Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 415: Chương 415: Trầm Sinh




Mai Viên Sơn Trang,

Tại kho hàng ven hồ, Tống lão gia đang tại sự tận tâm hướng dẫn của sửu nữ Thiên Hương bắt đầu luyện hóa U Ảnh Tùy Hình cổ.

Không tận tâm không được nha, đối diện tiểu tặc chính là chặt chẽ nắm lấy nàng thóp, tiểu ớt cay chỉ còn cách ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

“Được rồi, nó tỉnh lại rồi! Hấp thụ đủ khí huyết của ngươi, tiểu gia hỏa này cũng đã nhận ngươi làm chủ, bây giờ chỉ cần chăm chỉ tập luyện dùng tâm ý câu thông cùng nó, ngươi là có thể sai sử nó như tay chân của mình làm việc.”

Tai nghe Thiên Hương giải thích, Tống Khuyết hứng thú bừng bừng đưa con cổ trùng này lên gần mặt quan sát cho kỹ. Bằng hắn tinh thần mẫn cảm, thật sự cũng cảm nhận được một tia như có như không mối liên hệ cùng U Ảnh như vậy, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.

Chơi đùa một hồi, lung tung ra lệnh nhưng tiểu gia hỏa kia không chút nào hiểu ý sau, thằng này liền bắt đầu phiền chán.

Hắn làm gì có thời gian cùng nó tập luyện câu thông, nghĩ thế Tống lão ma liền dùng ra hắn giữ nhà bản lĩnh.

Max cấp ngự thú kỹ năng. – Tâm linh cộng hưởng!

Chỉ thấy vốn đang ngơ ngơ ngác ngác U Ảnh bỗng nhiên rùng mình tỉnh táo, rồi theo nó chủ nhân hiệu lệnh bắt đầu khắp phòng bay lượn, lúc thì lên cao lúc thì xuống thấp, lúc thì ẩn nấp bò sát trong các xó xỉnh học làm trinh thám.

Này một loạt phong tao thao tác để đứng bên cạnh Thiên Hương cũng phải nhìn đến trợn mắt há mồm.

Theo thằng này giơ tay lên, U Ảnh ngoan ngoãn bay trở về, trốn thật kỹ trong ống tay áo của hắn. Tiểu nha đầu mới không nhịn nổi thốt lên:

“Tống Khuyết, ngươi đây là dùng cách gì?”

“Hắc hắc, này thì có cái gì kỳ lạ. Bằng bản thiếu thuần thú bản lĩnh, dạy dỗ mấy tiểu gia hỏa này còn không là một bữa ăn sáng.” – Tiện nhân nào đó bắt đầu tinh tướng xạo lol.

Nhưng mỗ Thánh nữ là thật tin, tận mắt chứng kiến lần này nàng cũng là bội phục sát đất.

“Ngươi có thể hay không thuần phục những con vật khác, có hay không cái gì hạn chế.”

Nhìn con nhóc này ánh mắt có mấy tia sùng bái như vậy, Tống gia đắc ý rồi, lập tức hớn hở khoe khoang:

“Tự nhiên là không có vấn đề, cũng không có gì hạn chế. Chỉ là động vật càng có linh tính thì thuần phục càng khó, ngược lại mấy tiểu con trùng như thế này thì càng đơn giản, chỉ thế thôi.”

“Quá tuyệt vời!”

Thiên Hương kích động hét lớn một tiếng:

“Tống Khuyết, chúng ta hợp tác đi. Bên trong Thập Vạn Đại Sơn độc trùng dị thú, tiên thảo kỳ trân nhiều không đếm xuể, bằng hai chúng ta bản lĩnh, tùy tiện đi vào một vòng cũng sẽ vơ vét được không ít thứ tốt. Đến lúc đó tọa kỵ, độc thú, thiên tài địa bảo muốn gì liền có, không phải quá sung sướng sao?”

Nghe vậy Tống đại quan nhân thực sự động tâm, vô cùng động tâm.

Nhưng bây giờ thời cơ chưa đúng, trong nhà còn mấy việc cần giải quyết hắn mới đành dùng đại nghị lực nén lại cái này cám dỗ:

“Ý này không tồi, nhưng bây giờ còn chưa được. Ngươi mau mau cho ta phối chế độc dược ta còn vài kẻ thù cần giải quyết, đợi xong việc chúng ta lại bàn đến chuyện này chưa muộn.”

“Không thành vấn đề, không phải độc chết Nhất lưu sao, một bữa ăn sáng rồi. Để bản cô nương giúp ngươi lo!”

Có động lực phấn đấu, tiểu ớt cay cả người đều là nhiệt tình, lúc này vỗ ngực rầm rầm thề thốt bảo đảm.

Thành công điều giáo được con nhóc cứng đầu này Tống gia vậy cũng hài lòng, lúc này vui vẻ đắc ý trở về phòng rồi, còn không quên để Thải Hồng đi qua một chuyến đưa nha đầu này mấy hạt Thất Vĩ Ngô Công trứng độc.

.....

Đêm, Linh Giang thành.

Tại cách Linh Giang Bang Tổng bộ không xa một gian kiến trúc, nơi này trước đó vốn là của một vị phú thương biệt viện, nhưng sau đó bị Linh Giang Bang người ép buộc chủ nhân nơi này phải sang tên đổi chủ, nhường lại cho người khác.

Cái này cũng không phải là Đỗ ca đã nghèo đến mức phải đi ăn chặn chung quanh xóm giềng, chỉ là hắn bang phải mới sáp nhập thêm không ít thế lực, cần gấp thu mua mấy gian nhà ở gần Tổng bộ cho mấy vị cao tầng mới ở, tiện bề bảo vệ và quản lý.

Hiện chủ nhân của tòa nhà này gọi Trầm Sinh, chính là Tiếu Diện Hổ Chu Ngọc Đình dưới trướng nhất đắc lực thuộc hạ, Lục Nhĩ đại quản gia Trầm Sinh.

Lúc này, sau khi dành thời gian cùng thê tử và 2 đứa nhỏ quây quần hưởng qua bữa tối sau, lão Trầm lại như thường ngày trở về phòng riêng của mình tiếp tục bắt tay vào xử lý, phân loại hàng trăm hàng ngàn đầu tin tức do thuộc hạ gửi về.

Mỗi ngày đối mặt với cả núi công việc không bao giờ vơi, kẻ này cũng đã quen thuộc, bắt đầu đâu ra đấy mở ra thư tín tỉ mỉ đọc, phân loại, ghi chép.

“Phu quân, này bát canh gà ta để sẵn trong hộp ủ nóng, ngươi chút nữa làm việc muộn thì lấy ra ăn. Nhớ đừng có vất vả quá!”

“Ta đã biết, tiểu Ngọc có lòng, mau mau về với hai tiểu tử kia đi không chúng nó lại chờ.” – Trầm Sinh cười hạnh phúc đáp lời.

Đợi mình lão bà đã rời đi, còn cẩn thận đem cửa đóng kín, hắn mới lần nữa cúi đầu chú tâm vào công việc, nhưng trên khóe môi nụ cười đi là thế nào cũng xóa không đi.

Lão Trầm cảm thấy cuộc đời mình thật viên mãn, ở nhà cao cửa rộng tiền tiêu không hết. Bên trên có nghĩa khí lão đại bao bọc, về nhà thì có vợ đẹp con ngoan, cuộc đời hắn trước kia cũng chưa từng dám nghĩ mình có một ngày lại được như thế này.

Thế là đủ rồi, hắn đã không cầu gì hơn.

“Khục khục!”

Đang lúc hắn vui vẻ đắm chìm trong hạnh phúc, một tiếng không hợp thời ho khan để Trầm Sinh giật mình hoảng hốt.

Hắn kinh hãi nhìn về bên kia góc nhà, ở đó không biết khi nào đã xuất hiện một vị da ngăm đen, cao to cường tráng dọa người thanh niên đang ngồi trên ghế, mặt tựa cười tựa không cười giương con mắt hứng thú đánh giá chính mình.

Bất động thanh sắc quan sát xung quanh cửa phòng cùng cửa sổ tất cả vẫn im lìm đóng chặt, vị này dù là đa trí hơn người cũng bị người đến thủ đoạn dọa đến rợn hết sống lưng.

“Không cần gây ra động tĩnh, cái kia dưới chân ngươi cơ quan cùng trên tay món đồ chơi ám khí kia cũng không cần sử dụng, những này đối với ta vô hiệu.”

Nghe đối phương mở mồm liền nói hết ra trong lòng mình mờ ám, Trầm Sinh cũng là tuyệt vọng. Thở dài thu hồi tiểu động tác, hắn cười khổ đứng dậy tiến lên chắp tay:

“Ra mắt Tống Các chủ!”

Tống lão gia bên ngoài bộ dạng là như thế dễ nhận biết, đối phương lại chuyên ngành làm tình báo xuất thân. Hắn có nhận ra mình cũng không có gì kỳ lạ, nhưng Tống Khuyết vẫn là khen ngợi một câu:

“Trầm tiên sinh vậy mà nhận ra ta, lợi hại! Như thế cũng đỡ mất công tại hạ phải giới thiệu một lần.”

“Tống Các chủ quá khen, ngài mới thực sự là thủ đoạn thông thiên. Tại giữa Linh Giang Bang vòng trong vòng ngoài bảo vệ như này còn có thể thần không biết quỷ không hay tìm đến tại hạ, phần này bản lĩnh thực sự để người bội phục.”

Trầm Sinh trong lòng quả thật muốn đem ngoài kia đám hộ vệ tất cả chém, nhưng bây giờ có kêu trời oán đất vậy cũng chả thay đổi được cái mẹ gì, hắn đành lần nữa khổ sở cầu khẩn:

“Tống Các chủ lần này đến là muốn lấy Trầm mỗ tính mệnh? Oan có đầu, nợ có chủ, còn mong ngài thương tình tha cho tại hạ vợ con một con đường sống.”

Đối với mình hạ tràng, Trầm Sinh đã không có cái gì hi vọng. Bằng vào vị đại gia này võ công cùng với mình Tứ giai yếu gà bản lĩnh, hôm nay bản thân là chắc chắn chạy trời không khỏi nắng. Bây giờ hi vọng duy nhất là đối phương có thể vì đạo nghĩa giang hồ mà tha cho người nhà mình một mạng.

Nhưng ai ngờ, Tống đại quan nhân nghe thế lại cười lên sang sảng lắc đầu:

“Vì sao cứ phải đánh đánh giết giết đây, chúng ta không oán không thù, không thể nào ngồi xuống cùng nhau vui vẻ trò chuyện một hồi sao?”

Nói rồi như chủ nhà thế giơ tay ra hiệu mời Trầm Sinh ngồi xuống đối diện:

“Trầm tiên sinh mời ngồi!”

Cái này một phen thái độ để lão Trầm cũng không sờ được đầu óc. Lòng có ngờ ngợ hắn vẫn cố nén trụ nghi hoặc ngoan ngoãn ngồi xuống ghế dài, im lặng nhìn đối phương tự tiện rót nước pha trà, muốn nhìn thằng này trong hồ lô định bán thuốc gì.

Hai người cứ thế trầm mặc ngồi không nói một lời, đợi Tống lão gia bận bịu xong dưới tay công việc xong, hắn mới rót ra hai chén trà nóng hổi đồng thời đẩy một chén đến trước mặt Trầm Sinh.

“Trầm tiên sinh mời!”

“Tống Các chủ mời!”

Lão Trầm dưỡng khí công phu còn không tệ, đến giờ phút này vẫn chưa có dấu hiệu nôn nóng nào, có tư có vị thoải mái nâng chén lên tỉ mỉ phẩm vị.

Tống Khuyết thấy vậy âm thầm gật đầu, cùng thằng này trên trời dưới đất hàn huyên một hồi sau hắn mới bắt đầu mở miệng đi vào hôm nay chuyến này mục đích:

“Trầm tiên sinh, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng đối với ngươi đại danh ta có đã là như sấm bên tai. Có thể trong mấy năm trời từ không đến có, trợ giúp Chu Đình Ngọc phát triển một cái bất nhập lưu mạng lưới tình báo đến như hôm nay trải rộng khắp Dương Nam, để người nghe tên mà kính nể hàng đầu phong môi tổ chức Lục Nhĩ. Rất lợi hại!”

“Đa tạ Tống Các chủ tán dương!” – Trầm Sinh không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay bái.

Tống Khuyết vậy gật đầu tiếp tục:

“Tống mỗ đối với ngươi cực kỳ thưởng thức. Lần này đến tìm ngươi là muốn hỏi, Trầm tiên sinh có hứng thú hay không đổi một phần công tác?”

Không ra ngoài dự đoán, đối phương tốn công tốn sức tìm đến mình mà chưa vội vàng xuống tay vậy chính là có ý muốn chiêu mộ. Trầm Sinh nghĩ cũng không nghĩ lập tức lắc đầu:

“Đa tạ Tống Các chủ ưu ái, chỉ là tại hạ tuyệt đối sẽ không phản bội lão đại. Ngài đừng phí tâm rồi!”

Tống Khuyết nghe thế cũng không nổi giận, chỉ là cười nhạt lắc đầu:

“Trên đời không có gì là tuyệt đối, Trầm Sinh ngươi không cần nói như thế quá tuyệt.”

“Hừ, Trầm mỗ tuy không phải cái gì anh hùng, nhưng lễ nghĩa liêm sỉ ta còn hiểu được. Tống Khuyết ngươi không cần phí miệng lưỡi, nếu ngươi thật sự có lòng ái tài, mời ban cho tại hạ một cái nhẹ nhàng đi.”

Nhìn thật kỹ đối phương, thấy kẻ này ánh mắt không chút nào sợ hãi hay nao núng sau, Tống đại quan nhân bất ngờ vểnh lên khóe miệng cười khẽ.

“Trầm tiên sinh chớ vội nóng lòng quyết định, nghe ta nói xong chuyện này, nếu ngươi vẫn còn quyết một lòng muốn chết, bản thiếu giúp ngươi giải thoát cũng không muộn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.