Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 269: Chương 269: Kết thúc




Đứng trên đỉnh núi, nhìn phía dưới thông đạo Tập Cận đang điên cuồng không quản địch ta chém giết, Tống Khuyết không khỏi nghiêm nghị hiếu kỳ:

“Hổ Tử, ngươi có biết thằng kia là đang chuyện gì sảy ra không?”

Cùng hắn cùng nhau quan sát, Hổ Tử tự nhiên hiểu người hỏi là ai, vì thế gật đầu trầm giọng:

“Thiếu gia, người này tên Tập Cận, là Sát Thần Tông một người trưởng lão. Hắn bộ dáng này hẳn là chịu bọn hắn tông công pháp Thất Sát Ma Đao phản phệ.

Nghe nói cái này môn đao pháp là một môn chân chính tà công, uy lực cực kỳ khủng bố khó có người so bì, nhưng đáng tiếc muốn luyện công này phải dùng thần hồn hấp thu trong thiên địa sát khí, oán khí, lệ khí, tử khí... các loại tà khí. Hơi không cẩn thận, người luyện sẽ bị tà khí ăn mòn, đánh rơi lý trí trở nên điên cuồng thị huyết.”

“Tập Cận vậy hẳn tu luyện không đến nơi, hơi nhận một chút ngoại giới kích thích liền bị tẩu hỏa nhập ma. Hiện hắn bây giờ cực kỳ nguy hiểm, tại loại trạng thái này, ngay cả Bát giai Thông mạch cảnh cũng không dám tới gần nhưng sau đó vậy khó nói.

Nếu không thể kiểm soát được bản thân, vậy hắn từ đây trở thành giống một con dã thú không khác, nếu như may mắn tỉnh lại vậy cũng sẽ là bị phản phệ không nhẹ, toàn thân thực lực suy yếu đến 5, 6 thành không nói, chân khí cũng bị tán loạn khắp kỳ kinh bát mạch, trong vòng mấy tháng là đừng hòng sử dụng võ công.”

Nguy hiểm như vậy!

Tống gia cũng bị hết hồn, nghĩ đến trong không gian mới thu cái kia môn Nhất lưu đao pháp, không phải trên cùng cũng ghi Thất Sát Ma Đao sao? Hắn cảm thấy hai trứng đặc biệt đau.

Dường như ông trời cũng ngứa mắt việc hắn dùng đao như vậy, luôn là tìm cách ngăn trở Tống Khuyết thu hoạch đao công.

Bây giờ nhìn Tập Cận bộ dáng lục thân không nhận như này, hắn dù có gan đặc biệt lớn cũng không dám động vào Ma đao nha, thật sự buồn thấu ruột.

Còn về chuyện thằng này hơi nhận kích thích liền điên, Tống đại quan nhân chỉ cười hắc hắc, không thêm giải thích.

Lúc này hai mắt hắn cũng bắt đầu quỷ dị lên.

Chuyện hôm nay vốn theo kế hoạch hắn 2 người bây giờ liền sẽ cưỡi Tia Chớp rời đi, Tống Khuyết cũng chưa bao giờ mơ ước xa vời bằng mình cùng Ngân Giáp Thi đi chặn giết một vị Nhất lưu cao thủ.

Dù sao nơi này không phải như trong động, nhân gia là thoải mái bay nhảy đấy, Ngân Giáp thi một thân khủng bố cự lực cũng chưa chắc đã có chỗ dùng. Hơn nữa thân thể của nó Tống gia chém không đứt không có nghĩa là cầm đao Tập Cận chém không đứt, không, phải nói là chắc chắn sẽ bị chém chết. Nhìn ở dưới kia lão ma này khủng bố lực phá hoại, Tống Khuyết không chút nghi ngờ điều này.

Nhưng mà, người tính không bằng trời tính. Nếu như người bị phản phệ mà, vậy thì... hẳn là... hắc hắc hắc...

Tống Khuyết cảm thấy hẳn có thể thử một lần, dù sao hắn lại không mất gì.

Hai người cứ thế im lặng đứng xem, đợi một hồi lâu, sau khi giết hại đến máu chảy thành sông Tập Cận mới coi như phát tiết được trong lòng mối hận, tinh thần hơi chút tốt lên một chút như vậy.

Chỉ thấy hắn khi đó phun ra một búng máu tươi, người lảo đảo một hồi mới tự hành trở về một gian còn sạch sẽ phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, dòn lại bỏ mặc phía dưới chỉ còn sót lại mấy chục hào Sát Thần Tông đệ tử áp tại một đám đã sợ mất mật mỏ nô quay lại lán trại.

Việc này xem như đã có một hồi kết. Tống Khuyết cho Tia Chớp trở Hổ Tử ra một địa điểm bên ngoài cách đó mấy dặm trước, sau đó mới quay lại đón chính mình.

Trước khi đi, hắn còn tiện tay thả lại trong sơn cốc một thứ.

......

Đêm tối, Huyền Vũ sơn.

Trải qua một buổi thảm thiết đồ sát, nơi này trong không khí còn vương vất nồng nặc mùi máu tanh, mấy người Sát Thân Tông vậy sau đó cũng không có tinh thần an uống cái gì nữa, qua loa dọn dẹp liền bắt đầu nghiêm mặt canh gác nơi này.

Chuyện ngày hôm nay, sau khi Tập Cận tỉnh táo lại đã cho người về trong tông môn báo cáo, đến ngày mai hẳn sẽ có người chạy qua đây chi viện, lúc đó sẽ đỡ rất nhiều.

Cảm nhận xa xa như có như không đám mỏ nô len lén rình mò ánh mắt, mấy vị lính canh cũng cảm thấy ớn lạnh từng cơn. Hôm nay bọn họ thiếu chút nữa là bị đám nô lệ này cho xé xác rồi.

Cũng may Tập đại nhân trở về kịp thời, tuy giết nhầm bên mình không ít đồng bạn nhưng cũng xác thật đem i việc trấn áp xuống. Tuy chưa chính xác kiểm kê, nhưng mỏ nô số lượng phải giảm mất phân nửa, bọn hắn đám này đệ tử cũng bị giết 2 phần 3, đến bây giờ còn ai thất tán, đi lạc hay trốn ở đâu không cũng chưa có ai đi mất công tìm hiểu đây.

Tất cả đều là con chó Lý Tứ kia gây họa!

Cũng may mình chưa từng nếm qua tuyệt thế canh cá của hắn, nhớ đến lúc chiều tối chiến đấu mà shit văng khắp nơi cảnh tượng, vị này nhân huynh cũng nổi hết da gà.

Căng lên đôi mắt cẩn thận từng li từng tí cảnh giới xung quanh, mấy vị Sát Thần Tông ngoại môn đệ tử này không hề hay biết một thân hình bí ẩn lóe lên, không kinh động bất cứ ai lướt qua chỗ này.

Chính là Ngân Giáp thi.

Nắm giữ cái này tay đấm đã nửa tháng, Tống gia cũng bắt đầu quen biết vận dụng thứ này.

Uy lực rất lớn, thân thể rất cứng, tuy không có chân khí cũng không sao, dù sao hắn dùng lên rất thuận tay.

Đáng tiếc hàng này không có hướng dẫn sử dụng, hắn không hiểu cách bảo quản, Tống Khuyết thiết thực cảm nhận được thân thể Ngân Giáp thi đã bắt đầu mất đi hoạt tính đấy.

Dù có Tesseract năng lượng không gián đoạn ôn dưỡng, Tống lão gia đoán chừng hắn tối đa sử dụng được nó cũng chỉ tầm 3 năm, sau đó thứ này liền triệt để cứng ngắc, không thể điều khiển.

Nhưng 3 năm đã là quá đủ!

Lần này, Tống đại quan nhân giao cho nó nhiệm vụ đầu tiên.

Trốn qua một lác đác mấy trạm canh gác sau, Ngân Giáp thi không mất quá nhiều thời gian liền rình mò đến gần Tập Cận gian phòng.

Dùng Lĩnh Vực điều tra một phen, hắn tinh thần liền yên tâm.

Thằng này quả nhiên như Hổ Tử nói bị phản phệ đấy, lúc này đang ngồi trong phòng có gắng dưỡng thương. Nghe hắn ồ ồ thở dốc cùng trên thân thể không ngừng dật tán ra năng lượng, vậy hiệu quả hẳn cũng không ra sao.

Đã lão Tập hiện giai đoạn này không cách nào điều động chận khí, vậy còn đắn đo gì.

Ngân Giáp Thi không chút nào do dự bùng nổ ra tốc độ nhanh nhất, thô bạo phá vỡ cửa phòng xông vào.

“Ầm!”

“Ai?”

Ngay lúc Ngân Giáp có điều manh động, Tập Cận đã có điều phát giác, trợn mắt lên quát lớn.

Đáp lại hắn chính là một cái xanh mơn mởn tay trảo.

“Ầm!”

“Khục khục khục....”

Ngân Giáp khủng bố 5 Tượng lực, so với Tập Cận còn lớn hơn, hắn lại có thương trong người chỉ sử dụng được mấy thành công lực, chỉ một đong đã bị nó đánh bay về sau, đau đớn há mồm phun ra một búng máu.

“Ngươi là ai?”

Không quản lão Tập ngập trời nghi vấn, tiểu Cương Cương đã là đắc thế không tha người hung ác xông lại. Tập Cận rùng mình vội vàng xuất đao.

“Cheng.... Kenggg!!!”

Tiếng chói tai vang vọng không gian, chẳng biết Ngân Giáp thi tay lúc nào xuất hiện một thanh búa lớn, mãnh liệt hướng hắn hắc đao đập tới.

“Keng... keng... keng...”

“Có thích khách!”.... “Người đâu mau tới!”

Bên này động tĩnh rất nhanh gây nên chú ý, một đám như chim sợ cành cong Sát Thần Tông đệ tử cho nhau kêu gào một hồi mới dè dặt dắt tay nhau chạy đến.

“Mau cứu Tập trưởng lão!”

Thấy địch nhân chỉ có một người, mấy người tinh thần mới khá hơn một chút, nhanh nhẹn xách đao giơ kiếm xông lại.”

“Leng keng... leng keng..”

Tiểu Cương Cương không quan tâm đến người khác công kích, để mặc cho bọn họ vũ khí chém lên người vang lên những đọa hỏa tinh cùng tiếng kim thiết chói tai. Nó còn là chuyên tâm vung búa đập Tập Cận thằng này.

“Ầm!”

Sức cùng lực kiệt Tập Cận chèo chống không được bao lâu liền trên ngực dính chắc ăn một đòn nặng, cả người như bao tải bay ngược ra sau.

Gian nan bò dậy, nhìn thấy đang điên cuồng lao đến phía mình đấu bồng nhân vì bị phía dưới đám người chém mà rách nát để lộ da mặt mũi da thịt, hăn sợ hãi quát lên:

“Cản Thi Phái người!”

“Khặc... khăc.. gràoooo”

Đáp lại lão chỉ là những âm tiết không rõ chữ cùng hung lệ một trảo.

“Ầm!”... “ầm!”

....

“Phốc!”

Gắng gượng thêm mấy chiêu, cuối cùng Tập Cận không tránh được một kiếp bị Ngân Giáp thi một trảo đâm xuyên qua lồng ngực.

Cảm nhận trên người sinh cơ cùng chân khí điên cuồng bị hút đi, hắn trợn to hai mắt khó tin, gian nan nhấp nháy mấy từ liền vinh quang cúp máy:

“Huyết... huyết... hận!!!!”

“Leng keng!”

Trên tay Tập Cận hắc đao rơi xuống đất vang lên tiếng kêu phá vỡ trong phòng im ắng.

“Trưởng lão đã chết!”

“Chạy nha!” – Đám kia Sát Thần đệ tử như vong vỡ tổ điên cuồng tìm đường chạy.

“Khặc!”

Ngân Giáp thi hai mắt huyết hồng, tham lam hút sạch Tập Cận trên người tinh huyết liền đơn giản nhặt dưới đất thanh đao cất vào không gian, bắt đầu hóa thành tàn ảnh nhanh chóng truy giết.

Trong đêm không đoạn vang lên tiếng thảm gào, tiếng quát mắng sợ hãi, để trốn trong lán trạn mỏ nô đám người sợ hãi bàng hoàng, run rẩy co lại một chỗ, căng chặt đôi mắt nhìn ra ngoài bóng đêm, dường như cố gắng tìm ra một chút đáp án như vậy.

Không biết qua bao lâu, Ngân Giáp thi đuổi bắt được tầm 20 người nữa như vậy, lúc này Tống Khuyết mới hài lòng dừng lại thu tay.

Con này Cương thi liền theo bản năng ngửa đầu lên trời há mồm rống lớn, xung quanh phiêu tán nồng đậm huyết khí như được dẫn dắt, một đám tất mật dồn qua bên này, thật giống như một chiếc phễu khổng lồ vậy xoay tròn đổ vào trong mồm Ngân Giáp thi.

Tống gia cũng là trợn mắt há mồm nhìn đây hết thảy, đợi tất cả quay về bình lặng sau, cảm nhận trong Tesseract sục sôi táo bạo lượng lớn năng lượng, hắn mới không khỏi lắc đầu cười khổ rời đi chỗ này.

Trước khi đi, còn không quên vô tình làm rơi trong Tập Cận gian phòng một tấm lệnh bài, phía trên ghi 3 chữ: Mao Thành Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.