Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 203: Chương 203: Phục kích




Hai bên rừng cây bên quan đạo, bầu không khí theo thời gian trôi qua càng lúc càng trở nên nghiêm nghị túc mục, tất cả mọi người đều căng chặt thần kinh nhìn về phía cuối đường im lặng chờ đợi.

Bỗng lúc này, Tống Khuyết tinh thần rung lên.

Ngoài Thanh Hà thành, một đội nhân mã từ Lãng Bạc hồ xuất phát, không đi qua nội thành mà vòng qua Tây môn, Bắc môn, mục tiêu thẳng hướng bọn hắn bên này đi tới.

Hóa ra là chọn con đường này, thảo nào Tia Chớp chặt chẽ quan sát bến tàu còn không thấy động tĩnh gì đây. Cũng may ưng nhãn thị lực tuyệt vời, Tia Chớp thường xuyên bay ở rất cao, có thể bao quát nhìn toàn bộ Thanh Hà. Nếu như mình còn như ngày trước dùng Sơn Tước dò la quân địch hẳn hôm nay đã bị người âm một phen.

Nhớ đến đây, Tống lão gia lại nhịn không được cảm thương con chim sẻ anh dũng này.

Đều là Linh Giang người gây họa, Tống Khuyết tức giận nghiến răng nghiến lợi, đếm kỹ phía dưới chi này nhân mã, chỉ có 16 người, hắn tâm lập tức an ổn mấy phần.

“Lão Nhiếp, đi nhắc nhở mọi người nâng cao cảnh giác.”

Tuy không nói rõ ràng, nhưng đối với thiếu gia nhà mình bản lĩnh Nhiếp Phong còn là biết đến, lập tức hiểu kẻ địch sắp tới. Vội vàng lĩnh mệnh đi thông báo mọi người.

Tống Khuyết cùng Hùng Bá thì tiếp tục trở về vị trí ban đầu bố trí, hai tay nắm thật chặt binh khí nghiêm túc chờ đợi.

.....

Đêm vắng sơn đạo, mấy bóng người đang giục ngựa phi nhanh.

“Giang tiền bối, đi thêm mấy dặm nữa là đến Tống tặc nơi ở, ngài có cần trước dừng lại nghỉ ngơi một hồi, chỉnh đốn lại nhân thủ?”

“Không cần, mấy tiểu tử vắt mũi chưa sạch thôi. Lượng bọn chúng cũng không lật dậy nổi cái gì sóng gió.”

Dẫn đầu nam tử hờ hững cười khinh miệt, sau đó quay sang bên cạnh một người mở miệng:

“Mạnh huynh, chút nữa có lẽ còn phải phiền ngươi xuất thủ, 2 huynh đệ ta còn chưa hẳn đã có thập phần nắm chắc. Mấy tiểu tử này có thể khiến Sở Thiên Thu thúc thủ vô sách vậy võ công cũng tuyệt không tầm thường, đến lúc đó đừng nương tay chính là.”

Bên cạnh hắn người gọi Mạnh Võ, là một tán tu khá có tiếng tại Dương Nam, tất nhiên đều là tiếng xấu, nghe nam tử kia nói liền âm trắc cười:

“Khặc khặc, hai vị yên tâm, tại hạ tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó. Chỉ mong sau đó việc thành nhị vị nhớ thực hiện lời hứa với ta chính là.”

“Mạnh huynh xin yên tâm, Giang mỗ nói tự nhiên giữ lời, Mãng Viên Công sau đó tự nhiên sẽ mời ngươi tự do tham khảo, sau này Mạnh huynh có thể đột phá Nhất lưu, còn mời đối với chúng ta chiếu cố nhiều hơn.”

“Khặc khặc, dễ nói dễ nói.”

Mạnh Võ tưởng tượng đến tương lai có hy vọng ngưng tụ chân khí, đột phá Nhất lưu trong lòng cũng là một trận lửa nóng, mặt mày hớn hở cùng mấy người vui vẻ trò chuyện, không một chút quan tâm sắp tới chiến sự.

Đúng lúc này.

“Bắn!”

“Hưu hưu hưu ….”

Đột ngột tiếng quát vang lên, kèm theo đó là chói tai tiếng xé gió, làm còn đang vui sướng mấy người vong hồn đại mạo.

25 chiếc quân nỏ uy lực há là tầm thường, bên này đội ngũ 16 người may mà cưỡi ngựa phân tán nhưng cũng lập tức bị mất đi một nửa, ngoại trừ 7 người may mắn trốn được một kiếp, 2 người thương nhẹ còn lại không chết tức tàn, bị ghim chặt dưới đất hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Chỉ có may mắn người không bị bắn trúng hoặc như Mạnh Võ giống vậy giang hồ lão điểu phản ứng thần tốc mới né qua được một kiếp.

“Chạy vào rừng cây.”

Làm nhiều năm hành tẩu giang hồ Mạnh Võ lập tức làm ra phán đoán, lâm nguy bất loạn hét lớn mọi người rồi bỏ ngựa xông về bên đường rừng cây.

“Lên!”

Tống Khuyết quát to, Nguyệt Khuyết Các người cũng không chần chờ lập tức từ chỗ ẩn nấp lao ra, thứ tự rõ ràng trước sau trái phải đem còn lại mấy người này vây cái không lọt.

“Linh Giang Bang mấy vị bằng hữu, không biết đêm hôm khuya khoắt đi đâu mà vội vàng như thế?”

Nhìn đối phương mấy người bị bên mình nhân mã vây co cụm lại một chỗ, Tống lão gia đối với Tần Vũ bài binh bố trận đó là cực kỳ hài lòng, lúc này mới thả lỏng tinh thần mở miệng ngả ngớn.

“Ngươi là Tống Khuyết! Nguyệt Khuyết Các người!”

Một trong 7 người bất chợt quát lớn.

“Khà khà, chính là Tống mỗ, nghe tin chư vị đến thăm tại hạ quá đỗi vui mừng, đứng ở chỗ này chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng là gặp được người.” - Không thấy mặt lão Đỗ, Tống gia cũng là không còn gì sợ hãi, không vội vàng cùng mấy người tâm sự một hồi đấy.

“Tiểu tử, là chúng ta xem thường ngươi. Nhưng ngươi nghĩ mình đã thắng chắc?” - Khi nãy dẫn đầu vị kia Giang tiền bối lúc này hoãn thần lại, nhìn Tống đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

Nghe hắn hỏi, Tống gia chỉ là nhún vai liếc xung quanh vây vòng trong vòng ngoài Nguyệt Khuyết Các người cười:

“Ha hả, không phải rất rõ ràng rồi sao?”

“Chết!”

Đối phương cũng là có trá, vừa hỏi vừa quan sát tình thế, thấy Tống Khuyết lơ lỏng cảnh giác liền đột ngột xông lên, muốn đến một cái bắt giặc trước bắt vua.

Làm sao Tống gia Lĩnh Vực há lại nói suông, hơn nữa chưa cần hắn ra tay, đứng bên cạnh Hùng Bá cùng Nhiếp Phong vẫn luôn nghiêm mặt đề phòng thấy người xông tới đã không nói hai lời tiến lên đón đỡ.

“Tam đệ, Mạnh huynh, nhanh lên.”

Bên kia mấy người động tác cũng không chậm, nhanh chóng nhấc lên vũ khí xông về bên này, muốn liều mình mở ra một con đường máu.

“Lên! Bắt sống!” - Tống Khuyết quát lớn.

Đại chiến chạm vào tức phát.

Đối phương còn lại 7 người vậy mà có 3 Lục giai, 4 Ngũ giai, không thể không nói đội hình xa hoa cường đại, nhưng tiếc, bên này chuẩn bị đủ kỹ càng.

Nhiếp Phong, Hùng Bá dẫn người cuốn lấy lão Giang, Thẩm Tử Minh, Cao Lãng chiếu cố kẻ còn lại. Bên kia Mạnh Võ còn là đem Thiết Phi Long một phiếu Kim Xà đường đè ra mãnh tấu.

Âm thầm quan sát toàn cục, thấy Mạnh Võ là người mạnh nhất trong đám người, Tống lão gia không chút chần chờ liền xông đến chiếu cố thằng này.

“Chém!”

Đang tả xung hữu đột lão Mạnh bỗng thấy tóc gáy dựng ngược, cả người bị một cỗ kinh khủng sát cơ bao phủ, trên đầu Tống gia đao thế không biết lúc nào đã như thái sơn áp đỉnh ép hắn không thở nổi.

Quá sợ hãi, Mạnh Võ hét lớn một tiếng, dồn toàn thân công lực vào một kiếm nghênh thượng đâm lên.

“Keng... ong ong...”

Đứng gần mấy người không khỏi đều cảm thấy ù tai, đứng mũi chịu sào lão Mạnh còn là bị Tống Khuyết một đao này đánh lùi 5 bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Vây xung quanh hắn Nguyệt Khuyết Các bang chúng từ tiếng chói tai tình lại vội vàng xông lên vung đao, hướng Mạnh Võ trên người các nơi hiểm yếu tấn công làm hắn không thể hoãn khí, lại lập tức phải quơ kiếm đón đỡ.

Leng keng.. keng...

Tống lão gia tự nhiên không có giác ngộ đơn đả độc đấu, lão tặc này vậy mà cũng có tu vi đến gần 6 giai tột cùng, trên thân lực đạo so với hắn không chút nào yếu thế, không thể chủ quan.

Lĩnh Vực như một tấm lưới nhện dày đặc bao phủ lấy Mạnh Võ, Tống Khuyết cùng Thiết Phi Long mấy người không nói hai lời lần nữa tiếp tục vây công.

Mạnh Võ thấy vậy tự nhiên sợ hãi, dùng kiếm quét ngang đẩy lùi đám người, dưới chân như sinh phong vội vàng quay đầu tìm đường trốn chạy.

Làm giang hồ tán tu, bảo mệnh chính là bọn hắn những người này giữ nhà bản lĩnh. Nhưng làm sao hôm nay có Tần Vũ đám quân trận vây quanh trì hoãn thời gian, hơn nữa Tống Khuyết một thân khinh công tiến bộ vượt bậc, lão Mạnh chưa chạy được 2 bước Tống gia đã như hình với bóng áp sát người hắn, Huyền Thiết Đao lần nữa quét tới.

“Keng... leng keng...”

Lão đầu này tuyệt không phải hạng dễ chơi, bất kể tay, chân công phu đều luyện được đến xuất thần nhập hóa. Kiếm trên tay hắn vừa nhanh vừa độc, bên kia tay đồng dạng quyền pháp quỷ dị phi thường. Nếu đổi lại những người khác hôm nay không chắc đã để kẻ này chạy thoát.

Đáng tiếc hắn gặp được mới nâng cấp bản Tống gia.

Có Tống Khuyết dây dưa, Kim Xà Đường người tự nhiên không bỏ qua cơ hội tiến tới vây công. Song quyền nan địch tứ thủ nói chi là cả chục người, Mạnh Võ khổ khổ chống đỡ, dùng toàn thân sức bú tí mẹ cùng tất cả bảo mệnh át chủ bài cuối cùng cũng không thoát được kết cục, bị Tống Khuyết một cước đá trúng hông nằm sấp xuống.

Nguyệt Khuyết Các bang chúng vội vàng xông lên dùng dây gân bò quấn vòng trong vòng ngoài đem hắn buộc kín mít, Tống lão gia mới yên lòng quay sang quan tâm bên cạnh chiến sự.

Có Tống đại quan nhân vị này cao thủ gia nhập, những nhóm khác thu phục riêng mình đối thủ tự nhiên nhẹ nhàng rất nhiều, không ra một lát, lần này mai phục chiến đã viên mãn kết thúc.

Nhìn trước mắt bị trói chặt như bánh chưng tặc nhân, không một ai đào thoát, bên mình chỉ có mấy người chịu vết thương nhẹ. Tống gia đối với Tần huynh đệ bày binh bố trận đó chính là một trăm cái phục.

“Lần này Tần huynh kể công chí vĩ, đợi về Các ta nhất định sẽ luận công cho mọi người ban thưởng.”

Có thể như thế nhẹ nhàng thắng lợi, những người khác tự nhiên hưng phấn cực kỳ. Nghe Các chủ nói như vậy đều vui vẻ chắp tay:

“Đa tạ Các chủ!”

“Ha ha, tốt, trở về Mai Trang, chia người ra thẩm vấn, moi hết trọng bụng bọn chúng thông tin ra cho ta.”

“Rõ, Các chủ!”

“Các chủ, có thể hay không nhường ta tiến hành thẩm vấn, đối với cài này ta cũng có nghiên cứu một hai.” – Lúc này Cao Lãng hai mắt tỏa sáng tiến lên tự mình đề cử.

Nhìn hắn muộn tao khuôn mặt, mấy người không khỏi rùng mình cách xa một chút.

Xem ra yêu thích ám khí người tính cách thường đều rất đặc biệt sao, Tống Khuyết nhận được kẻ này Thất Tinh Liên Hoàn Phi Đao bí tịch tự nhiên phi thường sảng khoái thỏa mãn lão Cao đam mê.

“Vậy làm phiền Cao Đường chủ rồi.”

“Hắc hắc hắc, không phiền, một chút cũng không phiền.”

Nhìn Cao Lãng phát xanh ánh mắt, còn không đoạn nở nụ cười dâm đãng. Bị trói gô đám người kia tất cả đều thấy run rẩy bất an, nếu không phải cả người cả miệng đều bị bịt kín mít, có lẽ không ít người đã tại chỗ xin khai, mong hưởng sự khoan hồng.

Không quản bọn họ nghĩ gì, cho Linh Giang Bang người đương đầu thống kích Tống lão gia vui sướng dẫn quân khải hoàn trở về. Mất đi một lúc 3 vị 6 giai võ giả, dù để uẩn sau như Linh Giang Bang cũng không chịu nổi.

Nghe nói bọn họ đâu vào đấy mới có 7 vị Lục giai thôi, một lần gãy nửa, lão lần này có lẽ sắp phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.