Thuận tiện quan tâm Thuận Phong Tiêu cục một hồi, Tống Khuyết mới tiếp tục quay sang Ngoại Sự Đường hai người:
“Hồng ca, công trình bên ngoài Lãng Bạc Hồ bây giờ tiến độ thế nào?”
“Còn đang gấp rút hoàn thành, đại thể coi như là đã xong, hẳn là đúng thời hạn đầu hè khai trương không thành vấn đề.”
“Còn chưa đủ! Bây giờ ngoài nơi đó chúng ta lại không có chỗ nào cần xây dựng, ngươi về đôn đốc yêu cầu người mau chóng cho ta hoàn thành. Thêm người, thêm tiền, làm thêm buổi tối, tất cả đều không thành vấn đề. Trong vòng một tháng phải hoàn thành đi vào hoạt động cho ta, thời gian bây giờ chính là tiền bạc.”
Nghe hắn nói thế Chung Hồng liền méo mặt nhưng Tống Khuyết đây cũng là đỏ mắt nha. Bây giờ dòng người tấp nập đổ về Thanh Hà, muộn một ngày khai trương muộn kiếm một ngày tiền. Chỗ đó đổ vào nhiều bạc như vậy, hắn cũng cấp bách yêu cầu thu hồi vốn.
Biết không thể lay chuyển nhà mình lão đệ ý chí, Chung Hồng còn biết làm sao, chỉ có thể cắn răng gật đầu nhận mệnh.
Tiếp đó nghe những người khác hội báo công việc, tất cả đều một bộ hân hân hướng vinh cảnh tượng để Tống Khuyết gấp bội vui mừng.
Hàng tuần đều có người mới đột phá võ giả, các nơi sản nghiệp thu nhập ngày một lên cao, không ngừng phá vỡ xưa kia ghi chép.
Hài lòng tán dương công lao của nơi này mấy vị sau, hắn nhân tiện đi thăm hỏi Từ Thanh, Ngô Thiên, Vân Sơn mấy vị đại lão, qua Lý gia cùng nhau dùng qua bữa cơm thân mật. Đến chiều vất vả một chuyến nữa dạo quanh phía dưới mấy nơi sản nghiệp xong xuôi mới khoan thai trở về Mai Trang.
Tiếc nuối chính là, do khoảng cách địa lý quá xa, các vị nữ hiệp gửi thư tình cho hắn bây giờ còn chưa được đưa đến, cái này để Tống Khuyết oán niệm rất sâu.
......
Trời xanh mấy trắng, gió nhẹ thanh thanh.
Ngủ một giấc no đủ, khôi phục tinh thần sau nhiều ngày căng thẳng Tống lão gia cảm thấy mình hẳn là nên tìm một việc gì đó kích thích một chút.
Lúc này, tại một căn phòng trống trải, bên hai cánh cửa sổ mở toang sáng rõ, hắn đang kích động liếm môi nhìn về phía trước. Nơi đó đang nằm một người cường tráng nam tử, nghe người kia hơi thô trọng tiếng thở, vậy đối phương tâm tình cũng không bình tĩnh đấy.
Không khí tràn ngập ái muội rồi!
Bởi vì đối phương cả người cởi trần nằm úp xuống, bên trên chỉ mặc một cái như tam giác khố bé xíu, lại còn bị người vén lên rất cao, lộ ra tảng lớn da thịt săn chắc màu đồng cùng với một bờ mông rắn chắc.
Tống tiện nhân hai mắt phát quang, tay khẽ giật giật chăm chú nhìn vào kẻ này trên người chỗ khố vải lộ ra bộ vị. Ánh mắt cùng thần thái đó quả thật khiến người mao cốt tủng nhiên.
Tống gia đến đây!
Đã lâu ngày không được nếm thử Tống Khuyết sớm đã khó dằn, vội vàng từ trên tay Hùng Bá, Nhiếp Phong, Đao Tử mấy người cầm lấy con dao nhỏ cùng một đống dụng cụ bắt đầu sát độc, nhắm chuẩn Hổ Tử bóng loáng cặp mông cắt xuống mấy đao.
Hắn đang bắt đầu cho thằng này giải phẫu thẩm mỹ đấy. Tuy trang thiết bị không được đầy đủ hiện đại, nhưng bằng hắn bây giờ tinh vi thao tác, võ giả cường đại thể chất cùng Tesseract năng lượng diệu dụng, vậy cái này một ca vượt thời đại tính phẫu thuật hẳn có thể làm được thuận lợi hoàn thành.
Cẩn thận từng li từng tí cắt đi trên trán Hổ tử một đám cháy bỏng da thịt, xảo diệu thay vào đó từng mảng nhỏ từ trên mông cắt lấy biểu bì, sau đó khâu lại, sát trùng băng bó, truyền năng lượng. Mất một buổi sáng Tống gia mấy người mới coi như hoàn thành công việc.
Mình vậy tay nghề cũng chưa rơi xuống bao nhiêu.
Nhìn đầu đã bị cuốn thành cái nồi cơm điện Hổ Tử, Docter – Tống hài lòng cười:
“Rất thành công! Hổ Tử ngươi có thể yên tâm tĩnh dưỡng. Không được mấy ngày là lại biến thành mê đảo một phiến hiệp nữ đại soái ca.”
“Đa tạ thiếu gia!” – Không biết nói lời gì để diễn tả trong lòng biết ơn, Hổ Tử chỉ có thể khàn khàn cúi người thật sâu bái tạ.
“Ha ha, không có gì, sau này cố gắng làm việc là được rồi.”
Nhất định! Thiếu gia! – Hổ Tử tuy không nói nhưng ánh mắt tất cả đều hiện lên kiên định.
“Thiếu gia, đây cũng là từ trong Hải Thượng Lãn Ông tiền bối y thư mà đến bí thuật sao? Thật sự là quỷ phủ thần công!” – Đứng bên cạnh làm trợ thủ nãy giờ Nhiếp Phong lúc này mới không nhịn được thốt lên cảm thán.
“Ha ha, đúng vậy, cũng may ta ngộ tính thật tốt, đọc một lần liền biết.”
“Hổ Tử ngươi cũng mặc quần áo vào, mấy người đại lão gia nhìn ngươi một thân bại lộ cũng thật nóng mắt.”
Tống Khuyết đắc ý chém gió mấy câu liền qua loa kiếm chuyện cho qua vấn đề này.
“Ha ha..” – Quả nhiên nghe hắn mở miệng trêu ghẹo, mấy người khác lập tức nở nụ cười, quên luôn cái này một thân kỳ quỷ y thuật nguồn gốc xuất xứ.
Hổ Tử cũng ngượng ngùng nhặt lên quần áo mặc vào, tuy là mới phẫu thuật, nhưng đối với bọn hắn đám này da dày thịt béo võ giả, vậy chỉ là mấy vết thật nhỏ ngoại thương mà thôi, không có ảnh hưởng gì nhiều.
Đợi mấy người đi ra, đã sớm ở bên ngoài chờ đến bồn chồn không yên Dương Mật, Dương Tử 2 tiểu liền vội vàng chạy đến, nhìn trên mặt mỗi người đều mang theo vui vẻ nói nói cười cười, cả hai trong lòng hòn đá mới coi như chính thức rơi xuống, hưng phấn hỏi:
“Thiếu gia! Hổ Tử ca hắn được rồi?”
Sủng nịch quát nàng mũi nhỏ, Tống Khuyết cười gật đầu:
“Bản thiếu gia đã ra tay tự nhiên là phải thành công, mấy ngày nữa các ngươi có thể chứng kiến một Hổ Tử nguyên vẹn như lúc ban đầu.”
“Hoan hô!” – Hai nàng nhảy cẫng lên vui mừng phát khóc.
Thấy bọn họ 3 huynh đệ cho nhau khóc khóc cười cười, Tống đại quan nhân mấy người cũng không ở lại ảnh hưởng bầu không khí, đều không hẹn mà cùng nhau đi rửa ráy một hồi rồi ra ăn mừng bữa tiệc lớn.
......
Giúp Hổ Tử hàng ngày liệu thương, sáng chiều ngày hai lần cho Ngọc Dương Gạo truyền bù Tessract năng lượng, Tống Khuyết hàng ngày cũng là bận thành cẩu.
Buổi sáng vừa mới hoàn thành hôm nay nhiệm vụ hắn đang nằm trên ghế dài ngoài vườn nhắm mắt nghỉ ngơi, lười biếng hưởng thụ Dương Mật 2 nha đầu bóp vai phục vụ thì lúc này có hạ nhân đến báo:
“Các chủ! Vân Hi tiểu thư đến thăm!”
Đã có gần 1 tháng chưa gặp cô nàng này, từ lần trước đến Vân gia không vui một lần sau đến hôm nay Tống Khuyết cũng chưa hề gặp lại. Trước đó hình như Vân Hi có đến khách sạn chào tạm biệt hắn để về Linh Giang nhưng lúc đó Tống tặc đã don đồ đi ăn trực Tuệ Vô đi, để mỹ nhân đành phải tiếc nuối ra về.
Hôm nay Vân mỹ mi hẳn là nghe tin hắn đã về nên chuyên môn từ quận thành tiến đến bái phỏng.
Nghĩ đến đây, Tống gia cũng không chậm trễ, dặn người dẫn Vân gia đoàn người đến khách phòng sau hắn liền trở về đổi một thân quần áo liền dẫn theo lão Nhiếp mấy người đi đến.
Vẫn là như thế mấy gương mặt quen thuộc, Tống Khuyết vui vẻ cùng Vân mỹ nữ, Khổng lão, Vân Sơn, Thanh Trúc 4 người chào hỏi.
“Tống công tử, chúc mừng ngươi! Nghe Sơn thúc nói những ngày này trước cửa Nguyệt Khuyết Các ngựa xe như nước, tới tấp người đến đăng môn bái phỏng cầu hợp tác, thật sự để người ước ao.”
Nhìn thấy Tống mặt đen này cũng không đối với mình có gì khúc mắc, Vân Hi trong lòng mới chính thức thở nhẹ một hơi, lúc này liền cười lên khanh khách chúc mừng, trong lời nói cũng không che giấu hết sự hâm mộ.
“Ha ha, tất cả đều là nhờ Triệu Hội trưởng cùng Thiên Hà Kiếm Phái người ban ơn, tại hạ mặt mũi bây giờ còn chưa lớn như thế.” – Tuy cũng rất vui sướng nhưng hắn còn có tự hiểu rõ mình, chỉ lắc đầu cười.
“Chỉ là sớm hay muộn thôi, bằng Tống công tử ngươi tư chất, sớm muộn rồi cũng có ngày trở thành bá chủ nhất phương.”
“Khà khà, đa tạ Vân tiểu thư nâng đỡ. Cái này vậy hẳn còn lâu, ít nhất cũng phải 1, 2 năm nữa.”
Vân gia mấy người:...... 1, 2 năm rất lâu sao?
Được mỹ nữ khen, Tống tiện nhân cái đuôi lập tức liền vểnh lên trời, không chút nào khiêm tốn mở mồm chém gió, thật để Vân Hi rất muốn đè thằng này ra hung hăng vả cho mấy cái. Nhẫn nhịn một hồi nàng mới căng mặt nói ra:
“Tống công tử đại tài!”
“Hì hì, quá khen quá khen, không dám nhận!” – Nói một đằng nhưng mặt còn đang rất hớn hở:
“Vân mỹ nữ, hôm nay ngươi đến Thanh Hà không biết có chuyện gì? Có phải hay không một tháng không gặp nên rất muốn đến đây nhìn thấy ta một mặt cho khuây khỏa nhớ thương?”
Biết bản tính ba hoa của thằng này, 100 câu chưa chắc có một lời thật Vân Hi cũng không coi những câu tán tỉnh này thành một chuyện, chỉ trắng mắt lườm hắn:
“Tiểu nữ không dám với cao. Lần này qua đây chủ yếu là muốn nhận tháng này Liệt Hỏa Tửu, thuận tiện mang cho ngươi mới nhất một bản Giang Hồ Ký Sự.”
Mục đích chính chủ yếu là muốn xem Tống tặc thái độ với Vân gia nàng có hay không bất mãn, nhưng ở đây mọi người đều là người thông minh, có những việc không cần kỹ càng nói ra, chỉ cần có một lý do vậy liền đầy đủ. Mọi người đều ăn ý đem chuyện đó quên, bắt đầu vui vẻ trò chuyện.
“Ngày tháng gần đây Nam Vực nhiều biến động, Bạch Liên Giáo đấu Ngọc Hư Đạo Quan, cùng Cản Thi Phái với Sát Thần Tông cho nhau không ngừng xích mích, chiến hỏa rất có thể sẽ lan đến cả Dương Nam võ lâm, Tống Khuyết ngươi hẳn cần cẩn thận nhiều hơn.”
Thuận miệng cho Tống lão gia nhắc nhở một câu, Vân Hi liền hỏi thăm:
“Tống công tử, không biết bao giờ các ngươi Tửu trang sản lượng có thể đi lên? Hiện nay chúng ta hàng hóa đó là cung không đủ cầu, vừa mới chuyển đến Dương Nam liền lập tức bị người cướp mua sạch, ngay cả việc mở rộng sang các Đạo bên cạnh cũng khó khăn nha.”
“Cái này... hiện bên kia Tửu trang đang gấp rút mở rộng quy mô, nhưng Vân Hi ngươi cũng biết, ủ rượu là cần thời gian lên men đấy. Hẳn phải đến khi vào thu mát mẻ bên ta mới có thể hàng tháng tăng lên lượng cung thêm mấy ngàn bình, bây giờ liền không được.”
Vân Hi mới không hoàn toàn tin lời thằng này đâu, những ngày tháng gần đây bên Linh Giang Quận là không thiếu xuất hiện Liệt Hỏa Tửu, cùng với Thanh Hà bên này bán ra nữa vậy cũng phải mấy ngàn bình rồi. Tiện nhân này còn nghiêm trang nói bừa mình không có dư hàng để nàng rất nổi nóng.
Tuy không biết hắn cố tình găm hàng không bán sáo lộ là gì, nhưng ít ra được câu trả lời chắc chắn Vân mỹ nữ còn là hài lòng buông tha cho hắn rồi, vui vẻ nhận lời mời ở lại Mai Trang thưởng thức Tống gia trù nghệ.