Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 211: Chương 211: Mặc Lân Hổ




Nhìn mình ái tướng mang về như thế đại lễ, Tống lão gia thập phần vui vẻ xuống đài đi ra đón người.

Quả nhiên là ta phúc tướng, món quà này rất hợp trẫm tâm.

“Thiếu gia!”

“Ân, làm rất tốt!” – Tống gia không keo kiệt lời khen ngợi.

“Khà khà!” …. “Ầm!”

Hùng Bá được nghe khen liền vui vẻ đem trên vai Mặc Lân Hổ ném sang một bên, cả ngàn cân trọng lượng tự nhiên khiến mặt đất chấn động một phen.

Xoa xoa mình đầu trọc, ngốc Hùng lúc này mới hớn hở mở miệng:

“Thiếu gia, ta muốn cưỡi nó.”

Nghe thế Tống đại quan nhân liền toàn thân cứng đờ, nụ cười cũng cương luôn tại trên mặt.

Đậu má!

Hóa ra thằng này muốn bắt về cho bản thân dùng.

Nghĩ đến sau này ra đường mình cưỡi Ô Vân, bên cạnh ngốc Hùng cưỡi uy vũ bất phàm Mặc Lân Hổ, làm sao đều thấy không được tự nhiên. Tiên thiên liền so người lùn một đầu nha.

Ai là chủ ai là thợ vậy? Tống Khuyết lệ rơi đầy mặt.

Nhìn trước mặt thằng này hàm hậu khuôn mặt, Tống lão gia cũng là tâm mệt.

Mà thôi, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Đã ngốc Hùng đối với thứ này chân ái, vậy tuỳ hắn đi.

“Được rồi, về nhà ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ nó.”

Hứng thú rã rời Tống gia không mấy mặn mà với bé mèo đen kia nữa, vỗ vai Hùng Bá tán thưởng một cái rồi kêu người trong trại dắt phạm nhân ra thao trường, bắt đầu quay lại hôm nay việc chính.

…….

Ngồi trên đài cao, nhìn phía dưới bị trói chặt hơn 10 kẻ tội nhân, đeo lấy Vô Thường mặt nạ Tống lão gia lạnh lùng mở miệng:

“Chư vị, đêm qua vì những người này mà chúng ta 2 vị huynh đệ đã oan uổng bỏ mạng. Bây giờ, chúng ta sẽ cho chết đi huynh đệ báo thù, đao tới!”

Một hàng cầm theo trảm thủ đao người lúc này đứng ra khỏi hàng, không nói một lời đứng sau phạm nhân.

Nhìn lưỡi đao dưới ánh mặt trời loé lên lấp lánh hàn quanh, một chúng tội đồ chính thức doạ phá mật, liên thanh cầu xin:

“Đại nhân, tất cả đều là Trương Thái kẻ này đầu têu, người cũng là hắn giết, chúng ta chỉ là bị hắn dụ dỗ.”

“Đúng vậy đại nhân, xin ngài minh giám. Chúng ta bản ý chỉ là thừa dịp trốn đi, không có ý hại người, tất cả đều là Trương Thái mấy người gây tội.”

“Đại nhân ….”

Chịu vạn chúng chú mục Trương Thái lúc này sắc mặt vẫn lạnh lùng không đổi, đón nhận mọi người ánh mắt nhìn qua đây mới mở miệng quát lớn:

“Tống Khuyết, đừng nghĩ đeo một cái mặt nạ là không ai nhận ra ngươi, mọi người nghe kỹ hắn chính là … á … khặc khặc …”

Chưa nói hết câu, sau lưng hắn vị kia cầm đao hán tử liền không chút lưu tình đá mạnh vào bên hông, khiến Trương Thái không nhịn được hét thảm nằm dưới đất co quắp như con tôm luộc.

Nhiếp Phong lúc này cũng nhanh chóng phi thân tiến lên dùng tay bóp chặt họng kẻ này khiến nó không thể nói ra lời.

Thấy phía dưới người bắt đầu nhốn nháo, Tống Khuyết cười nhạt đưa tay ra hiệu giữ im lặng.

Trườn Thái nghĩ vạch trần thân phận có thể khiến hắn bối rối vậy lầm to, với hắn hiện tại nắm giữ lực lượng, dù cho mọi người có biết hắn nắm trong tay Hắc Thiết Trại cũng sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu, có lẽ trái lại Tống gia uy thế khéo lại biến càng lớn hơn.

Chỉ có thể nói Trương Thái rời xa thành thị quá lâu, không hiểu được bây giờ thời cuộc biến hoá.

Nhìn xung quanh Hắc Thiết Trại đám sơn tặc, Tống Khuyết mở miệng:

“Chư vị, không cần cố gắng tìm hiểu bản Trại chủ thân phận, đến khi cần thiết ta sẽ tự công khai cùng mọi người. Từ khi ta lên làm Trại chủ, nhìn những việc ta đã làm hẳn không ít người cũng đã có điều suy đoán.

Không cần tò mò, ở đây ta có thể bật bí trước cho mọi người, nhiều nhất đến cuối năm nay ta sẽ giúp toàn trại người tẩy án, giống như cạnh ta Đao Tử huynh đệ.”

Đao Tử lúc này lập tức tiến lên, từ trong lồng ngực móc ra một tờ bố cáo đưa cho phía trước mấy người truyền tay nhau đọc, đồng thời hô lớn:

“Các huynh đệ, việc của ta hẳn trong trại không ít người đều hiểu. Nhờ ơn Trại chủ, tại hạ bản án trong Thanh Hà huyện đã chính thức được xóa, thù cũng đã được trả.

Mấy ngày vừa rồi ta chính là vào thành đi bái tế gia gia cùng trả thù nợ cũ, có thể tự do đi lại trên đường phố, cảm giác đó hẳn chư vị cũng hiểu. Có thể đạt được điều này toàn bằng Trại chủ ban tặng. Chỉ cần mọi người tận trung công tác, vậy không bao lâu nữa các vị cũng sẽ được như ta.”

Lời này nói ra tự nhiên khiến phía dưới một mảnh oanh động, ở đây người ai mà không mang án trong người, được như người bình thường sinh hoạt chính là bọn hắn trong lòng theo đuổi. Dần dà mỗi người nhìn về phía đài cao Vô Thường Trại chủ ánh mắt cũng bắt đầu nóng cháy lên.

Nhìn phía dưới người tiêu hoá tin tức này không sai biệt lắm, Tống Khuyết mới tiếp tục:

“Các huynh đệ, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, cho ta trung thực làm việc, bổn Trại chủ hứa sẽ giúp các ngươi xoá án, để các ngươi có thể như người bình thường vậy tự do đi lại dưới thanh thiên bạch nhật, không cần phải trốn chui trốn lủi như bây giờ.

Nhưng muốn được như vậy, điều kiện tiên quyết là ta cần các ngươi phải nghe lời, phải trung thực làm việc, các ngươi có làm được không?”

Tự do dụ hoặc quá mức to lớn rồi, đám sơn tặc liền hưng phấn phát ra kinh thiên động địa tiếng gào:

“Trại chủ, chúng ta có thể!”

“Rất tốt!”

Đối với phía dưới người thái độ còn tính thỏa mãn, Tống lão gia tiếp tục quay lại chính đề, lạnh lùng nhìn dưới sân đang quỳ 12 tặc phạm:

“Các ngươi có thể lòng không có ý hại người, nhưng không thể phủ nhận việc các ngươi làm đã khiến cho trại tổn thất 2 vị vô tội huynh đệ. Có sai có chịu, người tới!”

“Có mặt!” – 12 vị chấp đao sau lưng đồng thanh quát.

“Hành hình!”

Không để ý tiếng la mắng van xin, ánh đao lóe lên, 12 chiếc đầu lâu đã là cao cao bay lên trời, nơi sân phun sái 12 cột máu nóng chảy giàn giụa khắp nơi. Trong không khí tản mát mùi tanh nồng khiến không ít người chứng kiến cảnh này dạ dày cuộn trào, phải nhẫn nhịn mãi mới không tại chỗ phun ra.

Tống Khuyết tâm tình cũng không khá hơn bao nhiêu, trong lòng hắn cũng mặc niệm cho mấy người vừa chết một câu xin lỗi.

Những người này đa phần đều là lần trước Độc Nhãn Long bộ hạ, sau khi chém đầu một đám cực gian cực ác, đồng thời thu nhận một nhóm còn có lương tri, nghĩa khí cho Hắc Thiết Trại sử dụng thì còn lại những người này.

Bọn họ người tội đều chưa đáng mức chết, mới bị đày đi khai thác mỏ làm khổ sai chuộc tội.

Trong những người này hẳn cũng có như lời không biết trước kế hoạch, chỉ nghe xui bảo liền nóng đầu chạy trốn, tội khôi họa thủ còn là Trương Thái 4 người một đường kia.

Nhưng thế đạo này như thế, hắn không tâm địa sắt đá cũng không được. Nơi này là chỗ nào, chính là một trại sơn tặc. Đại đa số người đều là có án mạng tại thân mới phải tìm đường lên đây. Nếu hắn tỏ ra mềm yếu nhân từ, không dám chắc những người này sẽ cảm thấy Trại chủ mềm yếu dễ lấn.

Bây giờ không sao, nhưng đợi sau này những người này theo hắn tẩy trắng, trở về xã hội. Nếu không tạo được uy thế ban đầu vậy chắc chắn có ngày sẽ để ra chuyện.

Vì thế, mấy vị huynh đệ, thật có lỗi rồi!

Tống Khuyết buồn bã thở dài, cũng không quản chuyện gì nữa. Chỉ dặn người đến thông báo cho Hùng Kê Trại một câu liền lên lưng núi biệt viện nghỉ ngơi, đợi màn đêm buông xuống bọn hắn mấy người lần nữa âm thầm chạy về Mai Trang.

.......

Mai Trang, Tống Khuyết sân nhỏ.

Nhìn như một núi thịt trước mắt Mặc Lân Hổ, Tống gia mấy người không khỏi lần nữa chấn động vì nó hình thể khổng lồ.

Cao ngang Hùng Bá, dài hơn 8m tính cả đuôi, nặng phải có 1200 cân. Quả thật là một quái vật khổng lồ. Nhìn nó lông nhung đen tuyền, con ngươi sáng vàng như đèn pha, xung quanh còn một mảnh lông trắng tô đậm làm nền cho đôi mắt sắc lạnh. Để người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy bá khí mười phần.

Tống đại quan nhân lần nữa không nhịn được hâm mộ ngốc Hùng này vận khí, tiện đà đối với mình bảo mã Ô Vân bắt đầu thấy thua chị kém em, điển hình loại có mới nới cũ, rút điểu quên người đại bại hoại.

Ô Vân nếu biết chủ nhân nó trong đầu nghĩ gì hẳn không ngại một cước đá chết thằng này không thể.

“Thật lớn, so với đại ca ngươi trước đó bắt được con kia Bích Nhãn Hổ còn lớn hơn mấy lần, thật quá đẹp mắt.”

Lý Tín chỉ dám đứng xa xa quan sát lúc này cảm thán thốt lên, đợi Mặc Lân Hổ trừng mắt nhìn qua liền lập tức rụt cổ, lùi lại thêm mấy bước, trong miệng vẫn còn không ngừng:

“Hùng Bá, ngươi vậy mà có thể bắt được quái vật này, thật sự quá lợi hại rồi!”

“Hừ, còn cần ngươi khen, a Hùng hắn dẫu gì cũng có thể sánh ngang 5 giai võ giả, nhìn lại ngươi. Bây giờ vẫn lẹt đẹt Nhị giai, tiểu tử ngươi chính là ham chơi, còn không chịu cố gắng cả đời vậy chỉ có thể nhìn lên mọi người.” – Đối với thằng này Tống đại quan nhân cũng là hận thiết bất thành cương, lập tức không hài lòng đứng ra răn dạy.

“Đã biết, đại ca!” – Lý Tín ỉu xìu cúi đầu.

“Đừng chỉ nói mồm, cố lên! Ngươi tư chất so với Hùng Bá không kém bao nhiêu, lại thông minh hơn hắn. Chỉ cần cố gắng một chút là có thể đuổi kịp hắn, sau đó cũng có thể đi bắt cho mình một con tọa kỵ uy vũ như thế, nhưng tiền đề là nhất thiết không được lười biếng.”

Từ trước đến giờ Tống Khuyết vẫn luôn dùng bài này động viên Lý tiểu tử, ngốc Lý Tín đến bây giờ còn chưa nhận ra hắn cùng Hùng Bá tầm đó tư chất cách biệt, vẫn tin lời này là chí lý. Vì thế thấy động lực trước mặt lập tức bùng cháy lên tiểu vũ trụ, 2 mắt ứa sao điên cuồng gật đầu:

“Đại ca yên tâm, lần này nhất định chăm chỉ. Ngươi nhớ sau đó cũng phải giúp ta thuần hóa sủng vật nhé.”

“Yên tâm, việc đó để ta lo.”

Nhìn 2 huynh đệ này cho nhau động viên, Nhiếp Phong, Đao Tử, Tần Vũ nhẫn nhịn mãi mới không phun tào, 3 người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn qua Lý Tín. Không biết hắn sau này càng đuổi càng thấy xa vậy có hay không đạo tâm hỏng mất.

Tống gia kích thích thoáng một phát kia lười tiểu tử sau liền bắt đầu xoa tay, chuyển phó chức nghiệp sang Tuần Thú Sư, nhận 100% tăng phúc thuần hóa sủng vật hắn liền chuẩn bị bắt đầu công việc.

“Thiếu gia, bây giờ cần làm gì?”

Đối với mình lão gia một thân thuần thú bản lĩnh, mấy người đều hiếu kỳ đã lâu, lúc này thấy Tống gia không đuổi người liền hai mắt sáng lên hỏi thăm.

“Muốn thuần thú, trước hết phải dùng ngôn ngữ cơ thể cùng bọn nó giao lưu, tâm sự. Đợi đến khi nào nó nhận đồng ngươi, lúc đó mới bắt đầu dùng tâm linh tiến hành câu thông dạy dỗ.”

Thì ra là thế, mấy người cảm thấy thu hoạch pha phong.

“Hùng Bá, cho nó cởi dây trói.”

“Rõ thiếu gia!”

Chứng kiến cảnh quen thuộc, Manh Manh lúc này nằm ở trên bàn liền không đành lòng lấy tay che mắt, không muốn chứng kiến tiếp đó thảm kịch cuộc tâm sự giữa 2 người đàn ông.

“Gàoooo ôoooooo”

Được phóng thích tự do, Mặc Lân Hổ liền vùng lên kinh thiên gào lớn.

“Ầm!”.... “Gràooo...”

“Ầm!”...... “Grừ.....”

.....

“Ầm!”.... “Hừ... hừ..”

“Ư.... ư....ư ử...”

......

Đến cuối cùng, nhìn Mặc Lân Hổ nước mắt chảy dài, nằm cuộn tròn rên ư ử trong sân, mấy người đều là cảm thấy trong lòng run rẩy đến lợi hại, chỉ có Hùng Bá ngốc tiểu tử này 2 mắt trợn to, chăm chú quan sát thật kỹ thiếu gia mình cùng sủng thú nói chuyện, muốn học thuộc bài để sau đó cùng Hắc Hổ giao lưu.

Thì ra nói chuyện là phải như thế, ngốc Hùng trong đầu một đạo linh quang lóe qua, lập tức tiến vào ngộ hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.