Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 283: Chương 283: Tạm thời giải quyết




Tống Khuyết tinh thần không gian,

Bị Diệu Bảo Sen Đài ngọn lửa lan đến, Sát Ma Pháp tướng lúc này cũng không chịu nổi, trên thân nó lập tức liền bốc lên từng đợt khói đen, pháp tướng cũng trở nên lờ mờ không ít.

Như này không ổn! – Tống lão gia cắn răng quyết đoán.

“Rống!!!”

Ngồi đối diện hắn Tiểu Cương Cương bất chợt rống lên một tiếng.

Lúc này thân thể vốn đã khô quắt của nó bất chợt lại trở nên co lại một vòng. Ngân Giáp thi đang điên cuồng thiêu đốt trong người âm khí, thi khí, tà khí để tẩm bổ Sát Ma.

Có cái này một đại trợ lực, Sát Ma Pháp Tướng như cắn Viagra vậy trở nên hung mãnh dị thường, quyền đấm cước đá lập tức xoay người làm chủ đè lên Sen đài cùng đang hình thành lão tăng hư ảnh kia xuống đất tàn bạo hấp diêm một phen.

Từng đám, từng đám hắc thủy từ Sát Ma trên người trào ra, rất nhanh liền đem bên ngoài bạch sắc hỏa diễm dập tắt. Cái này một lớp sền sệt như dầu nhờn hắc thủy cũng thuận thế lan tràn bao bọc lấy Diệu Bảo Sen Đài, dường như muốn ngược lại đem nó nuốt trọn như vậy.

“Ầm ầm....”

Dù là trong tinh thần ý thức, Tống Khuyết vẫn là cảm nhận được hai bên tranh đấu đến ầm ầm rung động, như từng tiếng trống lớn vang sâu vào mãi tận linh hồn.

“Ầm....... ầm.....”

Diệu Pháp Liên Hoa bên ngoài lập lòe lúc sáng lúc tối nhìn qua tà dị vô cùng.

Một hồi lâu sau, cô Tấm Liên Hoa tại Tống ba ba cái này tàn ác cha dượng nghiêng về một bên thiên vị chèn ép dần dần bị đuối sức, lực vùng vẫy chống cự đã trở nên càng lúc càng yếu dần.

Cuối cùng nó vẫn không thoát được số mệnh bị con Cám Sát Ma cho đẩy vào chảo dầu làm mắm rồi.

Đợi từ Sát Ma Pháp Tướng từng đạo huyết tuyến triệt để đâm sâu vào trong đài sen, thành công hợp nhất khống chế Diệu Bảo Sen Đài, bên ngoài tầng kia hắc thủy mới dần dần được thu lại, lần nữa chảy ngược về trong thể nội Sát Ma.

Lúc này, Tống Khuyết mới pháp tướng chân thân cũng đã từ từ hiện ra chân diện mục.

......

Trong tinh thần không gian, đợi mọi thứ quay về bình tĩnh, Tống đại quan nhân mới bắt đầu chính thức cảm nhận mình mới pháp thân.

Một tòa thật lớn sen đài, từ 84.000 cánh hoa tạo thành, bên trên mỗi cánh lại gắn đầy lưu ly mã não, không ngừng tản mát ra ánh sáng nhu hòa cùng Phật môn Diệu Pháp Liên Hoa không khác. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy, ẩn ẩn dưới cánh sen từng đạo lờ mờ màu đỏ đường vân ẩn hiện như mạch máu chằng chịt đan xen, để cái này thần thánh vỏ ngoài tăng thêm mấy phần ma quái.

Tại trên rộng lớn đài sen chính là một hư ảnh giống Tống Khuyết như đúc, từ khuôn mặt, dáng ngoài đến từng chân tơ tóc trọc đều không khác chút nào. Ngoại trừ tại dưới lòng bàn chân hắn từng bó sợi đỏ như huyết mạch cắm chặt xuống đài sen, như là vốn sinh ra hắn đã cùng cái này đài sen này là cộng sinh một thể vậy.

Lúc này Tống Khuyết Pháp tướng đang nhắm mắt tọa thiền, môi khẽ mỉm cười. Khuôn mặt lúc thì từ bi hỷ xả, phật tướng trang nghiêm, khi lại biến đổi bất ngờ trở nên hung tàn bạo lệ, quanh thân Pháp tướng chập chờn ánh sáng màu đỏ cùng vàng kim luân phiên thay thay đổi cực kỳ huyễn lệ yêu dị.

Âm thầm quan sát này hết thảy, Tống lão gia cũng cảm thấy đau bi.

Coi như giải quyết được Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Quan Tưởng Đại Pháp cái này tai họa ngầm. Bây giờ lại phải đối mặt với một vấn đề mới cũng không kém phần nhức nhối.

Trong đầu hắn dường như có hai suy nghĩ, thiện niệm ác niệm thay nhau nổi lên thì thầm trong tai. Cứ thế này mãi hắn vậy rất dễ trở thành người đa nhân cách, khéo chưa kịp leo lên thần đàn đã trở thành thần kinh.

Luyện cái võ mà thôi, yêu cầu của hắn cũng không cao, lấy cái danh hiệu Thiên Đao liền được, làm sao mà khó khăn đến vậy chứ?

Nghĩ đến các vị tiền bối xuyên việt, không phải vừa đi qua liền Max cấp, nếu không cũng là có một cái trâu bò tận trời muốn gì có đấy hệ thống, tối thiểu cũng là có cái lão gia gia. So với mình, Tống bảo bảo cũng là số khổ nha.

Quả nhiên không thầy đố mày làm nên, các cụ nói cấm có sai.

Đáng tiếc ngộ được chân lý này đã muộn, bây giờ hắn tình trạng này cũng không dám đi tìm người bái sư, khéo chưa nghe được một câu lời vàng ý ngọc đã bị nhân gia một chưởng đập chết.

Phật không ra phật, ma không gia ma, lại dính lên Huyết Ma Giáo cái này thế giới đứng đầu tổ chức khủng bố. Tống Khuyết bi ai phát hiện mình hình như đang có xu hướng trở thành trùm phản phái mà phát triển, chính ma hai đạo đều không có chỗ cho hắn dung thân.

Thật muốn hỏi một câu, nước này tiểu đệ đi sai, cho ta đi lại có được không? – Tống gia lệ rơi đầy vì lỡ tham lên đám đầu trọc này đồ vật.

Haizzzzz....

“Nhưng cũng có lúc mọi thứ không như là những gì ta muốn,

Thế giới này vận hành theo cái cách luôn ghì ta xuống....”

Buồn bực lảm nhảm vài câu, Tống đại quan nhân đành buông xuôi chấp nhận hưởng thụ cuộc đời hấp diêm lần nữa.

Nghĩ đến mình cái này mới thành Pháp tướng, nửa phật nửa ma kỳ dị song thuộc tính. Bây giờ Liên Hoa Quan Tưởng đã hoàn toàn thoát ly quỹ đạo ban đầu, lại thêm một chút Thất Sát Ma Đao ý cảnh đặc tính. Tống Khuyết hắn liền tự ngu tự nhạc đặt cho môn công pháp này một cái cực kỳ vang dội tên.

Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp.

Tống lão ma chính là như thế trâu bò.

Còn nếu ai nói đây là phật tâm, vậy về làm một bản Phật bản thị đạo xem lại sẽ rõ.

Việc cần làm bây giờ chính là phải đảm bảo hai bên phật tính cùng ma tính cân bằng, nếu không có bên nào bất ngờ trỗi dậy, vậy hắn cũng có thể vinh quang trở thành một vị thần.... kinh, không có thuốc cứu.

Cũng may thằng này đặc tính song hồn, vừa lúc có thể đồng thời khống chế hai bên, ít nhất tình hình còn không quá tệ, phải nói so với trước đó cả ngày lẫn đêm đề phòng người sau lưng thông ass đã tốt hơn quá nhiều.

Có cái này so sánh Tống Khuyết liền vui vẻ lên rồi.

......

Giải quyết trong lòng hậu hoạn, Tống lão gia lúc này mới ung dung mở mắt đánh giá xung quanh.

Đập vào mắt là trước mặt đã trở nên như xác ve Ngân Giáp thi. Nhìn nó sắp trở thành khô lâu binh như thế Tống Khuyết cũng thầm giật mình.

Hắn cẩn thận cảm nhận, thằng này vậy trong thân thể bản nguyên tinh hoa khi nãy đã bị Sát Ma Pháp tướng hút đi rất nhiều, một thân khủng bố 5 Tượng lực bây giờ đâu ra đấy cũng chỉ còn có trên 2 Tượng, quả thật tiêu hao quá nặng.

Không biết sau này phải hấp bao nhiêu người nó mới có thể trở lại như cũ, hơn nữa có thể hay không khôi phục cũng là một vấn đề.

Cũng may Tống gia bây giờ thực lực không thấp, cũng không cần quá mức dựa vào Ngân Giáp Thi, nên hắn cũng không cần quá mức đau lòng.

Nghĩ đến huyết thực, lại nhìn trên mặt hồ đàn cá đua nhau bơi ngửa khoe bụng trắng tinh, Tống Khuyết rất vui sướng quyết định.

Thằng nào gây ra thằng đấy gánh.

Cái này sai lầm liền để Tiểu Cương Cương đi khắc phục, dù sao sau đấy hắn chỉ cần cho nó vào quan tài đậy nắp kín, tránh cho không gian bốc mùi liền được.

Cứ thế mà làm!

.......

“Xuân miên bất giác hiểu,

Xứ xứ văn đề điểu.

Dạ lai phong vũ thanh,

Hoa lạc tri đa thiểu?”

(Giấc xuân, sáng chẳng biết,

Khắp nơi chim ríu rít.

Đêm nghe tiếng gió mưa,

Hoa rụng nhiều hay ít?)

Ngủ một giấc thần thanh khí sảng Gia Cát Tả Mục tiên sinh y quan chỉnh tề, lắc lư cái quạt lông từ trong nhà đi ra, miệng còn không đoạn ngâm khẽ bài thơ cực kỳ tiêu sái.

“Lạch cạch...”

“Ôi mẹ ơi!”

Đợi nhìn thấy bên bờ hồ Tống gia đang cùng mấy người ngồi thưởng trà nói chuyện, thằng này mới giật mình há hốc mồm gào lên, trên tay quạt rơi xuống đất lúc nào cũng không để ý.

Nhướng mày nhìn qua thần côn này, Tống Khuyết cũng là không nói gì.

Đêm qua hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Dương Mật, Dương Tử hai nha đầu này đều phải tỉnh giấc, riêng con hàng này mang tiếng Lục giai cao thủ vậy vẫn say sưa chìm vào mộng đẹp, không biết phải cảm thán hắn tâm lớn hay mệnh lớn đây.

Bằng cái này tính cảnh giác, lão Tả có thể khắp nơi lừa ăn, lừa uống, lừa tiền bạc võ công mà vẫn có thể sống đến bây giờ cũng quả thật là kỳ tích.

Thằng này vậy chắc đã nhận ra trên thân thể mình biến hóa, Tống Khuyết cũng rất hiếu kỳ mình tình trạng bây giờ như nào, vì thế liền trừng mắt vẫy tay gọi:

“Lão Tả, qua đây! Mau nói cho ta hiện ta vận khí bộ dáng trông như thế nào?”

“Thiếu gia!!! Thiếu gia ơi! Ngài đã sắp không chống được sao? Ta mới vừa đầu nhập vào ngài, còn chưa kịp vì ngài cống hiến, làm sao thiên đố anh tài....” – Tả Mục bất ngờ há mồm khóc ròng gào lớn để tại đây mọi người tất cả choáng váng.

Con mẹ mày!

“Bộp!”

Tống gia cũng bị con chó này nói đến tức giận trừng râu trợn mắt, không thể chịu được liền từ ghế ngồi phi thân bật dậy ban cho hắn một chưởng thật mạnh vào ót để nó câm miệng.

“Nói tiếng người! Cho ta cẩn thận miêu tả xem bây giờ ta vận khí là hình dạng như thế nào?”

Nhìn Tống lão ma như hai cái chén uống nước cặp mắt, Tả Mục rùng mình sợ hãi ngậm mồm. Cẩn thận nhìn ngó thật kỹ hắn trên người khí, thần côn này mới ngạc nhiên:

“Ồ, thật kỳ lạ! Không hoàn toàn là tử vong chi khí, còn có lẫn rất nhiều âm sát khí cùng oán khí, cái này... thật giống như đám kia ma đạo thằng nhãi con. Thiếu gia, ngài vậy mà lại tu luyện ma công rồi!”

“Ực!” – Hô to gọi nhỏ lão Tả bỗng chứng kiến Tống lão ma không có hảo ý ánh mắt liền sợ hãi quá chừng, vội vàng giải thích:

“Thiếu gia, thiếu gia! Ngài bây giờ khí vận vẫn là như cũ bị một cái lồng mây tía đang xâm thực. Nhưng khác biệt là tại phía dưới cái lồng này đang bị một đám... một đám... màu đen khí thể ăn mòn ra một lỗ lớn, có chừng 1/4 bề mặt như vậy, đã không còn cách nào đem ngài khí vận hoàn toàn bao phủ.”

Âm thầm gật đầu, Tống Khuyết lúc này mới hiếu kỳ hỏi:

“Ta trên người ma khí rất dễ thấy sao?”

“Nói thật?” – Cẩn thận đánh giá mình vị này tính cách có chút thất thường chủ nhân, Tả Mục cẩn thận từng li từng tí hỏi lại cho chắc.

Đợi nhận được đại ma vương gật đầu xác nhận, hắn mới mở miệng:

“Thiếu gia người khác thấy thế nào ta không biết, nhưng như ta vậy nhìn rất rõ ràng rồi. Ngài dưới thân một cỗ âm u tử khí ngưng tụ như thực chất, tại ban ngày ban mặt quả thật cùng trong đêm người đốt đèn lồng không khác. Đứng từ rất xa ta cũng có thể nhận ra khác thường.”

Lão Tả rất tò mò muốn hỏi một câu thằng này đã giết bao nhiêu người làm sao mà tà khí hung tàn như thế. Nhưng cuối cùng cân nhắc một hồi hắn còn là cảm thấy thôi đi, vớ vẩn mình lại bị thành một đạo oan hồn góp mặt trong đó vậy thì không vui.

Hiếu kỳ hại chết miêu, trân ái sinh mệnh mới là trên hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.