Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 241: Chương 241: Tết cận kề




Nguyệt Khuyết Các bên này,

Chiến thắng trở về Tống Các chủ mấy người đón nhận chính là sơn hô biển gầm tiếng reo hò vạn tuế, sĩ khí chính thịnh xông thẳng cửu tiêu.

Đón nhận toàn thành bách tính kính sợ, sùng bái ánh mắt. Tống Khuyết liền dẫn theo một đám bang chúng trở về. Từ Thanh, Ngô Thiên, Thập Thủ Hằng, Vân Sơn vậy một đám đại lão cũng hồ hởi đi theo hắn chúc mừng.

Sẵn tiện một bàn tiệc, đám Kim Tiền Bang người dỗi bỏ đi luôn không kịp hưởng dụng vậy liền lấy ra chiêu đãi mấy vị này.

“A Khuyết, chúc mừng ngươi. Sau ngày hôm nay ngươi chắc chắn vang danh giang hồ rồi.” - Ngô Thiên phấn chấn nâng ly chúc mừng.

“Đúng vậy, cần phải chúc mừng 3 chén lớn. Thật không ngờ tại ta địa bàn quản hạt cũng có ngày xuất hiện một Nhất lưu thế lực. Lão phu sau này ra ngoài gặp đồng liêu sống lưng cũng có thể thẳng mấy phần rồi.” - Từ Thanh đồng dạng hưng phấn lộ ra ngoài.

Nghe 2 người khen ngợi, Tống Khuyết cũng không cảm thấy quá mức kiêu ngạo. Dù sao thật sự sinh tử đấu, gặp mặt Cổ Hà vậy mình chỉ có chạy trốn phần.

“Bá phụ quá khen, so với Nhất lưu võ giả ta còn thua xa.”

“Ha hả, không quá chút nào. Cho ngươi thêm chút thời gian, việc ngươi vượt qua bọn họ cũng sẽ là tất nhiên.”

Tiền đề là phải có thời gian.

Nhưng dịp vui như này không cần cân nhắc đến những chuyện xui xẻo thế làm gì. Mấy người tận tình nâng chén ngôn hoan, say sưa chè chén.

Đợi đến tận chiều muộn, xử lý qua một chút trong Các sự vụ, Tống Khuyết mới lần nữa dẫn theo toàn gia người trở về Mai Trang.

…….

Trộm kiếp phù sinh nửa ngày nhàn,

Tâm tình nửa phật bán thần tiên.

Từ ngày tin tức trận chiến giữa Tống Khuyết cùng Cổ Hà truyền ra, cuộc sống của hắn liền trở nên ung dung không ít.

Lão Đỗ cái này ác bá thương còn chưa khỏi, lại có Tống gia vị này chuẩn Nhất lưu chiến lực uy hiếp. Linh Giang một dãy là không còn đứa mù mắt nào dám đến Thanh Hà gây chuyện nữa đấy.

Hơn nữa theo ngày tết tới gần, nghe danh Liệt Hỏa Tửu mà đến đám ngoại lai võ giả cũng bắt đầu khăn gói thu dọn đồ đạc về nhà, trong thành bầu không khí cũng bớt đi rất nhiều táo bạo.

Mai Viên Sơn Trang,

Tống đại quan nhân đang đâu vào đấy chỉ huy đám hạ nhân chuẩn bị đồ vật, chút nữa còn dâng hương tiễn ông Táo về chầu trời.

Hôm nay đã là 23 tháng chạp. Một tuần nữa là tết rồi, không khí cuối năm đã tô đậm đến từng nhà thiên gia vạn hộ dưới này.

Đáng nói bên kiếp này vậy cũng có những lễ tiết khá tương tự tiền kiếp, còn nguyên nhân vì sao Tống học bá hắn nghĩ nát óc cũng không ra vậy liền không nghĩ nữa.

Phú quý sinh lễ nghĩa, trước đây tại Cự Liễu thôn hắn cũng không làm sao quan tâm mấy dịp như này, nhưng bây giờ liền không được. Không nói hắn đối với những lễ tiết này cũng không phản đối, dù là hắn có lỡ quên đi, bên cạnh lão Nhiếp, Dương Mật mấy người cũng sẽ lập tức nhắc nhở.

Đâu vào đấy chuẩn bị cá chép, vàng mã, cơm cúng... đang lúc Tống Khuyết định bắt đầu làm lễ vậy hạ nhân chạy vào thông báo Vân gia người tới chúc tết.

Nghe vậy hắn đành tạm hoãn, dặn dò hạ nhân chú ý một số việc liền dẫn theo người ra ngoài đón tiếp khách quý.

.....

Trong vườn mai,

Mỗi lần đến đây nơi này lại một lần biến dạng, Vân Hi lúc này đang tò mò quan sát trong sân bố trí các loại kiến trúc tường rào, đợi đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân nàng mới thu liễm tâm thần đoan trang đứng dậy.

“Vân tiểu thư, Khổng lão, Tổng quản, Thanh Trúc cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”

“Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, Tống công tử, mỗi lần gặp lại ngươi lại để Vân Hi đi hết từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác, tiểu nữ đã không biết phải dùng từ ngữ nào để nói hình dung ngươi.”

Nhìn trước mặt người tuổi trẻ, không biết do ảo giác hay không nhưng Vân Hi bắt đầu cảm nhận được trên dầu như có như không nặng nề uy áp, để nàng không khỏi chăm chú đánh giá một hồi mới mở miệng cảm thán.

Thản nhiên đón nhận Vân gia mấy người ánh mắt soi mói, Tống lão gia không đáng kể cười nháy mắt trêu:

“Muốn biết hình dung ta như nào không phải dễ dàng, không bằng hôm nào chúng ta 2 người soi đèn dạ đàm, trắng đêm tâm sự. Vân tiểu thư ngươi muốn biết cái gì tại hạ tự nhiên vô tri bất ngôn, tri ngôn bất tẫn, đảm bảo nói đến ngài hài lòng mới thôi.”

“Lạc lạc..., nhưng mà trong đêm tối ta sợ còn là không nhìn thấy Tống công tử ở đâu nha, vì thế nên nếu ngươi có nhã ý cho biết, không ngại lúc nào chúng ta hẹn cùng nhau thưởng trà tâm sự, Vân Hi tự nhiên thập phần hoan nghênh.”

Làm nhiều năm lăn lộn thương trường, tiểu cô nương này tự nhiên cũng gặp không thiếu dạng người. Đối với Tống tặc lời bông đùa cũng không quá ngượng ngùng, trái lại thập phần nghịch ngợm đem hắn màu da trêu chọc một lần, xem như hòa nhau một ván.

“Khà khà, nhất định sẽ có dịp.” – Tống Khuyết cũng không ngại cười lên đáp ứng, tiện đà hỏi thăm.

“Vân tiểu thư, không biết hôm nay đến đây là có chuyện gì. Ta còn nghĩ ngươi đã về trong gia tộc ăn tết rồi đây.”

“Việc kinh doanh bận rộn, nhất thời vẫn chưa thể dứt ra được.”

Vân Hi vuốt trên trán tóc mai thở dài mệt mỏi, lúc này nàng nhìn về phía người đối diện cũng hâm mộ không được:

“Thật sự hâm mộ Tống công tử có thể ngày ngày thảnh thơi nhàn rỗi. Dưới trướng nhân tài tầng tầng lớp lớp, đều có thể đảm đương một phía, thật sự khiến người bớt lo.”

“Ha ha, chủ yếu là do ta tính cách quá lười. Hơn nữa ta xem Vân tiểu thư đồng dạng thủ hạ nhân tài như mây, làm sao ngươi không thử tin tưởng bàn giao trọng trách thử xem. Không có cơ hội, làm sao có thể biết được bọn họ là không thể làm được.

Ngươi đây chính là quá tham việc, việc gì cũng muốn đích thân theo vào nên mới vất vả như vậy.”

Ngẫm nghĩ một hồi hắn lời nói, Vân Hi mới thở dài lắc đầu cười khổ:

“Có lẽ Tống công tử ngươi nói đúng, nhưng tính cách như thế, xem ra ta chú định là số phải vất vả rồi.”

“Không nói chuyện này nữa, lần này ta đến đây một là chúc tết, hai là nhân tiện chúc mừng ngươi một phen.”

“Chúc mừng? Không biết tin vui từ đâu đến?” – Tống lão gia hiếu kỳ.

Lúc này Vân Hi mới chậm rãi lấy ra 1 quyển sách mỏng, nhìn thoáng qua cực kỳ quen mắt, vậy chính là Giang Hồ Ký Sự không sai.

“Chúc mừng Tống công tử danh vọng lên cao, hiện nay ngươi công tích chính là toàn thiên hạ đều biết. Thiên Nhai Hải Các người cũng đã chính thức cho ngươi xứng danh hào, từ hôm nay trở đi thiên hạ mọi người đều biết tại Dương Nam Đạo Thanh Hà huyện nhỏ này có một vị tuấn kiệt gọi Tống Khuyết, không biết như thế có đáng để chúc mừng.”

Nghe nàng nói, Tống gia 2 mắt sáng choang, trong lòng cũng là kích động không được.

Ca lên báo rồi! Không biết là trang mấy? Nhưng với Giang Hồ Ký Sự tầm ảnh hưởng vậy ca chân chính dương danh không sai.

Há chẳng phải từ ngày mai sẽ liên tục có một đám mộ danh mà đến đám hiệp nữ muốn chiêm ngưỡng Tống gia phong thái.

Không được, phải nhanh nhanh đem môn chết tiệt đồng tử công tuu luyện đến viên mãn mới được, nghĩ đến cảnh một đám xinh đẹp nữ nhân vây quanh, chính mình lại như hòa thượng vậy ngồi im niệm sắc tức thị không. Tống Khuyết trong người tiểu vũ trụ lập tức bùng cháy dữ dội.

Trong bụng cười đã nở hoa, mặt ngoài thằng này còn tỏ ra mấy phần rụt rè, vinh nhục không kiêu đem thư tịch cầm lấy liền nhẹ phóng sang một bên, cười tiêu sái lắc đầu:

“Chỉ là một chút hư vinh thôi, không đáng là gì. Chúng ta võ giả người quan trọng nhất vẫn là thực lực, khi thực lực đủ rồi, ngươi có hay không được người khác phong hào vậy cũng không quan trọng.”

“Tống công tử lòng dạ rộng rãi, tiểu nữ bội phục!”

Đối với hắc tiểu tử này miệng đầy tào lao, Vân Hi đó chính là 1 chữ cũng không tin, nhưng lúc này vẫn là trái lương tâm lớn khen hắn một câu để Tống Khuyết cực độ thỏa mãn.

“Còn một chuyện nữa, Sơn thúc!”

“Tiểu thư!” – Nghe nàng gọi, ngồi một bên Vân Sơn lúc này đứng dậy, đem một chiếc hộp dài đi qua 2 tay cung kính đưa cho nàng.

Đẩy chiếc hộp này đến trước mặt Tống tiện nhân, Vân mỹ nữ mỉm cười:

“Tống công tử mời mở ra xem.”

“Đây là?”

Hiếu kỳ, Tống Khuyết đưa tay đem nắp hộp mở ra.

Bên trọng vậy nằm lẳng lặng một thanh đao.

Nhìn hắn bắt đầm cầm đao lên quan sát, Vân Hi lúc này mới tiếp tục mở miệng:

“Đao này do đích thân Vân Hi tự mình nhờ Dương Nam Phủ Thạch Đại sư chế tạo, dùng nguyên liệt cũng là tốt nhất Vạn Niên Huyền thiết cùng vẫn tinh. Nặng 880 cân, chém sắt như chém bùn, chính là món quà nhỏ ta cho Tống công tử chúc tết, không biết ngươi có hài lòng?”

Tin Tống Khuyết đánh bại Cổ Hà truyền đến, nghe người dưới cặn kẽ báo lại quá trình sau Vân Hi lập tức sai người về Tổng bộ lấy khoáng thạch, dùng quan hệ nhờ cậy Thạch Đại sư ưu tiên trước hết đúc đao. Như thế liên tục thúc giục hôm nay mới kịp thời mang đồ vật đến nơi này chúc tết.

Hơn nữa nàng còn thập phần tỉ mỉ cố ý chế luyện trọng đao, chính là thứ mà Tống Khuyết thích nhất đấy. Quả nhiên để tiểu tặc này có chút cảm động.

Thực ra đối với đã nắm giữ cử khinh nhược trọng Tống lão gia, bây giờ trọng đao hay không đối với hắn cũng không quan trọng lắm. Từ lần trước gãy đao hắn cũng chưa từng tìm Vân Hải Các người nhờ mua nguyên nhân chỉ vì hắn đối với bây giờ đao kiếm thiết kế không đủ hài lòng.

Không đủ đẹp, không đủ bá khí, nói chung đối với người thích chơi trội như hắn đó là không đủ bắt mắt.

Thằng này còn đang lên kế hoạch tự mình thiết kế rồi đi Thiết Xưởng kêu lão Mạt chế tạo một hồi đây. Hình dáng tự nhiên là học tập bắt chước mấy thanh Katana cùng trong game vũ khí rồi. Dù sao cứ đẹp mắt đến mà làm.

Nhưng bây giờ đối mặt với Vân Hi phần này nhân tình, dù biết đối phương đây là cố ý mua chuộc người, Tống đại quan nhân còn là ăn cái này một bộ. Trong lòng thấy ấm áp rất nhiều, đối với việc Vân gia người hưởng lớn như thế lãi từ việc bán Liệt Hỏa Tửu cũng tự nhiên xem nhẹ.

Dù sao nhân gia đích xác rất biết làm người. Thanh này từ Đại sư tỉ mỉ chế tác danh đao, giá cả không có mấy vạn lượng ngươi là đừng có mơ, hơn nữa đây còn là lượng thân định chế đấy.

“Món quà này ta rất hài lòng, đa tạ Vân tiểu thư rồi. Hôm nay đúng dịp cúng ông Táo về trời, không bằng chư vị không ngại ở lại cùng ta dùng bữa cơm thế nào.” – Đưa đồ vật cho Hùng Bá mang về phòng, Tống Khuyết quay sang Vân gia mấy người chân thành phát ra mời.

Mục đích đến đây chủ yếu là liên lạc tình cảm, Vân Hi tự nhiên là vui vẻ nhận lời. Bữa đó tận tình chiêu đãi mấy người một phen, lúc ra về còn gửi theo không ít quà trả lễ, Tống lão gia mới hài lòng tiễn người ra tận ngoài cổng lớn.

Bây giờ mới có thời gian chạy về xem thiên hạ thế nào tán dương mình thiên túng chi tài đây, Tống tiện nhân kích động khó dằn vội vàng thi triển khinh công chạy về trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.