Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 197: Chương 197: Nhiếp Phong luyện tạng




Mai Trang sáng sớm,

Ngoài vườn mai Tống Khuyết đang cùng Nhiếp Phong giao thủ.

Hôm qua dường như nhận đủ kích thích, lão Nhiếp vậy vận đủ sức lực tiến vào bế quan. Được lợi Tống gia trước đó thường xuyên cho hắn châm cứu kích thích ngũ tạng, lần này đột phá là dị thường thuận lợi, sáng hôm nay Nhiếp Phong đã là hăng hái bừng bừng tìm thiếu gia đi thử nghiệm mình mới tăng lên thực lực.

“Ha ha, lão Nhiếp, ít nhất có hơn 5 Hùng lực rồi. Đợi củng cố mấy hôm nữa có lẽ đạt đến 6 Hùng lực không khó, thêm vào nhà ngươi công pháp thần diệu, có lẽ đối đầu với mấy kẻ Lục giai gà mờ như Sở Thiên Thu cũng sẽ không quá thua thiệt.”

“Toàn bằng thiếu gia tài bồi.” – Nhiếp Phong cũng không cấm nở nụ cười vui vẻ.

“Ha ha, đợi ta cũng đột phá 5 giai, khi đó chúng ta cũng coi như có sức tự vệ rồi.”

“Thiếu gia, ngài cũng có cảm giác đột phá rồi?” – Lão Nhiếp mắt liền sáng lên.

“Còn chưa, nhưng sẽ không quá lâu.”

Mỉm cười lắc đầu, Tống Khuyết không nói chuyện này nữa mà quay sang Hùng Bá hô lớn:

“Hùng Bá, cùng tiến lên!”

“Thiếu gia cẩn thận!”

Nhìn xem 2 người đấu đã sớm ngứa tay, ngốc Hùng không chút chần chờ liền nhảy lên vung quyền đầu to bằng bát tô lớn hướng Tống đại quan nhân đập xuống.

“Ha ha, hay lắm!”

Cảm nhận được áp lực, Tống Khuyết vui sướng cười dài. Không như trước đó sẽ dùng đồng dạng cương mãnh quyền pháp đánh trả, mà thập phần xảo diệu lợi dụng xảo kình cùng tinh diệu thân pháp cùng 2 người chu toàn.

Đánh đến một hồi, Hùng Bá cảm thấy phi thường khó chịu. Mình một thân cự lực cứ như đánh trên cuộn bông, bị thiếu gia hoa cả mắt động tác khiến cho đầu óc cứ quay vòng tròn. Hắn hậm hực vung tay ồm ồm quát:

“Không đánh không đánh, không có chút sức lực nào.”

“Ha ha ha...” – Tống lão gia cười đắc ý.

Nhiếp Phong cũng hai mắt tỏa sáng, kích động:

“Thiếu gia lại có tiến bộ!”

Mấy người đồng dạng thu quyền, Tống đại quan nhân mới vui sướng lắc đầu:

“Là có chút cảm ngộ, không tính tiến bộ. Hùng Bá ngươi không cần như thế buồn bực, tiếp tới bổn thiếu gia là sẽ thường xuyên dùng cách này cùng ngươi đấu. Sau này ra ngoài sẽ không thiếu được gặp linh mẫn hình võ giả, ngươi không tập quen sẽ chịu thiệt rất nhiều.”

“Đúng vậy, Hùng Bá huynh đệ ngươi cương mãnh có thừa biến báo chưa đủ điểm này còn cần khắc phục, nếu không rất dễ bị người nhằm vào.”

Thiếu gia nói gì chính là gì sao, Hùng Bá buồn buồn xoa đầu đáp:

“Rõ, thiếu gia.”

“Hắc, đừng không vui. Thiếu gia ta mới học được từ Tuệ Vô không ít bản lĩnh, chút nữa ta sẽ dạy các ngươi. Tiểu tử ngươi còn không biết đủ đi.”

Nghe nói có võ công mới, ngốc Hùng lập tức cười liệt đến mang tai:

“Khà khà, đa tạ thiếu gia.”

Đợi ăn sáng xong xuôi, Tống Khuyết liền dẫn 2 người bọn họ ra mới hồ. Dùng không quá thuần thục khinh công thủy thượng phi cho tiểu đệ biểu diễn một lần.

Cùng Nhiếp, Hùng 2 người giảng giải kỹ trong đó yếu quyết. Đã sớm kích động khó nhịn Hùng Bá liền không chút chậm trễ phi thân nhảy xuống đạp thủy.

“Rào!”

Kết quả còn phải nói, chưa được 2 bước thằng ngốc này đã chìm nghỉm trong hồ, trêu mọi người cười ha ha.

Nhiếp Phong sau đó cũng không khá hơn là mấy. Bọn họ không như Tống gia có bật hack, đối với thân thể chưởng khống thập phần biến thái. Vì thế cả sáng hôm đó đại đa số 2 người đều là tập bơi. Chỉ có thể dõi theo Tống cao nhân tiêu sái đạp chân trên hồ, thập phần ao ước.

.......

Vui sướng tắm rửa một hồi, đợi 3 người trở về phòng chưa được bao lâu thì Chung Hồng dẫn theo Ngô Diệc cùng Quan Vũ lần nữa chạy tới.

“A Khuyết, lão ca ta đến kiếm bữa ăn đây.” – Người còn chưa thấy mặt, lão Ngô giọng đã như lệnh vỡ vang lên.

Nghe trong giọng nói vui sướng như vậy, xem ra Ngô gia bọn họ đối với hôm qua gặp mặt thông gia là thập phần vừa lòng. Hẳn là Phủ nha nơi này vị trí đã vững như bàn thạch.

“Ha ha, Diệc ca! Hồng ca, Quan huynh đệ! Gặp việc vui tinh thần tỏa sáng nha. Chúc mừng!”

“Hắc hắc, cùng vui cùng vui. Mau mau chuẩn bị thức ăn, hôm nay huynh đệ ta phải thật tốt ngồi lại một bữa.”

Tống gia há có chối từ đạo lý, sảng khoái kêu người chuẩn bị thức ăn. Rất nhanh liền dẫn mấy người nhập tịch.

“Hồng ca, trong thành không có chuyện gì chứ?”

“Còn có thể có chuyện gì, ta hôm qua ra Lãng Bạc Hồ khảo sát. Linh Giang Bang người nhìn thấy cũng đều làm như không biết đây, thật sự quá thoải mái.”

Nghe hắn nói thế, mấy người đều không cấm nở nụ cười:

“Các ngươi hẳn là sẽ không sao. Ta bên này còn cần cẩn thận một chút, lão Nhiếp ngươi dặn người dưới chú ý bến tàu động tĩnh nhiều hơn.”

“Rõ, thiếu gia!”

“Không nói chuyện công việc, Diệc ca, hôm nay vui vẻ như này hẳn tối qua việc thập phần thành công chứ.”

“Ha ha, đều rất tốt. Người của Lục Phiến Môn đã chính thức rời đi, chuyện lần này bọn họ cũng xem như lỗi nhỏ bỏ qua. Hơn nữa a Khuyết ngươi cũng có tin vui, tối qua bá phụ đã cùng Hoàng đại nhân nhắc qua chuyện của ngươi.

Hoàng đại nhân không ngờ thập phần sảng khoái đồng ý giúp đỡ, ngay trong đêm đã đi gặp gỡ Đỗ Bang chủ, bên kia cam đoan tiếp đó sẽ không tiếp tục nhằm vào Nguyệt Khuyết Các, ngươi lần này là có thể yên tâm.”

Tống Khuyết nghe vậy vui vẻ, bất kể thế nào, có thể đuổi đi lão Đỗ cái này thanh kiếm Damocles treo trên đỉnh đầu cũng luôn là một việc khoái trá.

Không biết việc này đáng tin được bao phần, nhưng ít ra có Hoàng Tổng bộ đầu mấy lời đó, Đỗ Như Hối là sẽ không dám đại động can qua tìm mình phiền phức đấy. Còn nếu chỉ có âm thầm hạ hắc thủ, hắn còn cảm thấy mình hold được.

Nhưng cứ thế, bỗng dưng lại nợ Hoàng Trạch một ân tình. Thế đạo này quan hệ xã hội cứ như thế phức tạp, quả thật nhiều khi thân bất do kỷ nha.

Lắc đầu tạm gác mấy chuyện đó sang một bên, ít nhất hôm nay lại được tin tốt, Tống lão gia vui sướng nâng chén, quyết tâm đem lão Ngô, Quan 2 người chuốc say rồi.

......

Ưng Giản Sầu,

Một đoàn xe dài hơn 50 chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chậm rãi đi qua nơi này. Trên đỉnh nóc mỗi xe đều treo một lá cờ in hình tòa tháp 9 tầng bắt mắt. Chính là Vân Hải Các, Vân gia thương đội không sai.

Hàng tháng bọn họ đều cố định 1, 2 lần thông thương đi qua nơi này.

Giữa đoàn xe là một chiếc xe ngựa khác biệt, không phải xe chở hàng như xung quanh mà là một chiếc kiệu xe. Nhưng so với bình thường kiệu xe, xe này càng thêm rộng lớn bề thế, trang trí tinh xảo cầu kỳ, chứng tỏ người ngồi bên trong cực kỳ có thân phận.

Ít nhất từ người đánh xe là một vị 6 giai võ giả việc này cũng đã chứng minh chủ nhân nó không tầm thường.

Lúc này, cưỡi ngựa đi bên cạnh một người tiến sát lại:

“Tiểu thư, chúng ta vừa qua Ưng Giản Sầu, phía trước đi thêm tầm chục dặm nữa là sẽ đến mục đích.”

“Đã đến rồi sao?” – Trong kiệu vang lên một giọng nói leng keng tựa châu ngọc.

Một cánh tay ngọc nhẹ nhàng đem trên cửa sổ rèm vén lên, từ trong lộ ra một vị thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi, tóc đen khẽ buộc sau đầu vừa khéo để lộ vầng trán cao rộng cùng ánh mắt sáng ngời hữu thần. Phối thêm trên mặt nàng dung nhan tinh xảo lại càng thêm mỹ lệ, không phải Linh Giang Các chủ Vân Hi thì ai. Người đang cùng nàng nói cũng chính là Thanh Hà Tổng quản Vân Sơn.

“Hắn Tống Khuyết vậy mà chọn vị trí hoang sơn dã lĩnh như này ở lại, thật sự thú vị.” – Nhìn xung quanh núi rừng liên miên, không dấu bóng người, Vân Hi mỉm cười nói.

“Hừ, tiểu thư, ta đoán hắn đây là làm trò gì khuất tất mới trốn đến xó xỉnh này. Người này nhưng xấu rồi.”

Trong xe ngựa một giọng nữ nhí nhảnh vang lên, Thanh Trúc lúc này cũng dán sát tiểu thư mặt thò đầu ra nhìn ngó.

“Nghe Tống thiếu nói hắn trước đó đã quen với cuộc sống núi rừng, ở trong thành ồn ào chật chội hắn không thích ứng nên mới chuyển ra đây.” – Vân Sơn lão hữu vẫn thập phần xứng chức cho Tống gia giải thích.

“Hì hì, Sơn thúc, ngươi hẳn là bị người này lừa. Hắn Tống khuyết có lẽ chọn nơi này ở lại mục đích cũng có một phần nguyên nhân như thế nhưng đó không phải chủ yếu.”

“Ồ, mời tiểu thư giải hoặc?” – Vân Sơn cũng là hiếu kỳ hỏi thăm.

Vuốt nhẹ trên trán lông mày, Vân Hi cười khẽ hỏi:

“Sơn thúc ngài đoạn đường này qua có thấy Hắc Thiết Trại người hoạt động so với trước đây khác lạ, hơn nữa so sánh tình báo Hứa Thế Hữu trước đây ngoại hình với bây giờ Tống Khuyết mấy người mô tả ngươi thấy thế nào?”

Vân Sơn như bị một đạo lôi điện bổ qua, cả người rùng mình hoảng hốt mở miệng:

“Tiểu thư, ý ngươi là hắn Tống Khuyết chính là Hắc Thiết Trại....”

Một bộ trí châu nắm chắc, Vân Hi không tha nghi vấn nhếch miệng gật đầu:

“Sự thật không sai biệt lắm, nghe đồn Hứa Thế Hữu tu luyện một môn thập phần cao cấp hoành luyện công phu khiến ngoại hình biến đổi. Từ nhìn Tống Khuyết với Hắc Thiết Trại ân oán, đến hắn người đại biến dạng, hơn nữa tiếp sau Hắc Thiết Trại sơn tặc thay đổi một bộ khác hẳn bình thường diễn xuất sau ta có thể khẳng định đoạn thời gian trước vị này Tống Các chủ đã âm thầm đem nơi này thu vào trong túi.

Xem hắn bố trí, kẻ này mưu đồ nhưng là lớn đây. Việc càng ngày càng thú vị rồi.”

“Ta liền biết hắn rất xấu mà!” – Thanh Trúc lúc này trợn mắt tức giận.

“Tiểu thư đối với hắn tốt như thế, kẻ này còn âm thầm thu tiền chúng ta Vân gia, hơn nữa còn tăng giá gấp rưỡi. Quả nhiên là một kẻ bạch nhãn lang, phụ lòng hán, hừ hừ.”

Nghe nha đầu này nói mọi người đều cuồng đổ mồ hôi, Vân Hi cũng không nhịn được đỏ mặt tức giận gõ nàng đầu quả dưa.

“Nói linh tinh cái gì, cái gì mà phụ lòng hán. Chớ để người hiểu lầm.”

Biết mình lỡ mồm Thanh Trúc ngại ngùng lè lưỡi cúi đầu. Đánh xe Khổng lão đầu lúc này cũng không nhịn được mở miệng:

“Như Hi nha đầu ngươi nói vậy kẻ này chọn nơi này ở lại cũng là hợp tình hợp lý, thuận tiện giữa 2 đầu chạy sao. Xem ra mọi người còn là xem nhẹ vị này Tống Các chủ dã tâm nha.”

“Lạc lạc.., đã hắn muốn giấu chúng ta cũng không cần lộ ra. Chỉ cần biết để ý người này có hay không thật lòng muốn cùng chúng ta Vân gia là minh hữu được rồi, chớ vạch trần người vết sẹo.”

Mọi người nghe thế nhất tề gật đầu đồng ý, mấy người ngựa dẫn theo kiệu xe tách khỏi thương đoàn, trệch hướng quan đạo hướng phía trước Mai Trang đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.