Kế hoạch thượng Văn Mang giường thất bại, Tu Y một góc ủ rủ ổ miêu. Miêu động vật lười biếng thói quen, Tu Y trong bóng tối miêu mắt sáng rực cũng dần dần khép lại để lại mảng tĩnh mịch bóng đêm cùng quy luật khò khè tiếng thở họ nhà mèo.
Tu Y có người hàng xóm là cái cuồng miêu, nhà hắn nuôi tận 6 con, theo hắn nói miêu thường không quá nhiều vận động đôi khi còn thời gian ngủ vòn dài hơn cả thức. Lúc đó Tu Y hai chân lành lặng cả người còn hừng hừng sức sống chỉ phán cho hoàng thượng này sinh vật- các ngươi có phải là heo không?
Ánh nắng chiếu xuyên cửa sổ, rọi qua đến Tu Y đỉnh đầu, lại tới khi có trực tiếp ánh sáng đáp thượng Tu Y mắt hắn mới mơ màng tỉnh dậy.
Ngồi ngây ngốc trong ổ ngáp một cái dài thả cái duỗi eo, hắn rùng mình đứng dậy.
Đồng hồ treo tường điểm chỉ 9h- ta có phải hay không heo? Ân! Ta bình thường làm đúng giờ đồng hồ sinh học đâu???
Hồi mộng bức miêu mới bỏ qua xú mặt đi tìm đồ ăn để trânh dạ dày đòi bãi công.
Trên bàn có để sẵn một bát miêu lương, một bát nước cùng hắn khoái khẩu đồ ăn vặt tiểu cá khô a.
Không biết có phải là do hắn này thân thể là mèo nên thói quen cũng thay đổi theo, hắn bình thường không thích quá mặn đồ ăn, nay lại thấy nó thập phần mỹ vị.
Vừa ăn Tu Y vừa suy nghĩ mình lần này đại khái thế giới.
Thế giới này thông tin quá ít, đỉnh nhân sinh của Văn Mang cũng mới 20%, không rõ thế giới này phát triển hướng, Tu Y cảm thấy mình bí.
Quan hệ duy nhất mà nguyên thân biết là nam nhân bạch nguyệt quang Mạn Thanh.
Haizz! Khổ bức miêu sinh.
Tu Y một miêu xem Tv đến trưa thời điểm thì có qurn thuộc tiếng bước chân cùng mở cửa tiếng, nhanh chóng lấy trảo tắt Tv Tu Y quay lại làm mỹ miêu an tĩnh.
Đúng thật là Văn Mang về, hắn hai tay hai đạo gói lớn hình như là đồ ăn.
Kỳ lạ là cách Văn Mang nhìn hắn như nhìn cái gì lạ lẫm sự tình.
Chột dạ Tu Y đánh hắn một tiếng chào hỏi: Meo!- ngươi về sớm a?
Chào hỏi xong Văn Mang mới thôi nhìn hắn lại như cũ ôn nhu đem hắn ôm lên:Ta hôm nay về sớm dẫn ngươi đi khám bác sĩ sẵn tiện cho ngươi vài kim tiêm vắc xin ngươi sợ không a Hỏa Hỏa?
Miêu mễ Tu Y ném hắn cái khinh thường ta đường đường là người như thế nào lại sợ ba cái kim tiêm nhỏ nhoi đó.
Meo!!!- ngươi thả ta ra đau quá!
Nói tốt không đau đâu sao trong này thân thể tựa như thế giới đầu thương.
Hỏa Hỏa một cổ hờn dỗi lại sinh ý hơi phiếm thượng tầng nước ánh mắt Văn Mang lòng bị trác chút thương yêu này vật nhỏ.
Hắn ban đầu cũng không quá lo lắng gì vì Hỏa Hỏa luôn thể hiện bộ dáng không sợ.
Không biết như thế nài đau hùng vĩ miêu tướng nay thút thít ở trong Văn Mang lòng ngực. Tuy có điểm ghét bỏ nước mắt nước mũi trăy trét trên mình áo nhưng hắn cũng không nỡ đẩy đi.
Nhận mệnh ôm Hỏa Hỏa về nhà theo lời bác sĩ dặn mà chăm sóc nó.
Có lẽ dược hiệu tác dụng phụ, hôm qua hưng phấn mèo nhỏ nay lại ủ dột không lý hắn.
Văn Mang thở dài, mới chích đã như vậy khí đến khi thiến thì hắn như thế nào a.
Nếu Tu Y biết Văn Mang có suy ngjix này thì hắn mả cha cái gì nhiệm vụ trực tiếp bỏ nhà ra đi meo.
Nhưng không biết nhà mình sen suy nghĩ thiến mình Tu y vẫn còn một bên giận dỗi tính kế.
Hắn có nên nhân cơ hội này mà bò sạn phân quan giường hay không. Đương nhiên là phải rồi.
Nhân thời điểm sạn phân quan thương tiếc hắn, hắn cũng nên giúp sạn phân quan chữa bệnh khiết phích điểm.
Nhưng như cũ vô dụng, Tu Y tối nay vẫn là bị đuổi ra ổ miêu nằm, ngốc bức miêu xùy.
Điểm qua một tháng thật mau lẹ, Tu Y xám trắng mao dài mượt hơn, thân thể cũng lớn hơn vòng.
Như cũ linh hoạt Tu Y chủ nhật cùng Văn Mang trải qua, nằm trên hắn đùi hưởng thù hắn vuốt mao mà gừ gừ âm thanh.
Nói một tháng Tu Y không làm gì thì cũng không đúng, tính ra tới bây giờ Văn Mang cho hắn tắm rửa loát mao cũng không mang tia nài chán ghét. Tuy mãi có việc lên giường là không được a.
Tu Y chưa chiếm được Văn Mang quan trọng nhất miêu đã có Văn Mang quan trọng nhất người tới gõ cửa.
Nói Mạn Thanh là Văn Mang quan trọng nhất người cũng không sai, nguyên thân không rõ hai người trước sao chia tay nhưng nay Mạn Thanh lại về cầu Văn Mang thu lưu.
Văn Mang tuy không cùng Mạn Thanh thể hiện rõ tình cảm nhưng độ tiếp xúc của hắn cùng Mạn Thanh cao hơn với này miêu.
Nhìn nam nhân tuổi hơn hai mươi mặt mang tia ngờ nghệch của sinh viên thanh tú đơn thuần làm người khác không khổ luân hãm vào ngay cả...Văn Mang cũng như vậy.
Mạn Thanh hai mắt rưng giọt lệ cùng Văn Mang nói: Văn Mang ta trước sự tình là ta sai rồi, ta giờ rất hối hận Văn Mang
Vừa nói nam nhân vừa khóc, hai hốc mắt đỏ ửng cánh môi hồng hào no mộng nay cân thành trắng bệch nhan sắc làm người người không khỏi thương tiếc, tiếp tục vuốt Tu Y mao Văn Mang không biểu tình nhìn Mạn Thanh.
Tu Y không cao hứng lý do hắn không rõ, hân chỉ biết khi nhìn trong mắt Văn Mang chật vật che dấu có nên hay không cho Mạn Thanh cái an ủi che chở ấm áp rối loạn cảm xúc làm mao Tu Y cũng theo rối.
Nhìn lông mình bị xoa đến đau Tu Y miêu tâm cũng đau, hắn không rõ.
Mạn Thanh thấy Văn Mang không chú ý đến mình mới xoát điểm tồn tại khóc.: Văn Mang ngươi có thể cho ta ở nhờ một thời gian không? Ta có thể giúp ngươi làm việc nhà,
Văn Mang giọng mang chút run trầm: Mạn Thanh chuyện ngươi và ta không có khả năng quay lại nhưng ta có thể cho ngươi trụ phòng khách
Mạn Thanh vui mừng ôm chằm lấy Văn Mang mà cảm ơn hắn.
Tu Y nguyên bản đang cao hứng thì bị vế sau của Văn dội gáo nước lạnh vào. Tâm hảo lạnh.