linh Giang Bang, Trầm phủ.

Tống Khuyết và Trầm Sinh đôi gay lão này đang thậm thà thậm thụt trốn trong thư phòng, trốn tránh tai mắt mọi người cùng nhau làm chuyện mờ ám.

Nghe lão Trầm giảng giải hắn minh tư khổ tưởng nghĩ ra kế hoạch, Tống gia cũng thấy vô cùng khả thi. Còn làm sao để khống chế lão Chu mà, vậy hẳn sẽ không quá khó.

“Lão Trầm, bình thường nếu ngươi mời trà vậy Chu Đình Ngọc hắn có uống hay không?”

Nghe Tống đại quan nhân câu hỏi, Trầm Sinh liền hiểu ra hắn dụng ý:

“Chủ công ngài là định hạ độc?”

Nói rồi trầm ngâm hồi tưởng trước đó những lần bọn hắn 2 người cùng nhau thương thảo công việc sau thằng này mới gật đầu:

“Sẽ không có vấn đề, trước mặt ta Chu tặc luôn giả ra một bộ lão đại ca hào sảng phóng khoáng. Thuộc hạ có 9 thành nắm chắc sẽ để đối phương phục dụng độc trà.”

Như thế liền đơn giản, Tống Khuyết hài lòng gật đầu:

“Vậy chuyện này giao cho lão Trầm ngươi. Ta trên tay có một loại đến từ Thiên Độc Tông cao nhân phối chế độc dược, không màu không mùi, độc tính lại mãnh liệt phi thường.

Chỉ cần vào bụng một chút như vậy, ngay cả Nhất lưu võ giả cũng sẽ lập tức bị tê liệt toàn thân, không thể cử động. Có thể nói dù là đối diện với một người bình thường cũng đành chịu mặc cho chém giết.”

Vị đại gia này cùng Thiên Độc Tông quan hệ nhưng sâu đây, Trầm Sinh không nghi ngờ chút nào hắn có thể kiếm được loại hàng tốt như thế, lúc này liền hưng phấn:

“Vậy quá tốt rồi, chủ công! Vậy để thuộc hạ gấp rút bố trí công việc rồi trong sáng ngày kia sẽ hẹn Chu Đình Ngọc qua nhà một chuyến. Chúng ta trước tiên khống chế lão tặc này, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

“Như thế chính hợp ý ta!”

Tống Khuyết cười vỗ tay đánh nhịp. Thực sự Trung thu cũng đã sắp đến, hắn liền chuẩn bị phải nhích người đi Dương Nam một chuyến. Này không thuần túy vì Dao Trì Tiệc Trà, mà là lễ nhập Minh của Nguyệt Khuyết Các sắp đến, hắn vị này Các chủ còn chưa đến bái phỏng Cửu Giang Minh các vị đại lão là thật sự không cách nào nói nổi.

Vì thế dù muốn dù không, đợt này Tống gia là phải đến Dương Nam. Trước đó nếu có thể đem gần nhà mấy con rắn độc này giải quyết thì hắn mới yên tâm lên đường được.

......

Một buổi sáng đẹp trời,

Đoạn thời gian này lắm chuyện xảy ra, đã khá lâu rồi hai huynh đệ không ngồi cùng nhau hàn huyên tâm sự. Vì thế đón nhận Trầm Sinh lời mời sang nhà dùng bữa, hắn anh vợ tốt Chu Đình Ngọc cũng không làm sao do dự liền sảng khoái đáp ứng rồi.

Một mâm cơm nhỏ, cũng chỉ có Trầm Sinh vợ chồng cùng 2 đứa nhỏ, thêm nữa lão Chu, không khí vô cùng cởi mở hân hoan.

Chỉ là, nếu như dưới bàn hai cặp chân kia đừng có lén lút quấn lấy nhau, vậy đây tuyệt đối là một bữa ăn thân tình ấm cúng.

Có lẽ gian tình cảm giác khiến người bị nghiện. Nói chung là dù không phải cơ khát dường nào, nhưng ngay tại trước mặt Trầm Sinh, đôi kia gian phu dâm phụ động tác mờ ám đó chính là làm không biết mệt, đặc biệt phấn khích.

Trước đó vì quá tin tưởng đối phương, cũng có thể là vị bọn họ vỏ bọc thân phận huynh muội quá hoàn hảo rồi, lão Trầm cũng chưa bao giờ có ý nghi ngờ. Đôi khi có nhìn thấy gì đó hắn cũng sẽ tự động cho mình giải thích chỉ vì bọn họ huynh muội tình cảm thâm hậu mà thôi.

Nhưng bây giờ hắn đã biết, biết tất cả.

Cũng may thằng này dưỡng khí công phu tu luyện cực cao, lúc này cũng không có gì biểu hiện khác thường, vẫn mặt mũi tràn đầu tiếu dung ân cần tự tay cho mình tốt anh vợ gắp đồ ăn vào bát:

“Lão đại, nếm thử món này canh cá, chính là tiểu Ngọc nghe tin ngươi đến liền cố ý tốn một phen công phu vì ngươi chuẩn bị đấy. Tiểu đệ ở nhà có thèm cũng không mấy khi được thưởng thức đâu.”

Chu Đình Ngọc nghe thế cười phá lên sung sướng:

“Ha ha, vẫn là tiểu muội ngươi thương ta, ở trong nhà ngươi mấy vị chị dâu cả ngày chỉ biết son son phấn phấn, cũng không thấy ai vì ca ca ta nấu một mâm cơm nào đâu. A Sinh, ngươi so với ta chính là hạnh phúc nhiều lắm!”

Nói đồng thời tay kia đặt dưới bàn còn bất động thanh sắc tại đùi người nào đó khẽ vuốt một cái, để tiểu Ngọc cô nương mặt hơi đỏ lên, xuân tình nhộn nhạo trừng mắt nhìn hắn:

“Ca ca ngươi lo ăn đi, còn nói xấu thêm chị dâu đừng trách ta chút nữa qua nhà sẽ mách lại với nàng.”

“Ha ha, được được, lập tức ăn!”

Làm người bàng quan một bên Trầm Sinh cũng bị đôi huynh muội này thân tình cảm động, lúc này nhịn không được giơ chén lên mời:

“Lấy được tiểu Ngọc chính là tiểu đệ suốt đời này may mắn. Nhớ ngày xưa ta một nghèo hai trắng, tay trói gà cũng không chặt, nhờ ơn lão đại ngài thương tình ban cho một phần cơm ơn, còn tin tưởng giao phó tiểu Ngọc cho ta. Ân tình này tiểu đệ này không biết bao giờ mới trả nổi, cám ơn ngài, lão đại!”

“Ha ha, chúng ta hai huynh đệ còn nói những này làm gì. A Sinh ngươi không cần tự coi nhẹ bản thân, không có ngươi Lục Nhĩ cũng không phát triển được như ngày hôm nay, nói đúng ra lão Chu ta còn là đang chiếm mình em rể mình tiện nghi đây, ha ha.”

“Lão đại, không cần đùa như thế! Việc ta làm chỉ là ta bổn phận, ngài mới là Lục Nhĩ linh hồn, không có ngài vốn không có Lục Nhĩ, còn nếu không có ta ngược lại sẽ có vô số người thay thế được, ngài nói như vậy chính là đang chiết sát tiểu đệ.” - Trầm Sinh mặt mũi hoang mang vội vàng xua tay giải thích.

Chu Đình Ngọc, Tiểu Ngọc hai người đều đang quat sát hắn biểu cảm, thấy thế mới khẽ vuốt cằm lén cho nhau ánh mắt hài lòng.

“Các ngươi hai cái cuồng việc nam nhân này, đến bữa ăn lại lôi chuyện công việc ra nói, có hay không để bọn nhỏ vui sướng ăn cơm.”

Thấy nữ chủ nhân lên giọng trách mắng, hai vị đại lão gia liền nhìn nhau cười rồi chủ động nhận lầm.

“Ha ha, là chúng ta sai! A Sinh (Lão đại) mời!”

Trong bữa cơm không bàn chuyện công việc, vui vẻ tràn trề cùng nhau nếm qua bữa ăn gia đình ấm cúng sau Trầm Sinh liền để mặc cho mình thê tử cùng đám hạ nhân ở lại dọn dẹp, hắn cùng với lão Chu còn là dắt nhau qua thư phòng ngồi thưởng trà tiếp tục tâm sự.

...........

Thư phòng,

Cung kính đưa cho Chu Đình Ngọc bản tổng hợp tin tình báo đêm qua vừa thu thập, trong lúc thằng này ngồi cẩn thận đọc, Trầm Sinh còn là đâu vào đấy chuẩn bị đồ vật rót nước pha trà.

Một lát sau, đợi trà đã ngấm, hương thơm bắt đầu tỏa ra xung quanh cũng là lúc lão Chu xem xong tin báo. Trầm Sinh lúc này mới thuận miệng than thở:

“Lão đại, Linh Giang Bang tình cảnh càng lúc càng kém rồi. Bây giờ ngoại trừ mấy gian cửa hàng còn bình thường sinh lời, những nơi khác sản nghiệp đó là nghiêm trọng thâm hụt. Ngay cả bọn họ dựa vào chủ nghiệp bến tàu, đoạn thời gian này cũng trở nên vô cùng gian nan.

Thương thuyền lưu động qua đây theo ta tính toán so với 2 tháng trước chỉ còn 3 thành cũng chưa đến, càng nhiều người đều vì Nguyệt Khuyết Các chính sách miễn phí neo đậu mà chạy về bên kia Thanh Hà đi rồi. Cứ đà này, dù hắn Tống Khuyết không làm cái gì, chỉ sợ Đỗ Như Hối cũng sẽ không gánh được quá lâu.”

Nghe hắn nói, Chu Đình Ngọc chân mày cau lại thật chặt:

“Nghiêm trọng như vậy, chúng ta Linh Giang bến tàu cũng không thể hạ giá xuống để kéo người về sao?”

“Nếu hạ giá tất nhiên sẽ kéo được đám thương thuyền kia về, nhưng khổ nỗi chúng ta không có năng lực chơi được trò đó. Linh Giang Bang ngoại trừ bến tàu cùng chuỗi cửa hàng cũng không còn sản nghiệp nào khác nha. Nếu như không có bến tàu bên kia bơm máu, toàn bộ bang phái có lẽ sẽ lập tức tê liệt, sợ là tháng này lương bổng cho bang chúng cũng không phát nổi đâu.

Lão đại ngươi cũng biết hắn Đỗ Như Hối đoạn thời gian trước phải vung tiền tiêu pha rồi đấy, ta dám chắc kẻ này trong nhà cũng không còn bao nhiêu dự trữ. Muốn cùng Thanh Hà bên kia một vị so tiền, nhân gia tùy tiện nhấn một cái cũng đủ đè chết hắn rồi.”

Trầm Sinh cười khổ trả lời rồi bất động thanh sắc đẩy chén trà đến:

“Lão đại ngươi mời dùng!”

Chu Đình Ngọc cũng không nghi ngờ gì, đang tâm phiền ý loạn hắn thuận tay cầm lấy chén đưa lên nhấp một ngụm cho xuôi khí rồi chép miệng buồn bực:

“Cùng Linh Giang Bang hợp tác chuyện này chúng ta cũng quá vội vàng quyết định, tất cả đều vì tham một cái Cửu Giang Minh thành viên tên tuổi mà thôi. Cũng may, hôm trước nghe Đỗ Như Hối cho ra hứa hẹn trong vòng mấy tháng này nhất định sẽ tìm được cách phá cục, chúng ta tạm thời cố gắng chờ đợi xem sao.”

“Nhiều khi thật sự hâm mộ Tống Khuyết tiểu tử kia. Nắm giữ nhiều như thế gia sản không nói, quanh mình còn không thiếu các loại tuyệt mỹ giai nhân, nếu như có thể giải quyết được kẻ này thì thật sự... hừ....”

Lão Chu đang ghen tị ước ao thì bỗng nhiên cảm thấy dưới bụng quặn đau, cơn đau kéo đến quá nhanh để một vị Nhất lưu cao thủ như thằng này cũng không nhịn được phải kêu lên thành tiếng thống khổ.

Lúc này, vẫn trốn trong không gian dùng U Ảnh theo dõi dưới này hết thảy Tống Khuyết mới chậm rãi từ một góc kín hiện thân đi ra:

“Chu lão đại ngài xem ra đối với Tống mỗ oán niệm rất sâu nha, cần gì chứ!”

Mở miệng hài hước cười nhạo con hàng này một câu, Tống lão ma tốc độ cũng không chậm, trong tích tắc đã tiến đến sát bên người rồi dùng bàn tay chắc như kìm thép của mình bóp chặt lấy cổ thằng này, thành công khống chế đối phương.

“Lão Trầm, giúp ta chuẩn bị một gian ám thất, để ta cùng Chu lão đại có thể thật tốt tâm sự.” – Thuận lợi làm xong hết thảy, Tống gia mới hài lòng quay sang bên cạnh người phân phó.

Đối với vị này xuất quỷ nhập thần bản lãnh, Trầm Sinh đã sớm lĩnh giáo qua. Thế nên từ nãy dù không thể tìm thấy Tống Khuyết ở đâu, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng chủ công mình sẽ theo như lời đã hứa chỉ ẩn nấp quanh đây.

Quả nhiên, Tống gia sẽ không làm người thất vọng!

Thấy thằng này không biết từ xó xỉnh nào đột ngột xông ra, lão Trầm cũng không thấy chút nào giật mình. Tại con mắt đang lồi ra khó tin của Chu Đình Ngọc, hắn ngược lại cười lên vô cùng sáng lạn:

“Chủ công xin mời!”

Theo lão Trầm khẽ xoay chuyển cơ quan bên dưới bàn làm việc, sau lưng thư án của hắn cái kia giá sách đột ngột tách ra làm hai, để lộ đằng sau một lối hẹp dài thông đạo.

Tống đại quan nhân cũng không chút nào nghi kỵ. Không tin thì không dùng, đã dùng là phải tin, một bên ẩn nấp điều khiển U Ảnh bay ra chỗ khác chờ đợi đề phòng sau, hắn liền sảng khoái xách theo vị kia Lục Nhĩ chủ nhân Chu Đình Ngọc tiên sinh xuống dưới hầm ngầm. Tìm một chỗ kín đáo để hai người tiện bề tâm sự nhân sinh lý tưởng đi.

Phen này khí độ để Trầm Sinh bội phục sát đất.

Hắn dù có ngàn vạn lý do, nhưng cuối cùng cũng sẽ không tránh được cái tiếng bán chủ cầu vinh. Đổi lại bất cứ ai hẳn cũng sẽ tuyệt đối không dám như thế đơn giản tin tưởng chui vào mật đạo do mình chuẩn bị.

Ai biết được dưới đó có gì?

Nhưng Tống gia lại dám!

Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, mình có lẽ cuối cùng đã tìm được minh chủ vậy. – Lão Trầm trong lòng vô cùng cảm động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.