Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 77: Chương 77: Truy bắt




Tông sư cao thủ hứa hẹn có đáng hay không liều mạng.

Tống Khuyết bây giờ có thể không chút do dự gật đầu.

Đáng giá, quá mẹ nó đáng giá.

Thảo nào Ngô Thiên cùng Lỗ Thiên Hùng lại nổi điên lên như thế.

“Tổng quản, đã kẻ này như thế đáng giá. Vì sao ngươi lúc nãy không ra tay?”.

Nghe hắn hỏi lão Vân chỉ cười nhạt:

“Tống Khuyết ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Trịnh Quân Thanh người này trong giới lục lâm kết giao rất rộng, cũng có nhiều người cùng hắn chí giao. Ta nếu như bây giờ hại hắn, sau này rất có thể chịu không hết đám kia giang hồ đạo trích trả thù.

Mình ta thì không sợ, nhưng Vân gia gia đại nghiệp đại, chỉ cần bọn chúng xung quanh gây án cũng đủ chúng ta thoát một lớp da”.

“Hơn nữa kẻ này gây án nhiều, bảo vật trong tay cũng không ít. Nghe đồn có rất nhiều vật bảo mệnh, chúng ta vẫn là không nên dây dưa tuyệt vời. Ta chỉ là người làm ăn, chú ý hòa khí phát tài sao”.

“Tất nhiên chủ yếu là do thực lực của hắn. Dù sao dẫu có thương tích trong người cũng là hàng thật giá thật Ngũ giai võ giả. Nếu có 5,6 thành nắm chắc, ta cũng sẽ không do dự ra tay, dù sao đó cũng là Tông sư hứa hẹn mà, liều một chút cũng đáng” – Lão Vân nói xong còn không quên cảm thán.

“Tống Khuyết ta khuyên ngươi đừng dây vào đống này nước đục. Khi nãy vật hắn cầm trên tay ta 8 thành nắm chắc đó là Khổng Tước Linh. Thứ này đừng nói là ngươi, kể cả 5,6 giai cao thủ đến gần cũng là phải chết”.

Nhìn ra Tống Khuyết động tâm, Vân Sơn vội vàng khuyên nhủ. Hắn mới vừa đầu tư đối phương nha, làm sao nỡ để hắn đi tìm đường chết.

“Ân, đa tạ Tổng quản nhắc nhở”.

“Chỉ là không biết hắn từ Linh Ứng Tự trộm đi cái gì bí tịch, không biết ngài có cái này tin tức”.

Vân Sơn lắc đầu:

“Cái này ta cũng không rõ, Linh Ứng Tự đối với việc này giữ kín như bưng. Trên giang hồ truyền ngôn đó là một quyển luyện tới Tông sư chi cảnh, nhưng ta đoán chỉ đồn thổi mà thôi.

Nhiều người lại tin cái này lời giải thích, vì vậy mọi người mới xôn xao đi lùng sục Trịnh Quân Thanh như vậy, không ngờ kẻ này lại trốn về đây. Phen này Thanh Hà huyện sắp không có ngày yên lành”.

Cửa thành cũng đã dọn dẹp xong xuôi, mấy người không nói chuyện nữa mà bắt đầu vào thành. Trên đường Tống Khuyết cáo từ Vân Sơn nhóm người về nhà trước.

Quả như lão Vân nói, huyện Thanh Hà đã không bình tĩnh. Bồ câu đưa thư bay đầy trời, khắp nơi động tĩnh nhốn nháo, dòng người đổ xô ùa ra ngoài cửa đông, tấp nập hướng Ưng Giản sầu mà đi.

.......

Về đến nhà, cùng Hồng ca tách ra, Tống Khuyết một mình ngồi ở bàn trầm tư suy nghĩ.

Trịnh Quân Thanh người này giá trị quá lớn, hắn cũng động tâm.

Không nói có khả năng thu được bí tịch, dù là không có, chỉ là Trí Không đại sư hứa hẹn cũng đủ người điên cuồng.

Nếu đạt được hứa hẹn, đừng nói kỹ xảo Ám Kình, kể cả ngưng tụ chân khí chi bí, Linh Ứng tự cũng khoảnh khắc cho hắn giải đáp.

Hắn cũng có thể dựa vào đó đưa ra một yêu cầu nào đó, với khả năng của Tông sư, mọi chuyện đối với hắn khó khăn người ta có thể làm đơn giản vô cùng.

Chính vì thế Tống Khuyết tâm động.

Đối phương bị thương, khá nặng. Bằng bản lĩnh của hắn hẳn là có thể hold được.

Hơn nữa so với mọi người, hắn càng có ưu thế. Vì hắn biết Trịnh Quân Thanh đang trốn ở đâu.

Dụ hoặc quá lớn, Tống đại gia cũng ngồi không yên.

Mà hắn người này lại không chống cự được dụ hoặc nha.

Làm.

Cứ đi thử một phen, chỉ đứng xa xa quan sát, nếu thấy không thể được thì về báo tin. Ít ra cũng tính có công.

Đã hạ quyết tâm Tống Khuyết cũng không chần chờ, lập tức xách đao, thu cung tên vào không gian rồi đứng dậy ra khỏi nhà.

Chung Hồng dường như đoán trước quyết định của hắn, đã sớm chờ ở cửa. Thấy Tống Khuyết đi ra vội vàng khuyên:

“A Khuyết, nên nghe lời Vân Tổng quản, kẻ này quá nguy hiểm. Không phải ngươi có thể chống lại”.

Mỉm cười trấn an Chung Hồng, Tống Khuyết nói:

“Hồng ca, ta cũng chưa chắc tìm thấy người đâu. Hơn nữa đối phương bị thương nặng, muốn giết ta cũng không dễ như vậy. Ta chỉ xung quanh tìm kiếm, nếu thấy không ổn lập tức rút, ngươi cứ yên tâm”.

Mấy lần khuyên bảo không được, Chung Hồng cũng đành từ bỏ, nhưng vẫn dặn hắn nhiều lần phải cẩn thận.

“Ta biết, Hồng ca. Phiền ngươi cùng Lý thẩm mấy người nói một tiếng”.

Tống Khuyết nói rồi vội vàng chạy ra thành, lúc này trên đường cũng có rất nhiều người như hắn. Có bang hội, có gia tộc, có tán tu, cả đám 2 mắt hừng hực khát vọng, thật không biết bằng bản lĩnh của bọn họ, nhân gia dù bị thương cũng có thể nhẹ nhằng đem họ răng rắc.

Lắc đầu, không để ý những người này. Tống Khuyết bước chậm rì rì trên sơn đạo đi thông Ưng Giản Sầu, thấy không ai chú ý hắn mới nhanh nhẹn nhảy vào bên trong rừng cây, hướng về phía Bắc của Thanh Hà thành chạy vội.

Trịnh Quân Thanh người kia cũng rất tặc, hắn làm đủ mọi dấu hiệu đánh lạc hướng mọi người đến Ưng Giản Sầu tìm nơi nương tựa, bản thân lại âm thầm chuyển hướng khác chạy trốn.

Nếu không có Tia Chớp, Tống Khuyết muốn tìm đến hắn cũng là gần như không thể nào.

.......

Xuyên qua tán cây, khe đá, núi đồi. Không biết đi bao nhiêu dặm đường Tống Khuyết mới dừng lại ở một mỏm đá, nhìn cách đó khá xa 1 hang động tối tăm.

Nơi này khoảng cách Thanh Hà huyện cũng có tầm 5,6km. Lại hoang vu hẻo lánh, quả thật không có chỉ đường thì đố ai tìm được.

Trịnh Quân Thanh kẻ này cũng đủ cẩn thận, chạy thật là xa.

Nhìn trước mắt nơi ẩn nấp, Tống Khuyết cũng lâm vào chần chờ.

Đứng từ xa nhìn hắn cũng biết hang sâu hun hút, hơn nữa chỉ có 1 cửa vào thế này nếu hắn tiến vào người bên trong lập tức sẽ biết.

Lúc đó cho hắn 1 cái Khổng tước linh, có lẽ hắn sẽ tìm được đáp án việc bị giết thì còn phân hồn có sống không.

Tống đại quan nhân thầm nghĩ mình còn chưa muốn tìm cái này đáp án cho thỏa đáng.

Vì vậy để ổn thỏa, cần phải tìm 1 lính trinh sát.

Xoay quanh các bụi cây kề bên tìm kiếm, một hồi Tống Khuyết mới vui mừng phát hiện một chú ong đất dũng cảm.

Thuần thục bắt lấy, cộng sinh. Hắn liền điều khiển nó bay thằng vào sâu trong hang.

Vào bên trong tầm 50m, đi qua khúc khuỷu sơn động, tại cuối đường một chỗ không gian rộng rãi. Tống đại gia cuối cùng tìm được Trịnh Quân Thanh.

Nương bên cạnh ánh sáng lờ mờ của một viên Dạ Minh Châu to bằng quả nhãn, Tống Khuyết vui vẻ phát hiện kẻ này đúng là bị thương khá nặng. Lúc này hắn sắc mặt tái nhợt đang ngồi dưới đất vận công chữa thương.

Sợ tiếng vo ve làm hắn tỉnh lại, Tống Khuyết đậu trên vách đá rồi tò mò quan sát.

Tại Trịnh Quân Thanh bên cạnh đặt một chiếc túi vải, nhìn dáng vẻ bên trong đặt không ít thứ. Nhưng cách 1 lớp vải không rõ thứ gì, Tống đại gia cũng là hiếu kỳ vô cùng.

Thật cẩn thận bay đến cách kẻ này không xa, Tống Khuyết hạ cánh xuống rồi dùng 6 chân nhanh chóng lao về phía túi vải. Đoạn đường chỉ có mấy mét mà hắn gạt chân ra chạy hồi lâu mới đến.

Cửa túi không đóng, nhìn thoáng qua lão Trịnh vẫn đang nhắm mắt dưỡng thương, Tống Khuyết yên tâm thò đầu chui vào.

Bên trong tối om như mực, không nhìn thấy thứ gì. Cũng may có Lĩnh Vực, hắn có thể đại khái phán đoán ra đồ vật là gì.

Một ống sắt tròn dài, là Khổng Tước linh rồi. Mấy thỏi kim loại không biết bạc vàng, mấy tờ giấy có thể là ngân phiếu, ngoài ra còn 1 cuộn giấy lụa được quấn quanh 2 khúc gỗ như thánh chỉ thời xưa hay xem trên phim.

Tống Khuyết kích động hỏng rồi, đây 8,9 phần là bí tịch võ công. Làm sao nơi này tối như mực, không nhìn được ra cái gì, làm hắn tam như bị mèo cào ngứa ngáy khó chịu.

Không được, thế này quá tra tấn.

Tống đại gia âm thầm bực bội, tại bên ngoài xoay quanh đi lại nhưng vẫn chưa tìm được cách.

Với tu vi của Trịnh Quân Thanh, một con chuột nhắt vào hang hắn cũng có thể phát hiện, đừng mong có thể âm thầm dùng không gian thu đi đồ vật của hắn.

Lỗ mãng lao vào cũng không được, Tống Khuyết sợ hắn ám toán, hơn nữa đến bước đường cùng nhân gia hủy bí tịch thì chẳng phải mình toi công.

Gấp đến vò đầu bứt tai Tống đại gia cũng chưa tìm ra cách.

Điều khiển ong đất chui ra quan sát, lão Trình vẫn là 2 mắt nhắm nghiền, không có biểu hiện gì khác. Hiển nhiên đối với nơi này rất yên tâm.

Vì sao không chết luôn đi, Tống Khuyết trong lòng oán thầm.

Sao mà để cái túi vải gần như thế, sao lại có Khổng tước linh thứ này sát khí.

Chép miệng bất mãn, Tống lão gia nhìn qua Trịnh Quân Thanh, nhìn qua Khổng tước linh, bắt đầu ngẩn ngơ.

Ồ, lão Trịnh làm sao lại để thứ này lại chĩa đầu vào bản thân.

Hiếu kỳ Tống Khuyết tiến đến gần dùng Lĩnh Vực chiều sâu quan sát Khổng tước linh, muốn tìm nguyên lý hoạt động.

Chậc chậc, cơ quan linh kiện đa dạng phức tạp nhìn mà hoa cả mắt.

Trên đầu chứa đầy kim tẩm độc, phía dưới là một ống đẩy, dưới cùng là nơi cung cấp động năng.

Hình như là thuốc nổ.

Cảm nhận khoang dưới cùng đống kia chất bột, nghĩ đến khi nãy Phích Lịch tử, Tống Khuyết lập tức đoán ra thứ này là thuốc nổ.

Vậy là chỉ cần như súng đạn vậy, làm nổ kíp nổ sẽ sinh ra động lực phóng độc châm về phía trước, tiêu diệt kẻ địch.

Ngày trước đi học hắn nhớ rõ ràng, cô giáo vật lý không nghỉ đẻ, thầy thể dục cũng không dạy thay.

Kiến thức vật lý không tệ lắm Tống Khuyết cũng đã mường tượng ra thứ này nguyên lý hoạt động.

Tiện đà hắn mừng rỡ.

Thuốc nổ chỉ cẩn có nhiệt độ cao là cũng sẽ phát sinh nổ.

Đừng quên Tống đại gia còn biết phát điện đây, tuy không giật chết người nhưng hàng thật giá thật tia lửa điện.

Bây giờ chỉ cần thử xem đây có phải hay không thuốc nổ là được. Mà đối tượng thử?

Nhìn vẫn nhắm mắt điều tức Trịnh Quân Thanh, Tống đại quan nhân ánh mắt tỏ ra thương hại.

Lão Trịnh, làm sao có thể bất cẩn như thế đây. Ngày xưa đi học chú bộ đội không dạy không được chĩa súng vào người sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.