Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 327: Chương 327: Nhà ấm áp




Nguyệt Khuyết Các,

Tạm thời giải quyết mấy việc đối ngoại, Tống Khuyết bắt đầu bố trí nội bộ nhân sự:

“Bên cạnh ta vị mỹ nữ này là Vân Hi, từ nay nàng sẽ giữ chức Ngoại Sự Đường Đường chủ, thay ta quản lý Nguyệt Khuyết Các bên ngoài các loại sản nghiệp. Phạm Nhất Vượng tiếp tục là Phó Đường chủ, nhiệm vụ của ngươi chủ yếu là quản lý Thiên Thượng Nhân Gian, đồng thời phụ trợ Vân Đường chủ.”

“Rõ! Các chủ!” – Phạm Nhất Vượng không làm sao dị nghị tuân lệnh.

Vân Hi lúc này mới dịu dàng đứng dậy cùng mọi người thi lễ:

“Tiểu nữ Vân Hi, ra mắt chư vị!”

“Ra mắt Vân Đường chủ!”

Cho Vân Hi cùng đám người giới thiệu một lần sau, Tống Khuyết mới quay sang Chung Hồng.

Lão Chung bỗng chốc bị mất chức nhưng cũng không làm sao buồn bực, vẫn như cũ cười hớn hở cùng Vân Hi và mọi người nói chuyện. Bởi hắn biết nhà mình huynh đệ sẽ không để hắn thiệt thòi, quả nhiên lúc này Tống đại quan nhân tiếp tục ra lệnh.

“Từ giờ lập thêm Tài Vụ đường, do Chung Hồng làm Đường chủ. Sau này trong Các tất cả chi tiêu thu nhập đều phải qua Tài Vụ Đường xét duyệt. Ta sẽ cho các Đường một cái hạn mức, tiêu quá mức này cần phải có sự đồng ý của Hồng ca. Cả Ngoại Sự Đường sau này tất cả thu nhập cũng cần nộp lên Tài Vụ Đường sau đó tiến hành phân phối.”

“Rõ! Các chủ.”

Tống Khuyết đây chính là muốn thắt chặt quản lý tài chính. Trước đó thật sự nhiều việc chi tiêu trong Các hắn cũng không biết tiền đi đâu về đâu, bây giờ Nguyệt Khuyết Các mới thành lập còn đỡ, sau này đi lên quỹ đạo vậy tất sẽ thành một tai họa ngầm, vì thế hắn cần một người tin được thay mình quản lý tài vụ.

Dù mình tin được phía dưới người, nhưng đôi khi hoàn cảnh xô đẩy khiến người sa ngã chứ không phải do bản tâm. Cho nhau giám sát, quản lý chéo cũng là cần thiết.

Lão Chung nắm rõ mọi đường ngang ngõ tắt trong này, tự nhiên trở thành nhân tuyển hàng đầu.

Những người khác cũng không có gì dị nghị, cái này quyết định rất nhanh như thế thông qua rồi. Chung Hồng bây giờ chỉ cần tìm thêm trợ thủ là có thể bắt đầu mở cửa làm việc, nhưng cái này ít cũng phải chục ngày, bây giờ hắn còn có nhiệm vụ giao tiếp công việc cho Vân Hi nữa đây.

Mấy cái đó Tống Khuyết sẽ không nữa quản, ra đường lối cho bên dưới người thực hiện, xong việc hắn liền an trí Vân Hi, Thanh Trúc hai người ở lại tại chính mình gian biệt viện chỗ Tổng bộ. Nơi này một năm hắn ở không được hai lần, bỏ không cũng là lãng phí, tặng cho hai mỹ nữ ở cũng là hợp lý. Chỗ này an toàn, có một đám Nguyệt Khuyết Các hảo thủ vây quanh bảo vệ, đảm bảo cái gì si mị võng lượng cũng không ai dám đến quấy rối hai người.

Sắp xếp xong xuôi, Tống lão gia liền dẫn theo Hùng Bá mấy người trong tối chạy về Mai Viên, hẹn trưa mai giải quyết xong lão Cổ sẽ mở tiệc cho Vân Hi đón gió tẩy trần.

......

Mai Viên Sơn Trang,

Thoáng một cái xa nhà cũng đã chục ngày, bây giờ đã là cuối tháng 4, sắp vào giữa hè, dù là buổi tối, Tống Khuyết vẫn cảm thấy trông không khí cảm giác oi nóng.

Cũng may hắn chỗ ở bao quanh toàn là núi rừng, không đến nỗi bức bách như trong thành.

Mấy người về đến nhà, đã sớm ngoài cửa ngóng trông Đao Tử, Dương Mật tỷ muội mấy người liền vui sướng chạy ra chào đón.

“Thiếu gia, ngươi về rồi!”

Hai tiểu nha đầu lúc này là không nhường chỗ cho Manh Manh bọn nó, thấy thiếu gia trở về đã vội vàng tiến lên ôm đầy cõi lòng. Husky mấy đứa chỉ có thể bất mãn lắc lư cái đuôi nhảy nhót xung quanh.

Nhà cảm giác để lâu nay khuyết thiếu tình thân Tống lão gia cực kỳ thỏa mãn, hắn vui sướng thân mật tại mỗi đứa trên đầu xoa xoa một cái như vậy rồi dẫn người đi vào.

Đáng nói Dương Mật, Dương Tử hai tỷ muội gần 1 năm nay được hắn không dư lực bồi dưỡng, bây giờ đã coi như trổ mã đến duyên dáng yêu kiều. Thân cao 1,5m sắp ngang bằng cùng đại nhân không nói, mặt mũi ngũ quan càng là được người tỉ mỉ tu chỉnh hộ dưỡng, lúc này đã lộ ra mấy phần quốc sắc thiên hương, sau này tuyệt đối so với cái gì Dương Nam song hoa phải xinh đẹp hơn mấy phần.

Hẳn là cùng Minh cô nương cũng phải cùng một đẳng cấp. – Tiện nhân này lòng lại bất giác nhớ đến một người nào đó.

Rất nhanh đuổi những ý nghĩ khác lạ ra sau đầu, Tống đại quan nhân liền vui vẻ cùng trong nhà người hàn huyên tâm sự.

“Thiếu gia, trên người ngươi khí vận lại càng thêm nồng hậu rồi. Hơn nữa còn có một lớp tường vân màu lam khá nhạt bao bọc, xem ra lần này ngài ra ngoài gặp được quý nhân, thật sự đáng mừng!”

Mọi chuyện không dấu được Tả thần côn, thằng này trước tiên phát hiện trên người hắn khác biệt vội vàng nịnh hót chúc mừng. Tống gia nghe thế cười lên sang sảng:

“Ha ha, lão Tả ngươi con mắt này thật lợi hại. Chuyện này có chút dài, chút nữa ta sẽ kể lại cho mọi người.”

Mấy người nghe vậy hứng thú tăng nhiều. Tống Khuyết bèn quay sang Dương thị tỷ muội nói:

“A Mật, mau mau đi chuẩn bị một chút đồ ăn, ta cùng lão Dương bọn hắn từ chiều đến giờ còn chưa có gì vào bụng đâu.”

“Thiếu gia, đã làm sẵn sàng, toàn những món ngài thích, để ta đi kêu nhà bếp hâm nóng lại rồi lập tức mang lên.” – Dương Mật híp mắt cười đáp lời rồi kéo theo mình muội muội tung tăng chạy đi.

Tống Khuyết nghe vậy hài lòng, lung tung đem mình đám đồ vật cất ở trong phòng, tắm qua loa một cái liền quay lại phòng ăn cùng mọi người dùng qua bữa tối.

Vừa ăn vừa nói chuyện, theo hắn kể ra chuyến này ra ngoài một lần ly kỳ gặp gỡ, cả đám người đều cảm thấy sợ hãi không thôi.

“Oa!!! Thiếu gia, ngài vậy mà suýt nữa bị Tông sư cao thủ hạ sát.” – Nghe đến chỗ cao trào nguy hiểm, Dương Mật, Dương Tử đã là khóc bù lu bù loa ôm chặt lấy hắn. Rất sợ hãi trong lòng mình cái này tinh thần cây trụ lần nữa hủy diệt, như vậy hai nàng sợ rằng tâm lý đều phải hỏng mất.

Cưng chiều bẹo má hai nàng, Tống Khuyết cười lớn an ủi:

“Không phải sau đó có Triệu Minh chủ đúng lúc xuất hiện cứu giúp sao, đã không có chuyện gì rồi, không cần lo lắng.”

“Nhưng đâu phải lần nào cũng may mắn như thế, thiếu gia, sau này đừng nữa ra ngoài rồi. Ngoài kia quá nguy hiểm!”

Hai nha đầu sống trong binh nghiệp thế gia, từ nhỏ đã thấy quen mỗi lần phụ thân cùng các vị đại ca xa nhà, khi đó mẫu thân, các vị di nương trong phủ đó là cả ngày bồn chồn lo lắng. Vì thế từ nhỏ trong các nàng cảm nhận, ra ngoài đã là một việc cực kỳ hiểm nguy, đáng sợ.

Tuy biết hai tiểu đây là lo lắng cho mình mới nói thế, nhưng làm nam nhi chí tại bốn phương, hắn làm sao có thể an phận thủ tưởng trong một góc thế này. Vì vậy Tống Khuyết chỉ có thể an ủi:

“Được rồi, đừng khóc nữa, sau này ta sẽ cẩn thận nhiều hơn, hơn nữa đợi các ngươi Dương ca, Hùng ca trưởng thành, thiếu gia ta có người phụ giúp cũng sẽ không cần vất vả như thế này.”

Bốn vị gia tướng nghe thế cực kỳ xấu hổ, đều hổ thẹn quỳ một gối xuống chắp tay:

“Thiếu gia thứ lỗi, là chúng ta quá vô năng, không thể cùng ngài phân ưu.”

Gặp cảnh này Tống gia đầu lại to, lúc này đành lấy ra uy nghiêm quát khẽ:

“Được rồi, tất cả đứng lên đi, ta lại không có ý trách móc các ngươi. Hai nha đầu này nữa, không khóc nữa, hôm nay là ngày vui, khóc cái gì mà khóc, lúc này nên vui vẻ ăn uống mới là.”

“Rõ, thiếu gia!” – Mấy người lúc này mới ngượng ngùng ngồi về chỗ cũ.

“Các ngươi cũng không cần tự trách, mọi người đều đủ nỗ lực rồi. Chỉ là ta cái này tư chất, tiến bộ quá nhanh mà thôi, nhiều khi để mọi người ở lại phía sau bản thiếu gia cũng ngại ngùng.”

Gặp thằng này vậy mà xú thí một phen, còn minh mục trương đảm đem mình một thân Lục giai khí thế tận tình phóng xuất, nhất thời để một phòng người kinh hỉ không thôi.

“Thiếu gia, ngài Tẩy tủy rồi?”

“Chúc mừng thiếu gia!”

“Thiếu gia, chúc mừng ngài võ công tiến bộ thần tốc. Bằng ngài bây giờ uy thế, vậy cái gì Đỗ Như Hối còn không phải tùy tiện bóp một cái liền diệt sao, thật không có gì tính khiêu chiến.”

Một thân công phu đều luyện đến trên mồm Tả Mục dẫn đầu tâng bốc nịnh hót một phen, kéo theo mấy người còn lại nhao nhao chúc mừng để gian phòng thoáng chốc không khí trở nên nhiệt liệt.

Được dịp mấy người là vứt hết lo lắng ra sau đầu, thoải mái ăn uống một phen, đến tận tối muộn mới theo chân Tống lão gia về phòng phân chia tang vật.

......

Đem một bộ thủ sáo cùng cướp từ tay Cung trưởng lão kiếm lấy ra đặt trên bàn, Tống Khuyết cười cùng mấy người phân phó:

“Một bộ quyền sáo, một thanh kiếm, đều là Danh khí, các ngươi xem ai cần vậy lấy đi.”

Tăng nhiều mà cháo ít, 5 người dõi mắt nhìn nhau cuối cùng Hùng Bá dẫn đầu đứng sang một bên bĩu môi:

“Thiếu gia, ta chỉ cần chùy.” - Được, ngươi đối với đại chùy là chí yêu, không ai ngăn cấm.

Dương Kế Nghiệp dùng thương, Đao Tử đã có Tỉnh Trung Nguyệt đao, vì thế lúc này cũng rời khỏi cuộc chơi.

“Thiếu gia, ta xem không bằng bộ quyền sáo để cho Nhiếp huynh đệ đi, sau này hắn có gặp đối địch võ giả cũng không đến nỗi thua thiệt. Còn thanh kiếm kia vậy liền để Tả huynh dùng, dù sao trong chúng ta cũng không ai dùng kiếm.”

Cái này phương án trước đó Tống Khuyết cũng đã tính qua, bây giờ gặp trong nhà người không hề tranh giành mà biết nhường nhịn san sẻ cho nhau hắn cực độ hài lòng, lúc này mới cười lên hòa ái:

“Được, vậy cứ theo lão Dương ngươi nói. Lão Nhiếp, lão Tả, các ngươi đem đồ vật lấy đi.”

“Đa tạ thiếu gia!” – Nhiếp Phong cũng không kiểu cách, lập tức tiến lên cầm lấy bộ thủ sáo đeo lên tay thử khoa chân múa tay một hồi.

Tả thần côn thì còn khá ngượng ngùng:

“Thiếu gia, ngài cũng biết ta chiến đấu không được, cầm tốt như này vũ khí vậy cũng chỉ là uổng phí mà thôi.”

“Ha ha, sau này Danh khí ta sẽ không thiếu. Lão Tả ngươi cứ yên tâm lớn mật mà dùng, cái này là một thanh tế kiếm, cùng ngươi hình thể cũng khá là phối hợp.”

Mọi người nhìn mình hạc thân mai Tả Mục đều cười lên vui vẻ. Ở đây mỗi người đều là cao lớn cường tráng, khổng võ hữu lực, chỉ có con hàng này khác loại, cả người hắn có to bằng đùi Hùng Bá hay không cũng không biết nữa. Chỉ biết là trước giờ chưa ai dám rủ rê Thần côn này đối chiến, rất sợ lỡ tay đem hắn răng rắc vậy thì tội quá rồi.

Lục giai võ giả mà khí thế yếu ớt thế này, hẳn là trên đời cũng không còn ai. Không thể giúp người tăng lên vũ lực, Tống lão gia đành phải thông qua trang bị giúp hắn làm màu một phen.

“Lão Tả ngươi sau này chính là ta trí tướng, thay ta bày mưu nghĩ kế, vận trù duy ác chi trung, quyết thắng thiên lý chi ngoại, trang phục không thể quá qua loa. Quạt lông chim cho người đặt làm xong chưa?”

Hỏi đến chuyện này, Tả Mục liền hớn hở:

“Thiếu gia ngài chờ ta một lát!” – Nói rồi lập tức chạy đi, tốc độ đó, quả thật khá vô cùng, xem ra thằng này có thiên phú về chạy trốn.

Tống lão gia cảm thán.

P/S: Buff nhiệt tình cái anh em ơi, cuối tuần rồi đấy:))

NP, Vote, Like hay đậu tác đều nhận, mọi người không cần rụt rè:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.