Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 219: Chương 219: Thủ sát Nhất lưu




Bị dồn ép đến chân tường Diêu Liệt bắt đầu liều mạng.

Chỉ thấy hắn lúc này tóc dài dựng ngược, song mắt lòng trắng toàn bộ biến mất, thay vào đó là một lỗ đen âm u lóe lên yêu dị quang mang cực kỳ nhiếp người.

Không gian xung quanh quỷ hồn đồng dạng khí thế phóng đại, nổi điên như thế gào thét chói tai, để trong cuộc người như Tống Khuyết cũng không nhịn được phải vận công bảo vệ màng nhĩ.

“Aaaaaa.... Các ngươi đi chết!” - Diêu Liệt lúc này tóc đã bắt đầu xuất hiện từng mảng trắng xóa, sắc mặt đau đớn đến vặn vẹo, dữ tợn hô lớn.

Toàn bộ không gian bị đóng băng, không khí trở nên sền sệt như thủy ngân vậy khó mà di chuyển, hơn nữa một cỗ hàn khí từ sâu trong linh hồn truyền tới khiến chung quanh người không khỏi rùng mình tê buốt.

Nếu không phải trong đầu Liên Hoa Quan Tưởng không ngừng tản ra ánh sáng nhu hòa bảo vệ thần hồn, có lẽ Tống lão gia cũng sẽ bị xung quanh quỷ hồn kéo vào vạn trượng ảo giác.

Diêu Liệt không biết thi triển cái gì bí kỹ, so với hắn Siêu Thần trạng thái còn khủng bố hơn. Bất kể uy lực hay nhất là tốc độ, đều tăng lên một mức khủng khiếp, cả người hóa thành tàn ảnh, không thấy ra là gì chiêu thức, toàn bộ như một đoàn quỷ khí lượn lờ lộ ra hàng trăm ngàn khuôn mặt ác quỷ há mồm xông tới bên này cắn xé.

Đứng mũi chịu sào Huyết Y tự nhiên không tốt đi đâu, hắn lúc này huyết quang đại thịnh, từ lỗ chân lông có thể thấy sương máu sôi trào thoát ra, rất nhanh đã là thành một đoàn huyết vụ, lão Huyết ánh mắt lăng lệ quyết tuyệt quát.

“Vô Thường, thiêu đốt tinh huyết, toàn lực tấn công!”

Nói rồi từ trên đỉnh đầu hắn một đạo từ chân khí ngưng tụ thành khổng lồ huyết trảo hung hãn đập qua, chính diện cứng đối cứng quỷ ảnh. Trảo thế đi qua, quỷ hồn sôi nổi bị đập bốc hơi, tiếng thét chói tai rung động không ngừng.

Tống gia nhìn này uy thế cũng phải thầm rét, rất may trước đó mình không làm việc gì ngu xuẩn, nếu không hậu quả có thể nghĩ. Xem ra mỗi một cao thủ trong người đều đồng dạng nắm giữ một môn bảo mệnh bí pháp, sau này tuyệt đối không thể lơ là.

Không dám nghĩ nhiều, hắn liền tụ toàn thân công lực, dưới chân khẽ đạp cả người biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã là một kiếm lăng lệ đâm về bên hông Diêu Liệt.

“Ầm!”

Kinh thiên tiếng vang, dưới đất lập tức nổ ra một hố lớn. Đợi bụi mù tán đi, mọi người mới thấy trong sân tình cảnh.

Lúc này Huyết Y hoàn hảo không sứt mẻ đứng nơi đó thở dốc, ngoài sắc mặt hơi trắng xám ngược lại không có vấn đề gì.

Diêu Liệt thì thập phần thảm hại, tóc đã bạc trắng một nửa, đôi mắt hắn đã quay lại hắc bạch bình thường như lúc ban đầu, nhưng lúc này từ mắt, mũi, tai miệng đồng loạt chảy ra máu đen, trên bụng còn cắm nửa đoạn kiếm gãy.

Kiếm tất nhiên của Tống gia, kẻ này tự nhiên càng sẽ không thật sự liều mạng. Nhất kích tức lui, dùng sức đâm 1 kiếm hắn thấy lão Diêu một chưởng vỗ tới đã sớm dưới chân bôi dầu nhanh chóng lẩn mất, chỉ hao tổn một thanh kiếm đểu ngoài ra không mất một cọng lông tơ.

“Khục.. khục...”

“Vô sỉ, ngươi dùng độc!” – Diêu Liệt oán độc rặn ra mấy chữ.

Tiểu huyết vậy không cảm thấy sỉ, trái lại tự cho là vinh sung sướng ngửa mặt cười lớn.

“Ha ha, ta liền biết Công Tôn lão tặc sẽ truyền cho ngươi Thiên Quỷ Phệ Hồn cái chiêu này, quả nhiên không ngoài sở liệu.

Cạc cạc cạc... Trọc Hồn Thủy thứ nước này đối với võ giả cũng không thể coi độc dược, đối với kể cả Tam lưu võ giả cũng không có uy lực gì đáng nói. Vì thế khi nãy ta thông qua tay trảo vết thương đưa nó vào cơ thể ngươi cũng không hiện chút nào dị thường.”

“Nhưng một khi ngươi dùng Thiên Quỷ Phệ Hồn, vậy nó sẽ theo quỷ khí ăn sâu vào tận thần hồn ngươi, khó mà cứu chữa.

Ha ha ha ha, có phải lúc này trong đầu đang cảm thấy như bị vạn kiến cắn xé, thoải mái đi. Vì trả thù Công Tôn lão cẩu, bản tôn cũng đã phải trăn trở biết bao công phu. Lần này chúc mừng ngươi đã được trước hết nếm thử, rất nhanh sẽ đến lượt hắn rồi. Các ngươi mấy người ai cũng đừng mong thoát.”

Kế hoạch thành công, Lão Huyết lại bắt đầu ba hoa rồi. Mọi người lúc này mới hiểu con hàng này đặc biệt hay nói, nhất là thích khoe khoang.

Ở cách đó không xa sắp tiến vào kết thúc Cửu U cũng không nhịn được trứng đau quát lớn:

“Huyết Y, tốc độ! Động tĩnh quá lớn, không chắc sẽ có người chạy qua.”

Tuy chưa hết thòm thèm nhưng lão Huyết còn là biết nặng nhẹ. Lúc này mới thập phần tiếc nuối tiến lên:

“Chết đi, lão tử sẽ đem ngươi rút hồn luyện phách ngươi nên cũng đừng nghĩ chuyện kiếp sau.”

Sinh tử chi gian, Diêu Liệt cũng không màng cái khác. Thấy Huyết Y tiến đến vội vàng giơ tay đón đỡ, lùi lại mấy bước liền cắn răng quyết đoán đem Dưỡng Thần Mộc ném thật xa, chính mình chọn ngược lại phương hướng phi thân trốn chạy.

Lão Huyết điện quang hỏa thạch tầm đó còn là lựa chọn đuổi theo Dưỡng Thần Mộc, hắn cả người hóa thành tàn ảnh biến mất, miệng còn gào lớn.

“Vô Thường, giết hắn!”

Vốn chỉ định đánh nước tương Tống lão gia thấy cảnh này ánh mắt cũng sáng lên, nhìn Diêu Liệt chạy đi liền thi triển khinh công đuổi theo. Người kia trúng độc khá nặng, hơn nữa khí huyết suy yếu công lực đại giảm, rất nhanh đã bị hắn cho đuổi kịp.

“Tiểu tử muốn chết!”

Hổ lạc đồng bằng bị chó nhà khinh, lão Diêu dẫu gì cũng là Nhất lưu cao thủ, thấy đối phương 1 kẻ bừa bãi vô danh cũng dám nhân lúc mình nguy mà tiến lên khi nhục tự nhiên căm giận cực kỳ, giơ tay chính là một chỉ.

“Kinh Thần Chỉ”

Dưới chân khẽ chuyển, cả người như con quay thập phần xảo diệu né qua nhất chiêu, Tống Khuyết khóe miệng cười lạnh lùng dùng quyền đầu như búa lớn hung mãnh đập xuống.

Diêu Liệt ngửa người né qua nhưng không ngờ đây chỉ là hư chiêu, đối phương dưới chân không biết lúc nào đã dùng thế thiên quân quét tới. Vội vàng không kịp chuẩn bị hắn chỉ có thể giơ 2 tay đón đỡ.

“Ầm!”

Lão Diêu như bao tải bị đã bay mấy trượng, cước lực quá lớn tác động lên trên hông kiếm thương khiến hắn không kìm lòng được quỳ một chân xuống ôm bụng đau đớn.

“Tiểu tử ngươi...”

Không để ý đến ánh mắt kinh hãi gần chết Diêu Liệt, một cước đắc thủ Tống lão gia được thế không tha người liền cực nhanh áp sát. Đối phương còn chưa nói hết lời đã là một quyền lẫm liệt đập xuống.

“Ầm!”

“Khục khục...”

Diêu Liệt chỉ kịp giơ tay cản lại, cả người đã bị đập xuống hố sâu gần nửa mét.

“Ầm!”... “Phốc!”

Giẫm mạnh lên ngực vị này Thiên Quỷ Tông Trưởng lão phế đi chiến lực, Tống lão ma nhanh nhẹn đưa tay khẽ vồ, nắm chặt lấy phía sau cổ hắn điên cuồng thôi động Hấp Tinh Đại Pháp.

Hấp Hấp Hấp....

Lục giai võ giả đã tương đương với 900 năm nhân sâm, một vị hàng thật giá thật Thất giai Chân khí cảnh, hắn trong lòng chờ mong rất nhiều.

Vốn khi nãy bỏ qua cơ hội ngàn năm Huyết Linh Chi Tống gia còn đang tiếc nuối đâu, không ngờ bây giờ liền có vật bù đắp, há lại có chuyện bỏ qua đạo lý.

“Không.. không...” – Cảm nhận sinh cơ dần dần trôi qua, Diêu Liệt điên cuồng giãy giụa thều thào.

Đáng tiếc Tống lão ma chỉ là thờ ơ không lay động. Lúc này trên thân kẻ này hàng trăm chỉ lệ quỷ cũng theo Hấp Tinh dũng mãnh chui vào cơ thể khiến hắn toàn thân đều cảm thấy tê buốt, mặt ngoài phút chốc còn đã xuất hiện băng giá.

Nhưng những này so với thu hoạch không đáng là gì, Tống gia thản nhiên cắn răng nhẫn nhịn rồi.

“Buông tay!”

Một tiếng quát lớn vang lên, Huyết Y lão tặc chạy đi kiếm Dưỡng Hồn Mộc quay về, vừa lúc thấy cảnh này liền phẫn nộ la lớn.

Tống Khuyết thân bất vi sở động, càng thêm điên cuồng vận công hút mạnh. Lão Huyết thấy thế ánh mắt hàn quang lóe lên, không nói hai lời là một trảo lăng lệ vỗ xuống.

Lần này thì Tống đại quan nhân không dám thờ ơ, vội vàng buông ra Diêu Liệt xuất quyền đón đỡ.

“Ầm!”

Hắn bị lực đạo đẩy lùi về phía sau 4 bước, Huyết Y Tôn Giả thân thể cũng vì thế kịch chấn, cả người khựng lại giữa không trung.

Có thể cứng đối cứng chặn lại mình, Huyết Y cũng bị thằng này chiến lực cho rung động đến rồi.

Thật sâu kiêng kỵ nhìn qua Tống Khuyết, đưa tay vồ lấy Diêu Liệt kiểm tra một hồi Huyết Y mới sắc mặt khó coi cắn răng.

“Rất tốt! La gan ngươi phi thường lớn!”

Thu được người kia hơn nửa phân tinh huyết cùng vô số quỷ hồn, Tống lão gia cũng cảm thấy đủ, lúc này liền bé ngoan học Hùng Bá cộc lốc xoa đầu cười khan:

“Tôn giả thứ lỗi, trước đó không thấy ngài nhắc nhở, ta cứ tưởng có thể tùy ý hấp thu.”

“Hắc hắc, ngươi nghĩ ta ngu? Vậy làm sao bản tọa bảo ngươi dừng tay ngươi còn không lập tức buông?” – Lão Huyết ánh mắt bắt đầu trở nên bất thiện.

“Tôn giả oan uổng, khi đó ta bị quỷ hồn dũng mãnh nhập thân, cả người đều trở nên tê cứng nên mới phản ứng chậm nửa phần. Lúc ngài nói vốn đã lập tức buông tay làm sao cơ thể còn chưa nghe sai sử nên mới thành ra như thế.”

Không nói một lời nào nhìn qua Tống Khuyết, cân nhắc đến kẻ này thực lực cùng chính mình bây giờ tình trạng. Lưỡng lự hồi lâu Huyết Y mới là quyết định phóng hắn một con ngựa:

“Hừ, lần này tạm tha cho ngươi một mạng.”

Cũng không nói có tin hay không hắn vừa rồi lý do thoái thác, nhưng ít ra sẽ không lập tức bây giờ trở mặt.

Bên kia Cửu U cùng đám bộ hạ cũng không sai biệt lắm cùng lúc kết thúc, hấp thu một thân Thất giai tinh huyết lão Cửu cả người phấn chấn bồng bột chạy qua bên này cười hô:

“Nhanh lên, lập tức rời đi. Nơi này không thể ở lâu.”

Huyết Y Tôn Giả bấy giờ mới khó chịu xách lấy Diêu Liệt, rất nhanh đem trên người hắn còn lại tinh huyết hút cạn, kiểm tra trên người tài vật rồi một chưởng đem thân thể đánh thành bột phấn.

Xóa sạch dấu vết tiểu Huyết lúc này mới sắc mặt khá hơn, quay sang Tống Khuyết dăn dò:

“Ở đây đã không còn việc của ngươi. Ngươi trước trở về đợi nghe bản tọa điều lệnh!”

Nói rồi cùng lão Cửu gật đầu, 2 người dẫn theo một đám bộ hạ trong đêm chạy đi rồi, chưa đầy một lát đã biến mất sau ngọn núi.

Tống đại quan nhân cũng không dám ở lâu, đồng thời lúc bọn hắn đi cũng co chân thi triển khinh công biến mất. Để lại nơi này ngoại trừ cây gãy, đá vụn cùng đỏ au từng mảng huyết vụ vậy thật không còn sót lại vết tích gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.