Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 26: Chương 26: Kinh biến




Đại Lĩnh sơn,

Trong khe núi hẹp, tối tăm. Tống Khuyết đang cúi người, không ngừng dùng chủy thủ đào lớp đất đá dưới chân.

Cây đuốc cắm 1 bên cũng không có mấy tác dụng, may mà có Lĩnh Vực khiến hắn có thể rõ ràng mọi thứ, không cắt nhầm vào củ sâm.

Công việc này không những cần thể lực, còn cần tỉ mỉ. Tống Khuyết cũng là cẩn thận làm từng li từng tí, không dám dùng sức.

Hì hục gần 1 canh giờ, đào sâu hơn 1m, với thể chất biến thái của hắn cũng cảm thấy cả người tê dại. Mới coi như là đem hoàn chỉnh củ sâm cho kéo ra.

Nhìn thành quả lao động trên tay mình, củ nhân sâm bằng cổ tay như thế, gần như đã thành hình, cùng thân thể người không khác, Tống Khuyết vô cùng hài lòng.

Hắn ngắt thử 1 cọng sâm tu, cũng không ngại bẩn, cho vào mồm nhai nhuốt. Tinh tế cảm nhận thấy Tesseract đang hấp thu 1 đoàn năng lượng so với một bữa hắn ăn còn lớn hơn nhiều.

Phải biết vừa rồi hắn chỉ ăn 1 đoạn sâm tu dài bằng 1 đốt ngón tay, nhỏ như đầu que tăm. Năng lượng chứa trong nó quả thật khó có thể tưởng tượng.

Nếu hoàn chỉnh ăn hết thứ này, hiệu quả còn phải nghĩ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gào giận giữ, cùng nhiều tiếng vang hỗn loạn.

Tống Khuyết kinh hãi, vội vàng thu nhập củ sâm vào không gian, nhanh chóng hướng phía cửa chạy ra. Nhưng do ngồi lâu thân thể tê dại, hơn nữa không gian trong khe núi chật hẹp, đường cũng khúc khuỷu làm hắn không thể tăng nhanh tốc độ được.

Càng vội lại càng cuống, mấy lần va va đập đập hắn mới chạy ra được ngoài. Thấy cảnh tượng đang diễn ra nội tâm tràn ngập phẫn nộ.

Chỉ thấy sân bãi đã là 1 bộ hỗn độn, trong sân Husky đang cùng một con hổ lớn như con nghé con cắn xé. Thể hình chênh lệch ở đó, nó trên thân có mấy đạo vết trảo, máu chảy ồ ồ nhưng vẫn không hề lùi bước, điên cuồng tấn công con hổ.

Lý Thiết còn là đang run rẩy trên đất, hai tay bịt cổ, trong ánh lửa còn có thể thấy từ kẽ tay hắn máu không ngừng trào ra thành một vũng lớn.

“Không”

Tống Khuyết điên cuồng hô, trong tay chủy thủ dùng hết sức ném mạnh về phía con hổ.

Con hổ kia to lớn nhưng nhanh nhẹn vô cùng, vậy mà kịp nhảy ra tránh được phi đao trí mạng. Tuy vậy phần bụng nó vẫn bị lưỡi dao cứa qua, để lại một vết thương sâu hoắm, máu lập tức ò ạt chảy ra.

Dường như Tống Khuyết điên cuồng dọa nó sợ, hoặc bị thương khiến nó kiêng ki. 4 chân rơi xuống đất sau gầm lên một tiếng rồi lập tức co cẳng chạy thẳng vào trong rừng.

Tống Khuyết mặt âm trầm, thấy Husky hung hãn đuổi theo đành cắn răng hô lớn:

“Husky, trở lại”.

Rồi vội vàng lao đến bên người Lý Thiết.

Lúc này lão Lý sắc mặt trắng dọa người, 2 chân không ngừng co giật. Đôi tay cố bịt nhưng không cách nào ngưng máu trào ra.

Tống Khuyết quá sợ hãi gỡ tay hắn ra, thấy 1 vết thương sâu đến xương. Thực quản cũng bị cắn đứt thì trong lòng hắn tuyệt vọng. Một đời học y hắn làm sao nhìn không ra vết thương này trong hoàn cảnh này quá mức trí mạng.

Vội vàng xé áo bịt lên, mặc kệ bí mật có thể bại lộ hay không, Tống Khuyết điên cuồng vận dụng năng lượng trong Tesseract truyền vào cơ thể lão Lý, nhưng chỉ như giỏ tre múc nước, Tesseract không phải vạn năng, không thể để con người huyết nhục tái sinh trong giây lát.

Lúc này lão Lý dường như hồi lại chút sinh cơ, cố dời 2 mắt nhìn về phía Tống Khuyết. Miệng mấp máy muốn nói nhưng cổ họng đã bị cắn phá, nỗ lực mấp máy mãi không phát ra tiếng động gì.

Thấy vậy Tống Khuyết lã chã rơi lệ, nghẹn ngào kêu:

“Thúc, cố lên chút nữa. Mọi chuyện sẽ tốt”.

Dùng hết chút sức cuối cùng cầm lấy tay Tống Khuyết, lão Lý mỉm cười với hắn rồi trút hơi thở cuối cùng.

Yên lặng Đại Lĩnh sơn ban đêm vang lên một tiếng gầm giận giữ, phẫn nộ.

Hai mắt đỏ bừng Tống Khuyết gần như đã mất đi lý trí, muốn lao vào chỗ sâu đuổi theo giết chết thủ phạm gây nên chuyện này.

Nhưng hắn còn chút tỉnh táo, sợ để lão Lý tại đây sẽ bị các loài dã thú khác đến xâm phạm nên nhẫn nhịn. Hàm răng cắn đến khanh khách rung động.

Bỗng như chợt nhớ điều gì, vội vàng thu hồi phân hồn từ Sơn Tước.

Lấy phân hồn từ tiến vào cơ thể của lão Lý. Tống Khuyết không chút khó khăn nào chiếm đoạt được quyền điều khiển cỗ thân thể này.

Tình trạng của hắn, thông qua phân hồn vừa xem hiểu ngay. Tống Khuyết vội vàng dùng năng lượng Tesseract cố gắng chữa trị, vì vậy không tiếc từ không gian lấy ra cây sâm cắn một miếng lớn, một mặt thử câu thông Lý Thiết linh hồn.

Nhưng cả 2 việc chú định đều là phí công.

Hắn thẫn thờ ngồi nơi đó bên thi thể dần chuyển lạnh của lão Lý.

Lúc này, Husky cũng đã đứng bên người hắn, dùng đầu nó khẽ cọ vào người an ủi chủ nhân.

Nhìn trung thành con sói trên người còn đang nhuốm máu, nội tâm Tống Khuyết đau thắt. Đặt tay lên người nó, không ngừng năng lượng từ Tesseract truyền qua cho nó.

Manh Manh lúc trước mất dạng lại cũng không chạy trốn, bây giờ đang đứng cách đó không xa nhìn 1 người một sói.

Khung cảnh cứ như vạy tĩnh mịch từng giờ từng phút trôi qua.

Qua hồi lâu, Trong Tesseract năng lượng khô kiệt, Tống Khuyết mới bừng tỉnh lại. Nhìn bên cạnh Husky đã tốt lên rất nhiều hắn cũng không tiếp tục truyền vào năng lượng nữa.

Cắn 1 ngụm sâm, mặc cho Tesseract chuyển hóa năng lượng rồi bồi bổ thân thể mệt nhọc của mình. Tống Khuyết đứng dậy, nhìn xung quanh núi rừng Đại Lĩnh Sơn. Không biết qua bao lâu mới ảm đạm thở dài.

Tiến lên thu thập đồ vật, hắn dùng đao chặt mấy cành cây làm 1 chiếc giường đơn sơ đặt thi thể lão Lý lên rồi cố định buộc chặt.

“Thúc, ta tiễn ngươi về nhà”.

Tống Khuyết nức nở nói rồi nâng hắn lên vai bước đi. 1 người 1 sói 1 hồ cứ thế lẳng lặng rời đi.

Nơi xa, có một cặp mắt xanh mướt đang nhìn về phía này lóe lên vô tận cừu hận.

Những này Tống Khuyết cũng không biết để ý, hắn cũng không chú ý trong đầu hắn, Tesseract vốn màu trắng bạc bây giờ đã chuyển dần sang màu hồng nhạt, rực rỡ lóa mắt.

Hắn bây giờ chỉ biết mang lão Lý về nhà, lòng rối như tơ vò không biết như thế nào để nói cùng Lý thẩm cùng 2 đứa nhỏ.

Bóng đêm vẫn cứ như vậy tĩnh mịch.

......

Cự Liễu thôn,

Một đám đại thẩm, đại tỷ đang túm năm tụm ba ngồi bên dòng suối giặt đồ. Không khí náo nhiệt, tiếng trò truyện vang lên không dứt.

Đối với chết lặng thôn trang này mà nói, hôm nay là một ngày đặc biệt nóng nháo. Bát quái chi hỏa hừng hừng tưới như thế nào cũng không tắt.

Tất nhiên nhân vật chính không ai khác chính là Tống Khuyết.

Con dâu mới nhà Hùng gia đang nhỏ giọng líu ríu đối với người phụ nữ vừa mang chậu giặt ra suối.

“Thiết Trụ mẹ nó, ngươi đã nghe tin gì chưa?”

“Hùng gia nàng dâu, trong thôn mình có chuyện gì sao? Hôm nay ta thấy mọi người đặc biệt nhốn nháo”.

“Tỷ, là có chuyện. Đại sự nha, ngươi có biết không... bla...bla”.

Khung cảnh trên gần như phổ biến khắp ngóc ngách trong toàn Cự Liễu thôn. Tất cả mọi người đều không ngừng hâm mộ Lý gia, Lý người què thật sự tổ tiên hiển linh, Lý gia hắn ôm được bắp đùi. Lại là cái loại này đặc biệt to bắp đùi.

Thảo nào dạo gần đây Lý gia người như thay da dổi thịt. Cả nhà người ai cũng béo tốt hồng hào, ăn mặc một thân đắt tiền quần áo lụa.

Hơn nữa nghe nói bọn họ ngày ngày đều là 3 bữa có thịt có rượu, ăn đến no nê thì thôi. Ngủ là thượng hạng đệm bông, mùa đông cũng không biết đến lạnh là gì. Tại thôn này may ra chỉ có thôn trưởng mới dám như thế xa xỉ.

Đám nữ nhân trong lòng vừa đố kỵ vừa hâm mộ. Đồng thời cũng âm thầm hối hận ngày trước làm sao mình cũng không ra tay giúp đỡ kia Tống gia tiểu tử chứ.

“Không biết nhà ai cô nương tốt số gả được cho hắn. Như vậy đời sau là có thể ăn sung mặc sướng rồi, không phải khổ cực như chúng ta bây giờ”.

Trong đám người không biết có ai buột miệng cảm thán, nghe vào tai đám đại thẩm liền sáng mắt. Đặc biệt những người mà trong nhà có đại cô nương chưa gả, đầu óc bắt đầu suy nghĩ linh hoạt, tâm tư đã bây không biết đến nơi nào.

Bỗng nhiên lúc này có 1 người phụ nữ hớt hải chạy đến, không kịp thở lớn tiếng la:

“Chuyện lớn rồi mọi người ơi, Lý người què bị hổ vồ chết. Mới được Tống gia tiểu tử kia mang về”.

Hôm nay chú định là một ngày không bình thường.

Một đám bác gái, đại tỷ lập tức như ong vỡ tổ. Cũng không màng cái gì quần áo, vội vàng nhấc quần chạy như bay đến Lý gia xem náo nhiệt.

......

Triệu gia,

2 cha con họ Triệu còn đang chầm chậm thưởng thức bữa sáng.

“Hổ gia, việc vui, thật lớn hỷ sự nha”

Đệ nhất chân chó Quách Sơn sau một đêm dưỡng thương đã khôi phục bảy tám phần hùng hục chạy đến la lớn.

Lão Triệu không vui, hắn học trong thành đám lão gia một bộ lối sống thượng lưu. Ghét nhất trong bữa cơm bị người quấy rầy. Lập tức nhíu mày quát:

“Hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì”.

Đến là Hổ gia không thèm để ý, vội hỏi:

“Quách mặt rỗ, có gì việc vui”.

“Thôn trưởng, Hổ gia. Lý người què bị hổ vồ chết rồi nhé”.

Nghe thế Triệu Hổ nhảy phắt dậy, hưng phấn quát:

“Là thật sao, Tống Khuyết thằng nhãi kia có chết không”.

“Là thật, Hổ gia. Chính mắt tiểu nhân còn trông thấy, còn như tiểu tử kia chắc không có sao. Hắn còn mang thi thể Lý Người què về đây mà”.

Triệu Hổ nghe thế hơi thất vọng nhưng cũng lập tức quét sạch, cười lớn nói:

“Hôm qua hắn Tống Khuyết còn không thật uy phong sao, lần này ăn đau khổ đi, cũng coi như hắn mạng lớn, không chết quách đi cho rảnh. Quách mặt rỗ, chúng ta đi Lý gia”.

Còn quản gì ăn sáng, 2 người vội vàng chào lão Triệu, sung sướng hướng Lý gia đi đến.

Chung gia....

Đầu thôn cuối xóm....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.