Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 303: Chương 303: Nói chuyện




Nguyệt Ảnh Tinh Lâu, khách phòng.

Đứng trước cự đại bức tranh thủy mặc, Triệu Minh Nguyệt mỉm cười cho Tống đại quan nhân giải thích:

“Tống Khuyết ngươi ánh mắt rất tốt, bức tranh này vốn là do ta cùng ta cha mẹ 3 người đồng thời cùng nhau vẽ ra. Chính vì thế ngươi mới có thể cảm nhận được một lúc ba loại ý cảnh.”

“Thì ra là thế! Nhưng không thể không nói, Hội trưởng ngài vẽ cũng thật tinh xảo, ta còn tưởng đây là vị nào danh gia tác phẩm đây, hóa ra đại phật ngay tại bên người mà ta không biết, thất kính, thất kính!” – Tống tiện nhân bừng tỉnh đại ngộ, cũng không quên nịnh hót vỗ mông ngựa vài câu.

“Sau này có dịp Hội trưởng nhất định phải tứ ta một bức để tại hạ về treo trong phòng thưởng thức. Ta vốn cũng muốn học thư pháp, nếu có ngài bực này đại gia bút tích, chỉ cần ngày ngày quan sát vậy ta chẳng mấy chốc cũng có thể được lợi rất nhiều, có thể làm việc ít mà công to.”

Tống lão gia đây cũng là nói thật, nhưng chỉ là bây giờ nhất thời nổi lòng tham. Tiện nhân này thấy nhân gia bức cách cao như vậy lập tức ước ao không được, cảm thấy sau này mình tu vi có thảnh cũng tự vẽ vài chữ treo trong phòng, để người đến đều có thể nhấm nháp hắn Thiên Đao ý cảnh, họa phong kia, nghĩ lại cũng đủ kích thích.

Đáng tiếc Yêu Cơ chỉ lạnh nhạt mỉm cười từ chối tiếp lời, bằng nàng tính cách, có thể cùng người ngoài nói nhiều mấy câu thế này đã là vô cùng khó được, tặng đồ vật vậy mơ đi cưng.

Đang lúc Tống đại quan nhân định tiếp tục mở miệng ba hoa chích chòe, trong đầu hắn bỗng vang lên một giọng nói bất mãn:

“Ba ba, nha đầu kia dám khinh bỉ ta, ngài mau mau để nhi tử ra ngoài chém nát miệng nàng, cho tiểu nha đầu này biết được ta Thiên Đao phong thái.”

Đồng thời đối diện Triệu Minh Nguyệt bên hông bội kiếm cũng kêu lên một tiếng réo rắt, không cần chủ nhân chạm vào cũng đã tự động bật ra khỏi vỏ mấy tấc, trong phòng sát na tầm đó đã ngập tràn lành lạnh hàn khí, sắc bén ghê người.

Gặp cảnh này, Tống Khuyết lập tức đoán ra chuyện gì.

Cảm nhận như trực tiếp cắt vào da thịt lạnh băng kiếm ý, hắn cũng là ê răng.

“Nhi tử, hảo nam không cùng nữ đấu, rộng lượng một chút, nể mặt ba ba đừng chấp nhặt với nàng thế nào?”

Bằng tiểu Thiên cái loại này mặt hàng, cùng Minh Nguyệt thần binh cứng đối cứng vậy nửa chiêu cũng không chịu được liền bị nhân gia làm gỏi. Nhưng hắn có thể tàn nhẫn cho tiện nghi nhi tử nói ra sự thật đấy sao, vì thế chỉ có thể lựa lời hay ý đẹp an ủi thằng này rồi.

Quả nhiên, nhà mình con ngoan là rất giảng đạo lý đấy, nghe Tống ba ba phân tích mới ngạo kiều khinh thường:

“Hừ, lông cũng chưa mọc đủ vô tri tiểu nha đầu, hôm nay nghe lời ba ba, ta liền tha cho nàng một mạng.”

“Đúng đúng, nên là như thế, đàn ông phải rộng lượng một chút mới tốt.” – Tống đại quan nhân cười khổ xoa trên trán mồ hôi lạnh.

......

“Tiểu thư!”

Trong phòng đột ngột ra khác lạ lập tức dẫn đến bên ngoài hộ vệ người cảnh giác, Tống lão gia lần này là thực cảm nhận được một cỗ cực kỳ khủng bố kiếm ý đang tập trung vào mình, chỉ cần hắn hơi có chút dị động đảm bảo khoảnh khắc sau vị kia bên ngoài cường giải sẽ có tại trên thân hắn đục ra mấy cái lỗ chơi chơi.

“Không sao, Hàn thúc!”

Cũng may, cảm giác ghê người này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, theo Triệu Minh Nguyệt mở miệng, cái này khủng khiếp khí cơ liền biến mất vô tung vô ảnh, ngay cả trong phạm vi Lĩnh vực hơn 40m của hắn cũng không cảm thấy được người tồn tại ở nơi đâu.

Đến lúc này, Minh Nguyệt mới cẩn thận quan sát Tống Khuyết trên người đồ vật, rất nhanh tại mình đồng bạn nhắc nhở, nàng đem ánh mắt chú ý tại thằng này treo bên hông một thanh đoản kiếm.

“Tống Đường chủ hảo cơ duyên!”

Tống gia lúc này cũng muốn mắng mẹ, đám này khí linh vậy mà có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau, cũng may trước mặt mỹ nữ này hẳn không có gì ác ý, nếu không gặp phải tham lam hạng người, vậy phiền phức lớn.

Sau ra ngoài nhất định sẽ để thằng tiện nghi nhi tử này ở nhà, Tống Khuyết trong lòng vui sướng quyết định, mặt ngoài không thể không căng khuôn mặt lên cười gượng trả lời:

“Hội trưởng quá khen, chỉ là có chút may mắn thôi.”

Triệu Minh Nguyệt từ chối cho ý kiến, lúc này đã thấy nàng đem mình Thần kiếm Hàn Nguyệt rút ra. Đập vào mắt Tống Khuyết đó là một thanh kiếm dài tầm 1,3m, không biết từ vật liệu gì làm thành, tựa kim loại cũng tựa thủy tinh, màu trắng đục, bên ngoài có một lớp màng mỏng manh trong suốt.

Kiếm ra khỏi vỏ tức thì để trong phòng không khí kéo xuống mấy độ, bề mặt kiếm còn tức thì xuất hiện mấy bông hoa tuyết đang ngưng tụ thành hình, cực kỳ thần dị.

Chỉ nghe thấy Yêu Cơ mở miệng:

“Kiếm này gọi Hàn Nguyệt, được rèn đúc từ Bạch Lộ, là trong thiên địa kỳ thạch - một vật chí hàn mà thành. Phụ thân ta gần như dốc toàn bộ lực lượng Cửu Giang Minh mới chế tạo ra được một thanh như thế, không biết Tống Đường chủ ngươi thanh kiếm kia có thể cho ta chiêm ngưỡng một hai?”

“Cái này....” – Tống lão gia bắt đầu chần chừ.

“Làm sao, nếu Tống Đường chủ không muốn vậy bản cung cũng không ép.”

Yêu Cơ nhướng mày lành lạnh nói, phối hợp với nàng, Hàn Nguyệt đồng dạng reo lên liên hồi, như thắng trận đứa trẻ giễu võ giương oai trước mặt đối thủ, trêu đến tiểu Thiên Đao bắt đầu táo bạo.

Cười khổ lần nữa trấn an nhà mình đứa nhỏ, Tống Khuyết mới không thể không cắn răng từ hông đem tiểu hắc kiếm rút ra:

“Hội trưởng mời xem, đao này gọi Thiên Đao, vật liệu... được làm từ ta không biết tên khoáng thạch rèn đúc mà thành.” – Nói xong câu này hắn cũng là xấu hổ thiếu điều tìm cái lỗ chui xuống.

May mặt tiện nhân này rất đen, da lại đủ dày, Minh Nguyệt cũng không phát hiện ra hắn quẫn dạng. Hơn nữa nàng lúc này cũng đang mộng bức:

“Đao... đây là..... đao???”

Nhìn trước mặt đen thùi lùi một thanh đoản kiếm, vật liệu đồng nát sắt vụn trông qua biết ngay, Yêu Cơ cũng bị nó thần kỳ tồn tại trêu đến trợn mắt há mồm.

“Ông!”

Thiên Đao toàn thân rung lên bất mãn, trên thân mình phiêu tán ra không ít gỉ sắt như một con cuồng bạo chó nhỏ xù lông. Tống lão cha lúc này đâm lao phải theo lao, chỉ còn cách cắn răng nghiến lợi gật đầu:

“Đúng vậy, là đao! Tên nó gọi Thiên Đao!”

“Phốc!” – Triệu Minh Nguyệt lần này là thật không nhịn được che miệng cười duyên không ngừng.

“Ông... oông.....” – Hàn Nguyệt thì không cần kiêng nể gì lắc lư liên hồi.

Tiểu Thiên thấy vậy quả thực nổi trận lôi đình.

“Ba ba, đừng cản ta, hôm nay ta nhất định phải dạy cho nha đầu này một bài học nhớ đời.”

Nhìn nó một bộ con thiêu thân thấy chết không sờn vẫn muốn cắm đầu vào lửa, Tống gia cũng là đầu to như cái đấu.

Bố xin mày!

Tất cả đều là do mình truyền cho thằng này quá nhiều ảo tưởng sức mạnh, Tống ba ba lệ rơi đầy mặt tiếp tục phải hảo ngôn an ủi trấn an nhà mình một lòng tìm đường chết nhi tử.

Qua một hồi lâu, biết vừa rồi mình có hơi thất thố, Triệu Minh Nguyệt xấu hổ mở miệng:

“Vừa rồi ta hơi thất lễ, Tống Đường chủ chớ để trong lòng!”

Nhìn mặt này kiều diễm như một đóa hoa hồng nở rộ, hai má hơi hồng biểu cảm ngượng ngùng đáng yêu, Tống lão gia trong đầu Pháp tướng lần nữa điên cuồng cảnh báo.

Không chịu nổi, thật không chịu nổi nha!

Ở cạnh nàng này cả ngày chịu đủ cám dỗ, vậy sớm muộn cũng không nhịn được.

Lòng hô to Phá Vọng Thần Nhãn mị hoặc quá lợi hại, Tống Khuyết không dám nhìn nhiều liền quay đầu chếch đi.

“Hội trưởng quá lời, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

“Vậy là tốt rồi!” – Triệu Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu khen.

“Thiên Đao, Thiên Đao, Tống Khuyết ngươi chí hướng rộng lớn thật sự để người nể phục.”

“Hắc hắc, chỉ là tuổi trẻ cuồng ngôn thôi, Hội trưởng ngài chớ chê cười ta.”

Nhìn đối phương ánh mắt thanh minh thấu triệt, khi nói chuyện tuy là khiêm tốn nhưng thần thái tràn đầy tự tin, Minh Nguyệt trong lòng cực kỳ tán thưởng.

Kẻ này tư chất, ngộ tính đều là tuyệt giai, hơn nữa qua chuyện này có thể thấy hắn vận khí đồng dạng phi thường tốt.

Phải biết toàn bộ Thiên Hà Kiếm Phái, bao đời lập nghiệp cũng chỉ có một thanh Thần binh Thiên Tinh, chính là các nàng Triệu gia truyền đời bảo vật. Mãi đến tận gần đây, Triệu Tinh Thần dốc toàn bộ Cửu Giang Minh lực lượng mới lần nữa chế tạo ra được thanh thứ hai, chính là lúc này trên tay nàng đang cầm Hàn Nguyệt.

Có thể thấy Thần binh chính là như thế quý giá.

Hắc tiểu tử này có thể không rên một tiếng, không biết lúc nào cũng có thể âm thầm vào tay một cái, tuy thanh này Thần binh thật sự không tốt lắm nói, nhưng dẫu gì cũng thực sự là Thần binh, điều này chứng tỏ hắn trên người có đại khí vận, đại tạo hóa.

Nàng còn nhớ rõ, cha mình đã không ít lần nói lên. Một cường giả trưởng thành, cái gì tư chất, ngộ tính đều không quan trọng, trọng yếu nhất chính là cơ duyên, là vận khí.

Chính vì thế các nhà mới đua nhau khai tông lập phái, chiếm đất xưng vương, tích cực mở rộng truyền thừa đạo thống, không ngoài gì khác, chỉ cầu gom góp về cho mình càng nhiều khí vận mà thôi.

Tuy nghe rất huyền huyễn, nhưng đến như cha nàng bây giờ vị trí, mọi người đối với khí vận hai từ này là tất tin không nghi ngờ. Được hưởng lợi từ phụ thân thường xuyên dạy bảo, Triệu Minh Nguyệt đối với chuyện này còn hiểu biết khá sâu.

Tống Khuyết thân thế trong sạch, chính vì thế hắn con đường quật khởi chỉ cần hữu tâm người điều tra liền có thể tra được một cái rõ ràng.

Ngay cả hắn võ công bắt đầu từ đâu, vào thành cầu học ra sao, đến sau Tuệ Vô thi ân truyền pháp, ngoại trừ những điều tuyệt mật chỉ một hai người bọn hắn biết, còn lại chi tiết mọi người đều có thể nắm được cái mười mươi.

Chính là như thế không có gì nổi trội nhân sinh, kẻ này có thể làm ra một phen khó lường thành tựu như ngày hôm nay, bảo hắn không có đại khí vận trong người Minh Nguyệt cũng sẽ không tin.

Nàng cũng sẽ không dám cười đối phương chí hướng, tuy biết việc này khó không khác gì lên trời, nhưng đối với mang theo khí vận người, vậy cũng tuyệt đối không phải là không có chút cơ hội nào thực hiện.

Ngược lại Triệu Minh Nguyệt rất chân thành hướng hắn chúc phúc:

“Ta trước chúc Tống Khuyết ngươi võ đạo đường tiến bộ thần tốc, hi vọng có một ngày có thể nghe được ngươi Thiên Đao tên danh vang khắp thiên hạ.”

“Đa tạ Hội trưởng!” – Tống lão gia nghiêm nghị chắp tay.

“Cũng chúc ngài võ đạo hưng thịnh, sớm ngày đột phá Tông sư!”

“Ha ha, Tông sư chuyện, còn sớm đây. Được rồi, hôm nay tìm ngươi vốn là muốn hỏi thăm một chút chuyện liên quan đến việc của ngươi và Linh Giang Bang. Nhưng cũng không quan trọng, chúng ta bây giờ liền đi tìm mấy vị khác Phượng Hoàng Hội thành viên, trên đường nhân tiện ngươi cho ta trả lời liền được.”

“Toàn bằng hội trưởng phân phó!”

Hai người cứ vậy sóng vai rời khỏi khách phòng đi tìm bọn Tuệ Vô mấy người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.