Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 262: Chương 262: Ngân Giáp thi




Chú Kiếm Sơn Trang, Kiếm Chủng.

Tống Khuyết thân pháp phiêu dật né qua dưới đất vương vãi nham tương, thuận tiện đánh bay mấy đứa không có mắt gia hỏa liền bắt đầu một vòng xét nhà dọn đồ.

Nơi này binh khí cắm đầy đường, tùy ý đâu đâu cũng thấy được nhưng có thể khẳng định càng đi xuống dưới chất lượng sẽ càng tốt không sai.

Dù sao bên dưới là Dung Nham Hồ, không có một thân hơn người tu vi ngươi ngay cả đến gần cũng không chịu được. Những người dám ở dưới này mở động phủ luyện khí vậy tất nhiên đều là võ công cao thâm hạng người.

Võ công cao cường = lớn tuổi = kinh nghiệm phong phú = rèn ra vũ khí chất lượng càng cao.

Suy luận này hẳn chắc chắn không sai, dù sao Tống gia hắn chính là nhận chuẩn cái này. Cùng hắn chung suy nghĩ người vậy đồng dạng không ít, tất cả đều không quản bên trên mấy bậc đồ đồng nát sắt vụn, đều lăm le xuống dưới nhặt bảo đi.

Cậy vào hơn người khinh công, Tống Khuyết nhanh chóng đến nơi này dò xét một vòng, tìm mấy động phủ nhìn cửa to nhất liền một đầu chui vào.

Bên trong đại thể bố trí giống nhau, thập phần đơn sơ giản dị. Ngoại trừ bàn đá ghế đá vậy cũng là những đe sắt, lò nung, búa lớn cùng mấy thanh vũ khí.

Tâm tư linh mẫn Tống Khuyết còn nhận ra được vũ khí cắm trước cửa mấy động phủ này chất lượng so với hàng vứt tùy ý ngoài đường kia cao hơn một cấp bậc đấy, vì thế nào còn tâm tư đi quản dọc đường đồng nát, vội vàng nhanh tay nhanh chân đem trong phòng đồ thu gặt.

Đao... thu!

Kiếm... thu!

Thương... thu!

Búa... thu!

Đe sắt.... cái này quá to không thu.

Dọn sạch sẽ một gian phòng, hắn lại nhanh chân chạy đến chỗ kế tiếp. Lúc này người khác cũng đã khoan thai đến muộn, cạnh tranh vậy lập tức nổ ra.

Đang lúc Tống lão gia mải mê nhặt đồ, một con dã quái từ đâu xuất hiện chặn hắn cửa phòng rồi lớn giọng hô quát.

“Tiểu tử, đem đồ vật buông, nếu không....”

“Ầm!”

Không có thời gian nghe đám này NPC lảm nhảm, ở đây hết thảy đều là Ma giáo yêu nhân, hơn nữa khi nãy Huyết Y cũng nói rồi, tận lực giết người vậy hắn cũng không cần nương tay do dự. Thấy người liền đập không sai.

Sẵn tiện trong tay búa lớn, Tống gia liền cho thằng dã quái vừa rồi 1 búa nát đầu, tay lớn khẽ vồ đem hắn trên thân tinh huyết hút cạn liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho vào không gian, chỉ giắt lên mình vài thanh khá cùi đao kiếm đánh lừa mọi người rồi tiếp tục xông đến gian nhà kế tiếp.

“Hắc, chết đi!”

“Ầm!”

Gào to, đập chết, hấp tinh.

Thu thu thu...

Tống đại quan nhân làm không biết mệt.

Vơ vét sạch một phòng lại một phòng, đang lúc hắn chuẩn bị đến chỗ kế tiếp vậy ánh mắt bỗng lơ đãng lướt qua dưới đe sắt một thanh kiếm đen thui lủi, chỉ để lộ ra ngoài một đoạn ngắn bằng gang tay vậy.

Giấu kỹ vậy? Chẳng lẽ là bảo? Với bản tính nhạn quá nhổ lông của hắn, tự nhiên nhìn thấy liền không thể bỏ qua, đá văng đe sắt ra đem nó nhặt lên thu thập.

Fu*k!

Hóa ra là một thanh kiếm cùi bắp đen đúa xấu xí, dài chỉ hơn chủy thủ một chút, không biết thằng nào dùng đầu thừa đuôi thẹo nguyên liệu chế ra, để Tống Khuyết còn chút niệm tưởng lập tức tan biến. Nhưng nhặt cũng đã lỡ nhặt, hắn chép miệng một cái đem thứ nát hàng này thu vào không gian.

Thu!

Nhìn trên tay nguyên vẹn đoản kiếm, Tống gia ngớ ngẩn.

Thu!

Cái đệch, sao lại không thu được?

Chẳng lẽ không gian đầy? Hắn âm thầm quan sát, nhưng vẫn còn trống hơn nửa nha.

Thử thu trên hông dắt mất thanh kiếm vụn, tất cả đều thành công. Hắn đem kiếm vụn lấy ra lần nữa nhìn về hắc kiếm.

Thu! – Thu dell được.

Chợt Tống Khuyết nhớ đến, mình không gian chỉ có một loại vật là không thể thu đấy, tiện đà nhìn về tiểu hắc kiếm này ánh mắt bắt đầu trở nên quỷ dị.

......

“Ố ồ!”

“Thật may mắn, vẫn còn người ở đây!”

Đang lúc hắn suy nghĩ miên man, ngoài cửa động bỗng dưng xuất hiện hai bóng người.

“Khí huyết thật hùng hậu, con ngoan, lần này hẳn là có thể ăn ngon một bữa rồi.”

“Gàooo...”

Giọng nói ngả ngớn để Tống gia không vui, đem hắc kiếm dắt bên hông bắt đầu hiếu kỳ quan sát tới người.

Hai người này.. không đúng, phải nói là một người, cái khác.... vậy hẳn là trong truyền ngôn cương thi.

Chỉ thấy cửa lớn đang đứng chặn một ăn mặc hắc y cẩm phục, mặt vàng như nến nam tử cùng bên cạnh hắn một thứ hình dáng con người, như tướng lĩnh sa trường vậy mặc lên một lớp áo giáp, đầu đội thiết khôi che kín toàn bộ chỉ trừ khuôn mặt.

Nói nó không phải người vì phần thân thể lộ ra có thể nhìn thấy da dẻ khô quắt, mặt xanh nanh vàng. Hơn nữa ánh mắt nó vô thần đờ đẫn, tin nó là một người mới là gặp quỷ.

“Bảo bối, giết hắn!”

Đến người cũng không có thời gian cùng hắn dài dòng, chỉ thấy hắc y nam tử kia quát khẽ một tiếng, còn này cương thi vậy lập tức há mồm phun ra một đống khói xanh, trong gian phòng chật chội phút chốc liền bị cái này vụ khí chen đầy.

Chỉ ngửi thoáng qua một hơi, đối với khứu giác linh mẫn như Tống lão gia quả thật không khác nào cực hình tra tấn.

Quá mẹ nó thối mồm, tanh hôi nồng nặc không nói còn có độc tính để người đầu váng mắt hoa. Hắn phải lập tức dùng Tesseract đem độc khu trừ đồng thời tê liệt mình mũi chó, lúc này mới thầm hận xách búa xông lên hung hăng cho thằng khốn kia một chùy.

“Keng!”

Đạp đạp..đạp....

Cẩm y nam tử chặt chẽ núp sau hắn cương thi, Tống Khuyết một đòn liền bị con này bộ dáng tởm lợn cương thi tùy tiện một trảo chấn phá rồi, hắn cũng bị phản lực chấn động lùi về sau mấy bước mới vững được thân hình.

Cảm nhận trên tay tê tê cảm giác, Tống lão gia lòng dâng lên kinh hãi.

Tương đương với Nhất lưu cao thủ Cương thi!

“Lại có thể chống chọi được thi độc, không tệ sao, thân thể ngươi lão tử nhận rồi. Ngân giáp! Giết hắn, cho gia gia ta đem về nuôi thi, có lẽ mấy năm sau ngươi lại có thêm một huynh đệ, cạc cạc...”

Nhìn thấy Tống tặc thể phách cường hoành như thế, kia nam tử hai mắt tỏa sáng, sung sướng đối với dưới tay hắn Ngân Giáp thi hô to gọi nhỏ.

“Grừ...”

Hai mắt đờ đẫn Ngân Giáp thi nghe chủ nhân ra lệnh liền không biết phản kháng, lúc này giơ lên hai trảo xanh mượt xông lại.

Tống Khuyết tinh thần nghiệm nghị, lập tức tiến vào Siêu Thần trạng thái, dùng gần 3 Tượng lực một búa chính là lẫm liệt đập ra.

“Keng!!!!”

Tiếng kim thiết chói tai vang dội, để trong phòng mấy người đều cảm thấy màng nhĩ nhức nhối.

Đáng tiếc, Ngân Giáp thi bị hắn một đòn cũng không có gì lớn ngại, chỉ lùi lại 2 bước liền đứng vững. Búa lớn lực trầm như thế đập lên tay trảo của nó ngoại trừ làm gãy mấy cái móng tay vậy cái gì cũng không làm được.

Tống Khuyết kinh hãi gần chết.

“Gràoooô!!”

Dường như ăn này một đòn, con này Ngân Giáp thi cũng trở nên cuồng bạo. Hai mắt nó đỏ lên thị huyết quang mang, há mồm gào giận giữ liền tiếp tục xông về phía hắn.

Gian phòng quá chật để Tống Khuyết thân pháp thi triển khó khăn, nhiều lần muốn xông ra ngoài nhưng đối phương lại chiếm đắc lợi vị trí, Ngân Giáp thi chặt chẽ bảo vệ cửa hang. Hơn nữa cẩm y nam tử kia cũng là hàng thật giá thật Lục giai võ giả đứng sau lưng nó không đoạn dùng ám khí tấn công quấy nhiễu, quả thật để hắn chật vật vô cùng.

“Ầm!!”

Lần nữa bị đánh lùi về trong góc, Tống Khuyết sắc mặt lúc này chưa từng có nghiêm nghị.

Bên này động tĩnh lớn như vậy, lại có Ngân Giáp thi tản ra khủng khiếp hung sát khí tức, xung quanh người thấy liền đã lập tức trốn xa, cũng không có ai đến đây đục nước béo cò để cho hắn có cơ hội lợi dụng.

Biết hôm nay chỉ có thể dựa vào mình, không có gì thể hiện vậy rất có thể để mạng nơi đây, Tống Khuyết cũng không màng bại lộ, tại một lần bị đánh bay về sau liền âm thầm từ không gian lấy ra Tỉnh Trung Nguyệt đao, hai tay nắm chặt lấy nó dùng sức hướng về Ngân Giáp thi trên đầu bổ.

“Chenggggg!!!”

“Gràooooooo!!!!!”

Hỏa quang văng lên khắp nơi, đao thế quá nhanh, Ngân Giáp thi tuy kịp giơ tay lên mặt đón đỡ nhưng cũng không thể hoàn toàn chặn lại. Tống Khuyết một đao để nó trên tay cùng trên cằm miệng xuất hiện một đạo vết cắt sâu thấy xương hiện rõ, máu đen đặc sệt như dầu vậy lập tức thấm ra.

Đồng dạng bị nó một đòn đánh cho khí huyết lăn lội lùi lại sát tường Tống lão gia quan sát thấy cảnh này nội tâm liền lạnh lẽo.

Thế mà không sao! Mình dùng ra hết thảy át chủ bài rồi cũng chỉ có thể để lại trên người nó không đau không nhột vết ngứa.

Chuyến này không lành rồi.

Hơn nữa vừa rồi một đòn đã để con Cương thi này điên lên, nó đang táo bạo há mồm gào rú đây, Tống Khuyết có thể cảm nhận được khí tức từ trên người nó tản ra càng ngày càng khủng khiếp.

“Bảo bối!”

Cẩm y nam tử lúc này cũng hơi kinh hãi, đợi nhìn thấy mình Ngân giáp thi không có gì đáng ngại mới yên lòng, bắt đầu dùng ánh mắt tham lam nhìn qua Tống đại quan nhân.

“Tiểu tử, xem ra nhặt được không ít đồ tốt nha, tốt lắm, bây giờ của ngươi hết thảy, kể cả thân xác này tất cả đều thuộc về ta!”

Hắn khuất sau Ngân Giáp thi cũng không rõ ràng Tống Khuyết lấy Tỉnh Trung Nguyệt đao từ đâu, chỉ cho rằng đó là một trong mấy thanh hắn vẫn để bên hông thôi, vì thế nghĩ rằng còn lại mấy thanh đều là hàng tốt đây. Lúc này kích động quá chừng.

“Ngân giáp, giết hắn cho ta!”

Nói rồi tại sau lưng con Cương thi này vỗ mấy cái, chỉ gặp Ngân Giáp thi trên người hắc quang đại thịnh, khí tức cũng xuồng bạo mấy lần, dùng tốc độ nhanh bất khả tư nghị xông về phía trước, 2 tay trảo như một đám lợi kiếm hàn khí âm u đâm thẳng đến trên người hắn những chỗ yếu hại.

“Keng keng keng...”

Tống Khuyết vội vàng múa đao bảo vệ, tốc độ hắn cực nhanh nhưng làm sao con hàng này cũng vừa cắn thuốc, nhanh không hợp thói thường. Hơn nữa so với Tống gia, Ngân giáp thi đấu pháp là chân chính liều mạng đấy, cộng thêm thằng chó Cẩm y nam tử bên kia không đoạn thi triển ám tiễn, hắn rất nhanh cũng hold không được.

Một lần xông lên định chém chết kẻ cầm đầu đến cái bắt giặc tiên bắt vua, làm sao trong hang động quá chật hẹp, chỉ cao chưa đến 3m, với khổ người như Tống Khuyết nhảy lên còn thấy quá sức. Bị Ngân giáp thi chặn lối hắn cũng không thể nề hà thằng này, nửa đường bị nó chặn lại rồi.

“Keng!”... “Ầm!”

Tại trên người Ngân giáp thi để lại một vết chém nữa, Tống đại quan nhân cũng bị nó cho một cước bay ngược hãm sâu vào trong vách đá, gân cốt tán rã thất linh bát lạc.

“Khục khục!”

Phun ra một hớp máu tươi, hắn cau mày cảm nhận rất lâu rồi chưa từng gặp cảm giác đau đớn.

Chuyến này thật sự cửu tử nhất sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.