Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 301: Chương 301: Nhiệm vụ




Mai Viên Sơn Trang,

May mà nơi này Tống Khuyết ra nghiêm lệnh không tiếp đón khách nhân, nếu không những ngày này hắn bình thường cuộc sống đừng mong yên ổn.

Trong sân, lúc này Tống gia đang quay xung quanh một cọc gỗ to bằng một người ôm, cao tầm gần 2 trượng, trên tay hắn liên tục thay đổi các loại vũ khí, lúc thì đao, kiếm, khi thì thương, chùy, kể cả nhuyễn tiên.

Chỉ cần là hắn biết vậy lúc này nhất tề vận dụng, dường như đem khối gỗ kia thành một địch nhân giả tưởng vậy liên tục tấn công về phía nó.

“Ầm.... ầm... ầm... ầm...”

Trong không trung bay múa càng ngày càng nhiều mùn cưa, mảnh gỗ.

“Chấn!”

Không biết qua bao lâu, theo Tống Khuyết một chưởng đập mạnh lên thân khối gỗ, nó bám trên người rải rác gỗ vụn tất cả mới bị Ám kình chấn đọng bay ngược lên trời, tức thì hiện ra trước mắt mọi người khối gõ ban đầu đã đại biến dạng, trở thành một bức tượng con chó đang ngồi thè lưỡi sống động như thật, hơn nữa bộ dáng này so với Husky cũng giống đến 8, 9 phần.

“Gâu gâu!” – Husky tung tăng vẫy đuôi chạy vòng quanh tượng gỗ hưng phấn sủa lớn.

“Thiếu gia giỏi quá!” – Dương thị 2 nha đầu ánh mắt hoa si vỗ tay lớn tiếng khen ngợi, còn sợ hắn mệt mỏi lập tức tiến lên dùng khăn ướt cho Tống lão gia lau trên mặt không có mồ hôi.

Còn lại mấy vị gia tướng cũng vui vẻ dâng lên tiếng vỗ tay.

“Thiếu gia, chúc mừng ngài, ngài đã hoàn toàn thuần thục nắm giữ được Hóa Kình cùng Nhập Vi cảnh giới. Ta tin chắc ở độ tuổi như ngài có thể làm được điều này, toàn bộ Đại Viêm vậy sẽ không vượt quá 2 bàn tay, thiếu gia tư chất so với mấy vị tuyệt thế thiên kiêu kia cũng là không kém cạnh chút nào.”

Dương Kế Nghiệp tràn ngập cảm thán, đồng thời trong lòng cũng kích động vạn phần. Chim khôn lựa cành mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ, ai lại không muốn đi theo một vị minh chủ.

Tống Khuyết xuất thân thấp hèn, nhưng thành tựu cùng mấy vị nói trên cũng không quá kém cạnh, tư chất như nào người ngoài vừa xem hiểu ngay. Có thể đi theo người như này, hai vị muội muội tương lai vậy càng thêm đảm bảo, mình cũng có đất dụng võ để dùng.

Ở đây toàn là người nhà, Tống gia cũng không sĩ diện cãi láo, rất sảng khoái gật đầu cười:

“Rồi có một ngày ta nhất định sẽ cùng bọn họ tranh phong, xem trên đời này ai mới là chân chính thiên kiêu.”

Giọng nói chân thật đáng tin lại ngập tràn đấu chí để những người khác cũng bị lây nhiễm, mỗi người không khỏi tay đấm xiết chặt chỉ muốn lập tức cùng nhà mình thiếu gia đi viết nên một trang sử huy hoàng.

......

Trong sân ai cũng vui mừng phấn khởi, chỉ có một kẻ không cảm thấy hài lòng.

Manh Manh con xấu bụng hồ ly này thấy chủ nhân điêu khắc không phải tượng của mình tức thì đố kỵ vô cùng, nó liền đảo cặp mắt gian xảo, giả bộ hứng thú bước qua trên dưới ngắm nghía một hồi. Đợi thấy không có người chú ý bên này liền giở trò nhảy lên đưa ra tặc móng cào mấy cái, để lại trên mặt bức tượng mấy đạo thật sâu rãnh nhỏ.

Lập tức, sinh động mặt sói đã thành ngổn ngang đất cày.

“Gàooô” – Biến cố đột ngột, Husky trợn mắt nhìn một lát mới phẫn nộ gào to, đỏ mắt điên cuồng quyết tìm con chó hồ ly này liều mạng.

Đáng tiếc tiện nhân kia tinh minh cực kỳ, gây án xong đã âm thầm lẻn trở về trên đầu Tiểu Hắc tránh né. Có cài này kim bài tay đấm tại, Husky cũng không thể nề hà nó mảy may.

“Gừ.. grrừ....”

Uỷ khuất kêu lên mấy tiếng, nghĩ đến cái gì Husky liền hai mắt sáng lên quay về phía bên kia gian phòng chạy. Manh Manh thấy thế cũng sợ hết hồn vội vàng thúc giục Tiểu Hắc đuổi theo.

Không ra bao lâu trong phòng liền vang lên ầm ầm tiếng rung động cùng không đoạn gầm gừ tiếng kêu phẫn nộ. Đợi Tống Khuyết mấy người chạy vào bên trong đã là một bộ tan hoang cảnh tượng.

.....

Mấy ngày gần đây Tống đại quan nhân có điều cảm ngộ đột phá, vì vậy thường xuyên dùng cách này luyện tập võ công, lúc thì điêu khắc Ngộ Không, lúc thì là Manh Manh, Husky. Mấy gia hỏa này đều rất thích thú đem mình bản sao về phòng cất chứa.

Chỉ là hôm nay hắn chính thức đột phá, làm việc lên thuận tay rất nhiều nên điêu khắc ra Husky so với mấy cái tượng trước đó càng thêm đẹp, càng thêm giống thật. Chính vì thế mới để cho Manh Manh công chúa ghen tỵ.

Không nói, không vừa mắt liền đập.

Husky cũng không phải dạng dễ trêu, lập tức ăn miếng trả miếng chạy về phòng đem Manh Manh tượng gỗ hết thảy đập nát trả thù.

Mấy con hàng này bây giờ cũng đã hết thảy học được Minh Kình, lực phá hoại nhưng lớn đây, bình thường gỗ tự nhiên không kháng được bọn nó một trảo.

Nhìn phòng nhỏ bây giờ đã chẳng khác gì một bãi chiến trường, Tống lão gia khó thở:

“Hai đứa, cút ra ngoài khoanh tay đứng nghiêm cho ta, bao giờ đến giờ cơm mới được ngừng.”

“Chít chi..”

Manh Manh còn muốn bán manh cầu tình nhưng bị chủ nhân không có hảo ý hai mắt liếc qua liền túng, thành thật chạy ra ngoài cửa học bộ dáng con người đứng khoanh tay.

Husky cũng ủ rũ tại bên kia cánh làm theo răm rắp.

Manh Manh: Chít... hừ... chó Husky, dám phản bổn cung, ngươi chết chắc!

Husky: Gừ... hừ... lão tử hôm nay liền đầu nhập vào Tia Chớp ca.

Manh Manh: Hừ hừ, có ngày bản cung sẽ đem con tạp mao đó làm thịt.

Husky: Phi.. chút nữa ta bảo Tia Chớp ca bắt một con hồ ly về, tối nay nhất định phải ăn thịt hồ ly.

... Chit chi... phản... lão nương sẽ nhổ lông nó.

... Ta còn sẽ bảo Tia Chớp ca mang ta bay....

Hai tiểu gia hỏa bị phạt đứng cửa vẫn còn chít chít mó mó cãi nhau không ngừng, Tống gia cũng là tâm mệt. Dứt khoát không để ý nữa đi ra chỗ xa một chút kê cái bàn liền ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, mắt không thấy tâm không phiền.

Vẫn là Tia Chớp cùng Ngộ Không hai đứa con ngoan, được việc lại không khiến người lo lắng – Tống lão cha thở dài cảm thán.

.......

Đang lúc Tống Khuyết nằm dưới gốc mai nhàn nhã thưởng trà đọc sách, một vị Nguyệt Khuyết Các bang chúng vội vàng chạy đến:

“Các chủ! Có Thiên Hà Kiếm Phái Cao Tuấn thiếu hiệp đến tìm ngài, Nhiếp đại nhân đang tiếp đãi đối phương tại khách phòng, sai tiểu nhân đến đây bẩm báo.”

Nghe thế hắn liền nhíu mày nghi hoặc, nhưng động tác cũng không chút nào chậm trễ, lập tức buông sách đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo rồi đi về hướng khách phòng.

“Cao huynh, hai tháng không gặp mọi chuyện còn tốt chứ?” – Cửa phòng còn chưa mở ra, Tống lão gia giọng nói đã sang sảng truyền tới.

Đang cùng lão Nhiếp chuyện Cao Tuấn nghe vậy vui mừng dõi về cửa lớn, lúc này mới thấy một cường tráng thân ảnh long hành hổ bộ đẩy cửa mà vào.

“Tống huynh, sĩ biệt ba ngày lau mắt mà nhìn, truyện của ngươi tại Dương Nam phủ cũng được truyền đến sục sôi. Ngay cả Đại tiểu thư cũng phải chính miệng trước mặt mọi người khen ngươi tiền đồ bất khả hạn lượng, bội phục, bội phục!” – Cảm nhận trên người đối phương thâm sâu khó dò khí thế, lão Cao thành tâm thành ý từ phế phủ nói ra một chữ phục.

“Ha ha, Cao huynh quá khen, chỉ là may mắn mà thôi. Nếu không phải ỷ vào số lượng, gặp Đỗ Bang chủ tại hạ cũng chỉ có đường vắt chân lên cổ mà chạy.”

“Tống huynh quá mức khiêm tốn!” – Cao Tuấn lắc đầu cười.

Kể cả dựa vào số lượng thủ thắng, nhưng nếu không phải kẻ này thực lực khiến cho Đỗ Như Hối kiêng kỵ, bằng bên hắn mấy trăm người binh cua tướng cá, nhân gia có thể giết đến cái bảy vào bảy ra như ăn cơm uống nước bình thường.

Hơn nữa cũng không ai dám xem nhẹ trước đó vị này còn dùng sức một mình khiến Thiên Độc Tông một vị Trưởng lão không thể không cúi đầu khuất phục đây.

Không phục cũng không được nha!

Hai bên khách sáo chào hỏi một hồi, Tống Khuyết mới hiếu kỳ mở miệng:

“Cao huynh, không biết lần này đến đây tìm ta là có việc gì quan trọng?”

Nói đến chính đề, Cao Tuấn bất giác buồn rầu thở dài một hơi.

“Haizzz... Tống huynh, ngươi có nhớ lần trước từng gặp Cảnh Điềm, Cảnh cô nương?”

“Dương Nam song hoa một trong, tại hạ tự nhiên ấn tượng khắc sâu. Làm sao, nàng có chuyện gì sao?” – Tống lão gia nhướng mày hỏi.

“Là có chuyện, còn rất nghiêm trọng!”

Cao Tuấn sắc mặt nặng nề tiếp tục:

“Mấy hôm trước Cảnh tiểu thư bị mất tích rồi, Cảnh gia người tìm kiếm khắp mọi nơi, cuối cùng chỉ phát hiện được vài manh mối chứng tỏ nàng bị trúng phục kích, bị người bắt đi, tình hình lành ít dữ nhiều.

Cảnh gia chủ không còn cách nào vì thế đích thân đến Thiên Hà Kiếm Phái cầu viện, bọn hắn Cảnh gia không thuộc Cửu Giang Minh, vốn việc này chúng ta cũng sẽ không quản. Nhưng Đại tiểu thư niệm tình cùng Cảnh Điềm có một phen quen biết nên đã đáp ứng, vì thế lần này đặc biệt tổ chức một lần Phượng Hoàng Hội nhiệm vụ đi điều tra người tung tích.”

“Tại hạ hôm nay đến đây là nhận lệnh Đại tiểu thư cho mời Tống huynh lập tức lên đường đến Dương Nam Phủ tập hợp chờ điều động.”

Thì ra là thế!

Tống gia cũng thất hơi đau bi, Triệu Minh Nguyệt cô nàng này chính nghĩa tâm cũng quá lớn đi, cũng không giống nàng bề ngoài thanh lãnh tính cách nha.

Hắn cũng không quá muốn dây vào cái chuyện trời ơi đất hỡi như này, nhưng biết làm sao, đã nhập hội, hưởng phúc lợi cũng đồng nghĩa phải thực hiện nghĩa vụ. Một năm hai lần nhiệm vụ tập thể chính là bắt buộc phải làm, Tống Khuyết cũng không có lý do gì từ chối.

Chỉ là, hắn hơi khó khăn mở miệng:

“Cao huynh, Hội trưởng có lệnh tại hạ tự nhiên không dám không tuân. Nhưng ngươi cũng biết, ta cùng Linh Giang Bang bây giờ thế đã là gần như nước với lửa. Tiểu đệ chỉ sợ nếu ta vắng nhà, địch nhân thừa cơ mà vào thương tổn trong nhà người vậy tại hạ sẽ phải ân hận suốt đời.”

“Tống huynh yên chí chớ lo, trước khi ta đến đây cũng đã cân nhắc chuyện này.” – Cao Tuấn cười lớn tự tin.

Nói rồi từ trong bọc lấy ra mấy lá cờ đưa cho hắn.

“Nếu các thành viên đi làm nhiệm vụ lại không thể bảo đảm trong nhà an toàn, vậy còn ai dám vì người mà ra sức. Đây chính là Thiên Hà Kiếm Phái cùng Cửu Giang Minh tối cao cờ hiệu, ngươi chỉ cần đem mấy là cờ này cắm trước mình cửa nhà liền đại biểu cho ngươi chính là một chỗ sản nghiệp trực thuộc của Triệu Minh chủ.

Bất kỳ ai có hành động gây hấn xâm hại lợi ích của ngươi đồng nghĩa với việc đang coi rẻ toàn bộ Cửu Giang Minh, sẽ phải chịu đến toàn Minh lôi đình đả kích. Trong thời gian ngươi vắng nhà, nó sẽ thay ngươi chấn nhiếp bên ngoài bọn đạo chích.”

Sợ hắn còn có điều lăn tăn, Cao Tuấn còn tín thề đán đán vỗ ngực đảm bảo:

“Bên kia Linh Giang Bang chúng ta cũng đã trước nhắc nhở qua Đỗ Bang chủ, Tống huynh ngươi cứ yên tâm lên đường đi thôi. Nguyệt Khuyết Các mất một cọng cỏ, ngươi cứ lấy ta trên người đầu ra làm bồi thường.”

Lão tử chính là sợ mất mấy cọng cỏ đây, ngươi có bán mình cũng chưa chắc đền được. – Tống lão gia âm thầm khinh bỉ.

Nhưng đã lão Cao nói đến mức này, hắn cũng không có cách nào từ chối, vì thế liền sảng khoái gật đầu:

“Vậy làm phiền Cao huynh, tại hạ bây giờ thu xếp đồ đạc xong sẽ lập tức lên đường.”

“Ha ha, chúc Tống huynh thuận buồm xuôi gió, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành.” – Đạt được kết quả mong muốn, Cao Tuấn cũng rất hài lòng hớn hở cười dâng lên chúc phúc.

Nói liền làm, Tống Khuyết cũng không phải loại thích dây dưa, lúc này liền dặn dò Nhiếp Phong thay hắn tiếp đãi người, bản thân liền nhanh nhẹn quay về chuẩn bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.