Tà Ngọc Thần Y

Chương 8: Chương 8




Xe ngựa không ngừng lắc lư, trong xe lan tràn không khí bầu thật sự quỷ dị .

Man Tiểu Tri ngồi ở bên trái, lười biếng nhìn ngoài cảnh sắc cửa sổ lướt qua thật nhanh. Xe ngựa lại theo quy luật rung động không ngừng, làm cho nàng buồn ngủ, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của những đôi mắt đối diện làm nàng không thể được như ý muốn.

Quận chúa đang ngồi ở bên phải xe ngựa, ánh nhìn quang mang đúng là từ đáy mắt của nàng phát ra, ngồi ở bên người nàng đương nhiên là vị Khuất công tử kia .

Man Tiểu Tri có chút đứng ngồi không yên, thật lâu sau, nhịn không được đón nhận ánh mắt của nàng ,“Có chuyện gì sao?”

Thời gian trở về hai canh giờ trước, tổng quản lộ ra vẻ mặt khổ sở, trong vòng một ngày bị hai lần dùng đao đặt tại sau lưng, cái loại này cảm giác thật sự khổ sở.

“Băng phu nhân, Lục vương gia muốn mời ngươi đi qua làm khách, còn hy vọng ngươi có thể hãnh diện.” Nam tử đang dùng đao uy hiếp tổng quản đối với nàng cười cười.

Man Tiểu Tri nháy mắt mấy cái. Tình huống này, nàng có thể nói không đi sao?

“Ta chỉ là một người bình thường, không biết Lục vương gia mời ta đến làm khách là vì cái gì?” Mười phần hết chín là phiền phức của Hoa Đào tinh gây nên rồi, lần trước nàng cũng chợt nghe qua vương gia một lần , chính là lúc trước ở khách sạn, cái tên đem nàng uy hiếp Băng Nhược Húc đã nhắc đến.

“Đương nhiên là vì thỉnh Băng đại phu đi qua ôn chuyện, chính là vương gia nhiều lần mời, Băng đại phu cũng không chịu nhận, vương gia đành phải mời phu nhân đi qua trước.” Dứt lời, hắc y nam tử không khách khí một chưởng đánh ngất xỉu tổng quản, dao nhỏ chậm rãi đưa về hướng nàng.

Giơ lên hai tay, Man Tiểu Tri cười gật đầu,“Ta vô cùng vui.” Nàng cũng không phải ngu ngốc, đi còn có thể bảo toàn mạng sống kéo dài tới khi Băng Nhược Húc đến, không đi chỉ sợ hiện tại còn có nếm mùi đau khổ.

Cho nên, nàng hiện tại đang ngồi trên một xe ngựa xa hoa lộng lẫy, nhưng trên xe còn có thêm hai người khác làm, nàng có điểm nghi hoặc.

Quận chúa đối với nàng lạnh lùng cười,“Ta từng nói qua, ta muốn Băng Nhược Húc phải hối hận đã đắc tội ta!”

“Ngươi không phải không thể trở về Trường An gặp mặt người khác sao? Như vậy đối với ngươi có ích lợi gì?” Nàng hơi hơi bất mãn, đã nói với Húc đừng đi trêu chọc người ta, kết quả người ta không thể làm gì hắn,đã bắt nàng đến thế thân.

Quận chúa vỗ nhè nhẹ lên bụng đã to của mình.”.“Lục vương gia đáp ứng ta, chỉ cần ta có biện pháp mang Băng Nhược Húc đến, hắn sẽ giúp ta nói tốt cho cha ta, ta cùng Khuất lang có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”

Khuất công tử ảm đạm nhìn Man Tiểu Tri, lương tâm đang bị cắn rứt. Nếu đạt thành hứa hẹn với Lục vương gia , bọn họ sẽ không phải sống những ngày trốn tránh lén lút nữa, nhưng hắn nợ Man cô nương đã quá nhiều, không thể quên ân phụ nghĩa.

Nàng cười khổ ,“Như vậy a, vậy chúc hai vị bạch đầu giai lão trước.” Ngoài nói những lời như thế, nàng thực sự cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Quận chúa hơi hơi sửng sốt,“Ngươi chúc phúc ta?” Trong lòng bàn tay căng thẳng, nàng không dự đoán được sẽ nghe những lời như thế.

Man Tiểu hoàn toàn không thể hiểu nổi nhìn nàng,“Không chúc phúc ngươi không lẽ ta phải nguyền rủa ngươi sao?” Thực không hiểu nổi ý tưởng của những người quyền quý, chúc phúc nàng còn hoài nghi.

“Ngươi không giận ta mang ngươi hiến cho Lục vương gia?” Nàng làm sao có thể? Làm sao có thể bình chân như vại như vậy, giống nhau bọn họ đang định đến Trường An để du ngoạn vậy?

Lắc đầu, Man Tiểu Tri đánh cái ngáp thanh tú ,“Đó chỉ là chuyện sớm muộn.”

Trong lòng nàng đã sớm có dự tính muốn Húc xử lý chuyện này, không muốn ngày sau khi rời khỏi cửa lại phải nơm nớp lo sợ bị người đuổi giết, quận chúa làm như vậy, cũng chỉ là làm tăng thêm thời gian nhanh hơn một chút mà thôi.

“Nhưng mà, ngươi về sau tốt nhất đừng cho Húc có thể nhìn thấy ngươi một lần nữa, với tính tình của hắn, tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.”

Vẫn là nhắc nhở nàng một tiếng thì tốt hơn, nếu để cho Húc biết là quận chúa đem nàng hiến cho Lục vương gia, khẳng định sẽ lột một lớp da của nàng ta ra.

Quận chúa ngẩn ra, ngoảnh mặt sang một bên không hề nhìn nàng. Người không vì mình, trời tru đất diệt, nàng làm như vậy hoàn toàn không có sai, là đúng! Một tay vỗ về bụng, nàng khẽ cắn môi, tự trấn an đáy lòng đang do dự của mình.

Man Tiểu Tri ngoài việc đồng tình với nàng, còn đồng tình một người khác, đôi mắt đẹp chuyển hướng ngoài cửa sổ. Ai, không biết cái mạng già của tổng quản không biết có thể bảo toàn được không? Ai kêu hắn bị ném làm người truyền lời a?

Trên đường xe ngựa một đường chạy thẳng không ngừng nghĩ, vốn dĩ lộ trình phải mất đến hai mươi ngày đường, nhưng đã rút ngắn lại chỉ còn có nửa tháng thời gian, đoàn người bọn họ đã đến Trường An.

Đến Trường An hai tổ nhân mã mỗi người đi một ngả, Man Tiểu Tri đương nhiên là bị mời vào phủ vương gia .

Hộ vệ của phủ Lục vương gia cũng không biết là kiêng kị lúc trước thủ đoạn của Băng Nhược Húc đối đãi bọn họ rất hung ác, hay là thế nào? Dọc theo đường đi đối đãi với nàng rất lễ phép ân cần, ngay cả chạm vào cũng không dám chạm vào nàng một chút.

Vừa đi đến đại sảnh hoa lệ, Man Tiểu Tri liền thấy một nam tử đang ngồi sẵn ở đó, ngũ quan có thể nói là tuấn tú bất phàm, khí chất hơn người,trong đầu đoán rằng hắn chính là Lục vương gia.

Từ từ bước đến trước mặt hắn, càng tới gần nàng có thể cảm nhận được từ trên người đối phương phát ra một cổ… Hận ý sâu sắc.

“Ngươi chính là nữ nhân của Băng Nhược Húc ?” Lục vương gia từ trên xuống dưới đánh giá tiểu nữ nhân trước mắt này, giơ tay nắm chặt cằm nàng, không khách khí xoay đến xoay đi.

Đôi mi thanh tú khẽ nhướng cao, Man Tiểu Tri không phản kháng,“Ta là thê tử của Băng Nhược Húc.” Trước khi Húc đến, nàng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cũng không muốn làm anh hùng về thể xác đâu.

Nói đi nói lại đều là Hoa Đào tinh gây họa, kỳ quái, nhưng đã nhiều ngày như vậy. Hắn tại sao còn không có đến?

“Ngươi cũng là có bệnh trong người, Băng Nhược Húc lại nguyện ý trị cho ngươi, còn yêu thương ngươi, cưới ngươi làm thê tử, đúng không?”

Lục vương gia nghiến răng nghiến lợi hỏi, sắc mặt càng chuyển càng dữ tợn.

Buông cằm của nàng ra, hắn một quyền đánh vỡ bàn trà bên cạnh ,“Vì sao? Vì sao hắn nguyện ý chữa trị cho ngươi, cũng không nguyện ý cứu ái thiếp của ta? Vì sao?” Hắn giống như phát điên hướng nàng rống giận.

Man Tiểu Tri thực sự bị dọa hoảng sợ, tim đập bay nhanh, sợ hãi thối lui vài bước, đôi môi đỏ mọng chuyển sang tái nhợt.

“Ngươi nói a? Nói cho ta biết, ngươi dựa vào cái gì để cho hắn cứu? Dựa vào cái gì?” Lục vương gia bước nhanh đến, nắm lấy đôi tay mảnh dẻ của nàng dùng sức lắc.

Nàng cắn chặt răng, chống đỡ đến miệng đau phát ra tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng,“Ta không biết.” Nàng nhẹ giọng trả lời, nhìn ra được hắn cũng không phải thật sự muốn một đáp án, chính là đang phát tiết bất mãn mà thôi.

“Không biết...... A......” Thì thào nói nhỏ cười khẽ, hắn một tay nắm lên cả người nàng , quan sát nàng,“Ta muốn để cho Băng Nhược Húc hối hận đã từng đắc tội với ta!” Dùng sức ném mạnh xuống.

Man Tiểu Tri kinh hô một tiếng, cả người té lăn trên đất, theo bản năng đưa cánh tay ra phía sau chống đỡ,“A!” Cổ tay đau xót, cả người nằm ngửa trên mặt đất.

“Đem nàng nhốt vào địa lao đi!” Lục vương gia xoay người rời đi.

“Dạ.” Một bên hộ vệ đồng thời lên tiếng trả lời, hai người bước nhanh đến, vươn tay đỡ nàng đứng lên.

Nàng ôm cổ tay sưng đỏ, đau đến ánh mắt đều đỏ một vòng, nàng hiện tại hối hận, không ở trên xe ngựa nên chửi bới quận chúa kia một chút, còn có cái tên Hoa Đào tinh không lương tâm đáng bị thiên đao vạn quả kia, Băng Nhược Húc, huynh rốt cuộc ở nơi nào?

Hoa Đào tinh đáng bị thiên đao vạn quả trong miệng Man Tiểu Tri, nên thiên đao vạn quả , hắn chính vẻ mặt phong sương một đường một nắng hai sương, vào thành chậm hơn xe ngựa Man Tiểu Tri nửa ngày thời gian .

Một đường ngựa chạy không ngừng nghỉ giục ngựa thẳng đến Băng phủ ở Trường An , sau khi xuống ngựa, cũng không để cho người kịp mở cửa, trực tiếp nghiêng người phóng qua cánh cửa đang đóng chặt, bay vào bên trong.

“Đại thiếu gia?” Vài gia nhân bị hắn đụng té ngã,miễn cưỡng nhận ra bóng dáng hắn .

Băng Nhược Húc trên người dính đầy bụi đường, một thân quần áo trắng tinh đã bị bụi đường lấm bẩn. Tóc tai hỗn loạn,sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hăng hái cợt nhả nhiều năm nay không có, toàn thân phát ra một cỗ khí âm hàn dọa người.

“Nương! Nhược Ẩn đâu?” Đẩy ra cửa phòng, hắn đi đến bên người Băng phu nhân còn đang chìm trong giấc ngủ trưa.

Nằm ở trên giường Băng phu nhân đầu tiên bị tiếng đẩy cửa làm cho tỉnh giấc,trợn mắt mở mắt, giật mình đến độ muốn rớt ra ngoài.

“Tiểu, Tiểu Tiểu Húc?” Bà không chắc chắn lắm đứa con đang đứng trước mặt mình.

Bà chưa từng thấy qua con như vậy bao giờ...... Bộ dáng chật vật, hơn nữa kia vẻ mặt sát khí, làm người ta kinh sợ.

“Nương, Nhược Ẩn đâu?” Băng Nhược Húc khàn khàn nhẹ giọng hỏi, hai tay nắm chặt thành quyền , đôi mắt cuồng loạn làm cho người ta sợ hãi.

Băng phu nhân không tự giác nắm chặt chăn,“Nhược Ẩn chắc đang ở hiệu thuốc.Tiểu Húc con làm sao vậy?” Bộ dáng của con trai yêu của bà khủng bố như vậy, làm cho kẻ làm nương như bà đầu tiên nhìn thấy kinh hồn hoảng vía.

Vẻ mặt hắn đầy vẻ lo lắng nhìn bà, chậm rãi hé mồm,“Tiểu Tri...... Bị bắt đi rồi.” Giọng nói như nghẹn ở yết hầu, giống như có một tảng đá lớn nằm ở ngay yết hầu của hắn,

Băng phu nhân sửng sốt, bà kinh ngạc đón nhận ánh mắt con .“Cái gì?”

Chết tiệt! Nếu để cho hắn tìm được cái tiện nữ nhân kia , nhất định sẽ cho ả ta thưởng thức đến cái gì gọi là sống không bằng chết!

Thì ra hôm đó, hắn không cam lòng không muốn xuống núi, sau khi đến Thái Thành, vô cùng thuận lợi tìm được tên đang bị thương đang nằm trong khách điếm chờ chết, nhìn thoáng qua, phát hiện trên người hắn nội thương cùng ngoại thương không có gì cổ quái, nhưng dường như có chút quái lạ.

Từ trong lòng lấy ra hai viên thuốc giải độc đan,nhét vào miệng nam nhân kia, sau đó thân thủ giúp hắn bắt mạch, mày kiếm là càng lúc càng cau chặt lại.

Chất độc trong cơ thể của nam nhân này rất kì lạ cần phải dung đến hai viên giải độc đan mà hắn chế tạo, vừa xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc, tựa hồ thật lâu trước kia hắn cũng từng chạm qua người từng trúng loại độc này ...... Hắn suy nghĩ một lát, mới nghĩ đến, vài năm trước ái thiếp của Lục vương gia cũng từng trúng loại độc như thế này.

Nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh nam tử sau khi ăn vào giải độc đan , dần dần thức tỉnh lại , vừa mở đôi mắt ra, thấy được hắn liền giãy dụa giật giật,“Mau, mau trở về......”

Hắn khó hiểu hỏi:“Trở về là sao?” Người này bị thương đến hồ đồ sao? Di? Cẩn thận nhìn lại, dáng vẻ của nam nhân này dường như rất giống vị ái thiếp kia.

Nam tử thở phì phò, một tay đẩy ra hắn,“Mau trở về...... Vương gia...... Không......” Thống khổ giãy dụa, bất đắc dĩ vì thương thế quá mức nghiêm trọng làm cho hắn ngay cả nói đều nói không xong .

Lời nói đứt quãng của đối phương có nhắc tới vương gia, đáy lòng hắn bỗng dưng nổi lên một dự cảm lạnh lẽo đáng sợ. Đây không phải trùng hợp, là mưu kế! Mục tiêu là...... Tiểu Tri!

Vừa biết ý nghĩ trong lời nói của nam nhân muốn báo cho hắn biết, thân ảnh nhoáng lên một cái, dùng hết toàn lực phi thân bay nhanh về sơn trang, sau đó vận nội lực một hơi xông lên núi.

Mới lên núi , liền thấy tổng quản ngã sóng xoài trước cửa sơn trang , vội vã tiến lên xốc hắn dậy.

“Mau tỉnh lại cho ta!” Thô lỗ lay động tổng quản đã bị đánh ngất xỉu.

Tổng quản ôm đỉnh đầu sưng to đau đớn kêu lên,“Ngô...... Chủ nhân?” Thần trí còn có điểm hỗn loạn.

“Phu nhân đâu? Phu nhân đâu?” Hắn rít gào, bốn phía cũng không thấy bóng dáng của Tiểu Tri , trước khi hắn rời đi, là tổng quản cùng Tiểu Tri tới cửa đưa hắn, tổng quản ngã ngất xỉu ở nơi này, vậy còn Tiểu Tri đâu?

“Phu nhân đã bị mang đi!” Tổng quản bị tiếng hét phẫn nộ của hắn dọa tỉnh dậy,vội vàng mở miệng nói. Tên hắc y nhân trước khi mang phu nhân đi, còn đánh hắn một chưởng hôn mê bất tỉnh!

“Là ai?” Đáy lòng hắn cũng đã đoán được kết quả, chỉ còn chờ câu khẳng định tổng quản mà thôi.

Tổng quản cúi đầu,“Là người của Lục vương gia, ngay cả quận chúa ở trong sơn trang cũng rời theo”

Đáng giận! Tiện phụ! Hắn tức giận đến hai tay nắm chặt đều trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt cửa lớn của sơn trang, Chuyện hắn thành thân không nói cho bất luận kẻ nào, người biết được Tiểu Tri là thê tử hắn không nhiều lắm, chỉ có những người có mặt ở sơn trang vào ngày hôm đó tham gia tiệc cưới mà thôi.

Quận chúa đi theo đám người của Lục vương gia , nhất định là ả ta! Nhất định là ả ta đã ghi hận trong lòng, đem tầm quan trọng của Tiểu Tri đối với hắn vụng trộm nói cho Lục vương gia.

“Chủ nhân.”

“Chuyện gì?” Ngực bốc lên lửa giận đang giương nanh múa vuốt sẽ phá ngực mà ra, ngũ quan tuấn mỹ của hắn càng thấy lạnh như băng, bên ngoài nhìn như bình tĩnh, kì thực cơn tức giận cuồng bạo đã hoàn toàn làm chúa tể thần trí hắn.

“Chủ nhân, bọn họ có nhắn lại một câu, Lục vương gia thỉnh ngài đến Trường An ôn chuyện.” Tổng quản run run nói. Sắc mặt của chủ nhân như thế này, hắn chỉ nhìn thấy qua hai lần, một lần là hiện tại, một lần khác chính là lão chủ nhân trêu đùa chủ nhân quá mức, chủ nhân phát cuồng đứng lên ngay cả lão chủ nhân đều đánh, và lần đó…. Toàn bộ mọi thứ trong sơn trang bị phá hủy hoàn toàn thê thảm.

Hắn lạnh lùng cười,“Ôn chuyện phải không? Không có vấn đề!” Hắn một chưởng bổ về phía cây đại thụ bên cạnh .

Ba ba ba -- đại thụ phát ra tiếng vang thanh thúy, lại một thanh âm thật lớn vang lên, thân cây kêu kên răng rắc, theo nội lực từ bàn tay hắn mà xẻ thành hai nửa.

Xoay người hướng bên trong sơn trang đi đến,“Phái người xuống núi đem cái tên đáng chết kia lên đây cho ta.”Bỏ lại sau lưng những lời này, gương mặt âm trầm lạnh lẽo của hắn, đi thẳng về phía phòng mà nữ nhân Tiểu Tri cứu lúc trước.

Dùng sức đẩy cửa ra, hắn lôi nữ nhân đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

“Ngươi đứng lên cho ta !”

Nửa mê nửa tỉnh, vừa hé mắt ra thấy sắc mặt khó coi của hắn , sốt ruột truy vấn:“Tướng công của ta không có việc gì phải không?”

“Hắn không có việc gì, nhưng ngươi có việc!” Vừa nghe nàng nói như vậy , hắn một tay chế trụ huyệt đạo trên cổ tay nàng.

Một trận đau nhức truyền đến, diễm lệ nữ tử nhất thời quỳ rạp xuống đất , đau đến sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, bộ dáng rất thống khổ .

“Nói! Là ai phái ngươi tới?” Hắn chậm rãi tăng thêm lực đạo ở những ngón tay, đôi mắt lạnh lẽo âm độc nhìn sắc mặt của nàng càng ngày càng khó coi, thậm chí thống khổ nằm trên mặt đất bất động.

“Không phải, ngươi, ngươi hiểu lầm...... A!” Huyệt đạo trên cổ tay lại bị bấu chặt, một trận đau đớn thống khổ khó chịu đánh úp lại, diễm lệ nữ tử nhịn không được hét thất thanh.

“Chúng tôi...... Chúng tôi cũng chỉ là vô tội......” Nước mắt tuôn như mưa xuống khuôn mặt, nàng nghẹn ngào nói.

“Nói cho rõ ràng.” Bàn tay của hắn không có thả lỏng, nhưng không tăng thêm lực đạo, hắn trừng mắt nhìn nàng bức cung.

“Ngươi hẳn là phát hiện bộ dạng tướng công ta có điểm rất giống ái thiếp của Lục vương gia , đúng vậy, đó là tỷ tỷ của huynh ấy.” Diễm lệ nữ tử nức nở đem tất cả sự thật nói ra.

Thì ra, nam nhân đang sống dở chết dở dưới chân núi kia, là đệ đệ của ái thiếp Lục vương gia.

Năm đó Lục vương gia muốn hắn phải cứu ái thiếp yêu quý của hắn, nhưng không nghĩ tới hắn cũng là xoay người rời đi. Bỏ lại sau lưng vị ái thiếp kia Lục vương gia thống khổ đau đớn mà chết.

Vì thế, Lục vương gia trăm phương ngàn kế muốn mạng của Băng Nhược Húc, nhưng hắn chẳng những y thuật xuất thần, liền ngay cả võ công cũng cao cường hiếm thấy , nhiều lần ám sát hắn đều không được. Cũng tìm không thấy nơi đặt chân chân chính của hắn .

Không bao lâu trước đây, Lục vương gia nghe được trên giang hồ đồn đãi, biết Băng Nhược Húc đang ở nơi nào, liền lập tức tự mình dẫn người lên núi muốn máu nhuộm toàn bộ Y Lư, chính là vừa đúng lúc, có vị quận chúa kia đang ở tại đây, đúng lúc quận chúa đối hắn cũng là đầy mình bất mãn, nên hai người song phương hợp tác, quận chúa ra một mưu kế, báo cho Lục vương gia biết nhược điểm duy nhất của hắn, đó là Man Tiểu Tri-- thê tử mà hắn vừa thành thân không bao lâu .

Vì thế, từ Lục vương gia vội bắt hai vợ chồng này làm kẻ chết thay, trước đem hai người đánh cho chết khiếp, lại ở trên người nam nhân hạ độc, lại ném cho bọn họ một cái lệnh bài, muốn bọn họ tìm đến hắn trị liệu, phụ trách dụ hắn rời khỏi sơn trang, ở trong sơn trang quận chúa lại nhân cơ hội đem Tiểu Tri mang đi.

Trong Băng phủ, vợ chồng Băng gia đang ngồi trong phòng khách, mọi người nghe xong tình huống Băng Nhược Húc vừa mới kể,mỗi người sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Băng phu nhân cùng Băng lão gia hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, việc này nên nói như thế nào mới tốt? Con bé vô tội đáng thương bị bắt đi rồi, bỏ lại đứa con trai yêu quý của họ đang trong cơn giận dữ điên cuồng này,Bọn họ có thể nói gì?

“Tiểu Húc, nương thường nói với con, làm người cũng nên lưu lại chút tình nghĩa, con…....... Ai!” Băng phu nhân nhịn không được muốn nhắc nhở con vài câu, nhưng nhìn đến dáng vẻ chật vật kia của hắn, lại thở dài đem những lời nói sau nuốt trở ngược lại vào bụng.

“Nhưng tại sao lại tìm hai vợ chồng kia?” Phòng khách, một nam tử có dung mạo khá giống Băng Nhược Húc,nhíu lại mày hỏi, hắn đúng là đệ đệ của Băng Nhược Húc -- Băng Nhược Ẩn.

Nhếch lên một nụ cười âm độc,,“Thần tiên cũng không thể cứu sai người! Năm đó ta không phải là không muốn cứu nữ nhân đó, ái thiếp mà trong miệng tên Lục vương gia kia cũng chỉ là một nữ nhân bị hắn chiếm đoạt hành hạ, nữ tử đáng thương đã uống vào tám loại độc dược cực mạnh nhất trong thiên hạ, tất cả đồng loạt phát tác, nàng đau khổ cầu xin, muốn được giải thoát khỏi bàn tay của Lục vương gia, nên ta mới xoay người rời đi. Lục vương gia hành hạ và hạ độc đệ đệ của ái thiếp bảo hắn tìm đến ta, là bởi vì những loại độc ấy là hắn mang đến cho nàng!”Vô duyên vô cớ đưa lưng ra gánh chịu tiếng ác đã nhiều năm, hôm nay hắn mới nói rõ ra chân tướng của sự thật năm đó.

Vị ái thiếp kia, vốn dĩ có người yêu thanh mai trúc mã, chỉ vì dáng vẻ cùng dung mạo thanh tú tuyệt trần của nàng, không khéo để cho Lục vương gia coi trọng, cưỡng ép cưới nàng vào phủ vương gia, làm tiểu thiếp thứ bảy của hắn,bởi vậy, nàng kia từ đầu đến cuối vẫn buồn bực không vui, và sau đó còn biết được người yêu thanh mai trúc mã của nàng đã bị Lục vương gia đánh chết tươi. Nàng đã không còn chịu dựng nổi nữa,nàng lừa đệ đệ nói rất có hứng thú với y thuật, muốn hắn tìm bát loại kì độc đến làm cho nàng nghiên cứu, chờ sau khi thu thập bát loại độc dược, lại trước mặt vương gia uống vào, đồng thời nói cho hắn biết, nàng hận hắn đến mức độ nào.

“Vậy con còn ở đây làm gì ? Còn không mau đi cứu thê tử?” Băng phu nhân vừa nghe con nói như vậy, nhịn không được lo lắng cho tình cảnh hiện tại của Man Tiểu Tri .

“Đại tẩu trước mắt có thể nói là an toàn , nếu mục tiêu của Lục vương gia là muốn mạng của đại ca, như thế hắn sẽ không làm tổn thương đến đại tẩu, bởi vì hắn cần dùng đại ẩu làm con tin dẫn dụ đại ca đến.” Băng Nhược Ẩn đứng dậy đi đến bên người nương, trấn an vỗ vỗ tay bà.

“Vậy hiện tại nên làm sao bây giờ?” Băng lão gia nhịn không được thở dài.“Năm đó nếu con không bị bắt cóc đi học y thuật, cũng sẽ không gặp phải nhiều phong ba như vậy, nhưng ngay cả hoàng thượng cũng không quy định học y liền nhất định phải cứu người, tại sao lại phải khổ tâm đeo đuổi chi chuyện cừu hận không đáng chứ?”

Con từ nhỏ thông minh hơn người, lại có dung mạo tuấn mỹ vô song câu dẫn nhiều ánh mắt ái mộ, nhưng mà cũng bởi vì dung mạo tuấn mỹ kia, nên bảy tuổi năm ấy, bị sư phụ của Hòa Khiêm vừa mắt nhìn trúng hắn, bắt cóc hắn đến Tế Nam đi học y, mới rước lấy đủ loại tai bay vạ gió này .

“Muốn một lần giải quyết.”

Hắn không phải không nghĩ tới trực tiếp tiến vào Vương phủ lấy máu tắm toàn bộ người trong vương phủ, nhưng hắn đang phiền chán. Cứ cách vài ba ngày lại bị hành động trả thù đeo đẳng, hành động đuổi đuổi giết giết làm cho hắn phiền chán, nếu không giải quyết triệt để tên Lục vương gia này tận gốc, chỉ sợ ngày sau sẽ mang đến nguy hiểm lớn hơn nữa cho Tiểu Tri, chính là bởi vì như thế, hắn hiện tại mới ngồi ở trong nhà, mà không phải ở vương gia phủ đại khai sát giới.

Băng Nhược Ẩn suy nghĩ một lát,“Lục vương gia tuy rằng là vương gia, nhưng trên quan trường cũng không có thực chức, đương kim hoàng thượng cũng không phải thích hắn, nếu dùng quan hệ giao tế của nhà chúng ta, là có thể tìm vài người ra mặt nói chuyện với hắn.”

Băng gia tuy rằng không bằng Sở gia lấy binh khí nổi tiếng hậu thế, nhưng nếu nói về cửa hiệu lớn nhỏ của Băng gia ở khắp mọi miền đất nước,cũng là rất có danh tiếng, nhất là Trường An, ít nhất toàn bộ những hiệu thuốc lớn nhỏ trong kinh thành đều là thiên hạ của Băng gia, Băng gia lấy dược liệu lập nghiệp, trong dược liệu trong hoàng cung phần lớn là cũng do Băng gia cung cấp, cho nên quan hệ của Băng gia, cũng không pải là tầm thường, dù sao, cũng không ai muốn đắc tội với hiệu thuốc lớn nhất kinh thành này.

“Không, ta muốn hắn từ nay về sau cũng không dám chạm đến người của ta một sợi lông tơ nữa!” Băng Nhược Húc lộ ra lúm đồng tiền tà khí đã lâu không thấy. Hắn là người có cừu oán sẽ báo!.

Nhìn đến vẻ mặt của hắn sau, toàn bộ người nhà của Băng gia tận đáy lòng bắt đầu thở dài thật sâu bắt đầu vì Lục vương gia cầu nguyện, chọc phải một tên tiểu sát tinh, tuyệt đối không có kết cục tốt.

“Nhược Ẩn.” Hắn làm như không thấy được biểu tình của người trong nhà.

“Dạ, tiểu đệ cẩn tuân phân phó.” Băng Nhược Ẩn phi thường cung kính cúi đầu, chuẩn bị nghe và ghi nhớ lời dặn dò báo thù của đại ca.

“Con......” Phòng khách, chỉ thấy Băng Nhược Húc càng nói càng vui vẻ, biểu tình càng ngày càng tà mị.

Còn lại ba người càng nghe ánh mắt trừng càng lớn, càng về sau, sắc mặt bọn họ đều hơi hơi trắng bệch.

Trong địa lao phủ vương gia âm u ẩm ướt, nhưng bên trong cánh cửa mọi người nhàn đến muốn bắt con chuột để chơi đùa.

Man Tiểu Tri nhìn ánh sáng mờ nhạt bên ngoài đang xuyên qua cửa sổ lại nhìn hoàn cảnh bốn phía một chút. Nếu nói thật đúng với lương tâm của nàng, địa lao này ngoại trừ có điểm hơi tăm tối một chút, và thân thể của nàng không thoải mái vì cứ quanh quẩn ở đây, mọi thứ còn lại đều rất sạch sẽ, nàng bị nhốt tại bên trong, chẳng những cơm ngon thịt cá, chỗ ngủ cũng không phải là trải cỏ thay giường, mà là chăn phủ gấm mềm mại chất chồng nhau vô cùng ấm áp và thoải mái, điều này làm cho nàng phi thường buồn bực.

Không lẽ chỉ có địa lao của phủ vương gia mới như vậy sao? Hay tất cả những địa lao khác đều thoải mái như thế?

Nàng buồn bực còn không chỉ những thứ này, ngày đầu tiên bị nhốt vào đây những người gác cửa ngày đầu đâu không thấy, đã thay toàn bộ người mà nàng chưa từng gặp qua, những người này khi nói chuyện với nàng đều là thấp giọng nhỏ nhẹ, lễ độ đối đãi tốt đến mức làm cho nàng nghĩ lầm là mình vẫn còn đang ở tại trong sơn trang.

Nàng vốn dĩ vẫn nghĩ người bên gối ngày hôm sau sẽ đến địa lao để cứu nàng, không ngờ hoàn toàn không phải như nàng nghĩ, không tin không tức, ngay cả Lục vương gia sau khi đem nàng nhốt tại nơi này, rốt cuộc không có tới xem qua nàng.

Quỷ dị nhất là, mỗi ngày nàng còn có một chén thuốc cực đắng để uống, hương vị chén thuốc kia, cùng với những chén thuốc mà ngày thường Húc cho nàng uống hoàn toàn giống nhau như đúc.

Không có bị ngược đãi, không có đói bụng, không có bị nghiêm hình tra tấn, này đó toàn bộ đều không có, nàng giống như là đến địa lao phủ vương gia nghỉ phép vậy.

Duy nhất giải thích, toàn bộ những người này có khả năng là do sự sơ sót của Vương phủ nên Húc mới an bài người vào được, dựa theo những đối xử của bọn họ đối xử nên trong lòng nàng thầm đoán như vậy.

Nàng bị nhốt đã năm ngày, nhàm chán đến mức nàng muốn tìm xem địa lao có con chuột nào hay không để cho nàng chộp tới chơi, nếu Húc không đến, nàng không phải bị Lục vương gia tra tấn đến chết mà là nhàm chán đến chết.

“Tiểu cô nương, ngươi phạm vào tội gì mà bị giam vào đây? Dáng vẻ u sầu buồn bã của cô thật khiến cho người ta đau lòng a.” Trong địa lao âm u tĩnh mịch, đột nhiên vang lên thanh âm này.

Man Tiểu Tri bị dọa nhảy dựng, rụt lui thân mình, nhìn trước cửa địa lao đột nhiên xuất hiện một người. Người hỏi nàng đang mặc bộ võ sam thị vệ của phủ vương gia, chẳng qua nàng chưa từng gặp qua, không phải những người mấy ngày hôm trước chiếu cố nàng.

Hơn nữa, vừa mới rồi nàng cũng không nghe được tiếng bước chân của hắn, không đúng! Nên nói là, ngay cả thanh âm cánh cửa địa lao mở ra nàng cũng chưa nghe thấy, người này từ đâu xuất hiện ra vậy?

Cách cánh cửa nhà giam, người đang hỏi nàng đang chậm rãi ngồi xổm thân mình xuống, cười nhìn thẳng vào nàng trong địa lao .

“Tiểu cô nương, ngươi đắc tội vương gia a?” Hắn cười tủm tỉm hỏi.

Nàng cẩn thận đánh giá người trước mắt. Người này ước chừng bốn mươi tuổi, ngũ quan tuấn lãng, có thể nhìn thấy trên mặt ông ta rất thích cười, khi cười,bên miệng khóe mắt đều có nếp nhăn trên mặt, nhìn qua không giống người xấu.

“Đại thúc là người mới tới?” Ngoài những người vừa mới vào, ngoài ra không ai là không biết nàng đang bị nhốt tại đây?

Đại thúc cười gật gật đầu,“Đúng vậy.”

Khó trách. Man Tiểu Tri, bất giác bị nụ cười của ông ta cuốn hút, trên mặt hé nở nụ cười, “Ta cũng không biết đã đắc tội gì với vương gia….” Nàng tạm dừng một chút, sửa lời nói: “Chính xác mà nói, không phải ta đắc tội vương gia, là phu quân ta.” Nàng có thể nói là người xui xẻo mà thôi.

“Phu quân ngươi?” Ánh mắt đại thúc lóe lên.

“Đúng vậy, thúc có từng nghe qua Băng Nhược Húc?” Ai, nói đến phu quân, lâu như vậy không thấy được hắn, thật đúng là rất nhớ hắn, ngay cả bình thường cảm thấy hắn có chút thích hờn dỗi, ương bướng, ngang ngược như trẻ con, cũng đều thực sự làm nàng nhớ không chịu nổi, vì sao lâu như vậy đều còn không có tới đón nàng?

“Băng Nhược Húc là phu quân ngươi?” Đại thúc kinh ngạc nhìn nàng.

Man Tiểu Tri che miệng cười, “Ngài giật mình sao? Chúng tôi vào đêm giao thừa đã bái đường thành thân.” Cũng khó trách vẻ mặt ông ta kinh ngạc, nàng cũng không phải là thiên tiên tuyệt sắc gì, đứng ở bên cạnh Hoa Đào tinh tựa như không khớp với cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy, thấy thế nào hai người cũng không giống một đôi vợ chồng.

“Giao thừa......” Đại thúc có điểm nghiến răng nghiến lợi lặp lại.

“Đúng vậy, đại thúc, mấy hôm nay Băng Nhược Húc cũng chưa đến vương gia phủ sao?” Chờ càng lâu, trong lòng nàng càng không yên bất an, có khi nào đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu không lấy tính tình của Húc, khẳng định sẽ tới phủ náo loạn đòi người.

Đại thúc bình tĩnh nhìn nàng, từ từ khoát tay,“Ngươi làm sao có thể nguyện ý gả cho Tà Ngọc thần y, hắn không phải thực kỳ quái lại luôn vì lợi ích riêng của mình sao? Học được một thân tuyệt thế y thuật, cũng không nguyện ý tế thế cứu người, hay là ngươi thích gương mặt tuấn tú kia của hắn?” Ngữ khí của ông ta mang sắc bén truy vấn.

Kinh ngạc liếc ông ta một cái, Man Tiểu Tri không hiểu ông ta tại sao có thể đột nhiên hỏi về chuyện này, nhưng mà….

“Không phải.” Nàng hơi nhếch nhẹ lúm đồng tiền.

Đại thúc hơi hơi sửng sốt,“Cái gì?”

Chậm rãi hít một hơi dài, nàng nhìn vòng ngọc trên cổ tay mình một cái, một tay chuyển động thưởng thức. Đây là trước khi thành thân Húc giúp nàng đeo vào, nói là tổ truyền của Băng gia có một cái vòng ngọc, vòng ngọc trên tay nàng màu sáng xanh trong sáng, phía trên loáng thoáng có khắc một hoa văn phượng hoàng, khi đeo vào có thể đông ấm hạ lạnh, cùng chiếc vòng ngọc mà Húc đang mang trên người có khắc hoa văn điêu long ngọc bội là một đôi.

“Huynh ấy không kỳ quái cũng không ích kỷ, ai nói học y sẽ cứu người? Ai quy định? Ở trong đáy mắt của ta, hắn chỉ là một nam nhân đối với người một nhà vô cùng tốt mà thôi, phi thường bao che khuyết điểm, bảo vệ mọi người, chỉ có hắn có thể khi dễ người trong nhà, cứ như vậy mà thôi.

Tuấn mỹ dung mạo, ha ha a...... Huynh ấy a, dáng vẻ xinh đẹp kia chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, nói huynh ấy xinh đẹp, huynh ấy sẽ nổi giận đó a. Khi huynh ấy cười rộ lên, quả thực tựa như cánh hoa đào đang nở rộ trước gió xuân tươi mát khắp nơi, tính tình của huynh ấy tuy không được cho là tốt lắm, nhưng với tôi thế là đủ rồi.” Nàng quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của nam tử trung niên mắt đánh giá, nói: “Huynh ấy đối với ta vô cùng tốt, yêu ta, sủng ta vô cùng, huynh ấy thương tiếc quý trọng ta, tình ý thâm sâu của huynh ấy đối với ta, sự ôn nhu của huynh ấy với ta, cho dù bộ dạng của huynh ấy như thế nào, đẹp tựa Phan An cũng không so được với tấm lòng của huynh ấy.”

“Vậy còn ngươi?”

Man Tiểu Tri trong đôi mắt lộ ra tình ý nhu tình như nước, đôi môi phấn hống bởi vì nghĩ đến phu quân cong lên thành hình cung xinh đẹp mị hoặc,“Bí mật.”

“Ách......” Không dự đoán được nàng sẽ trả lời như vậy, đại thúc choáng váng một chút.

Nàng bướng bỉnh nháy mắt mấy cái,“Cho dù muốn nói, hẳn là cũng là đối với phu quân của cháu nói, đại thúc, có lẽ thúc sẽ không muốn cướp quyền lợi này của trượng phu cháu chứ?”

Đại thúc nở nụ cười,“Chuyện đó nên để cho cho Tà Ngọc thần y nghe thì tốt hơn.” Đứng lên, ông nhìn nàng vuốt cằm,“Tiểu cô nương, ta phải đi ra ngoài, có cái gì cần hỗ trợ không?”

Man Tiểu Tri lắc đầu, “Không có, chẳng qua thúc có thể nói cho ta biết, mấy ngày hôm nay Băng Nhược Húc thật sự không có tới qua phủ vương gia sao?” Nàng cũng không phải lo lắng Húc mặc kệ sống chết của nàng, chẳng qua hắn không xuất hiện, làm cho nàng rối loạn bồn chồn, không biết hắn xảy ra chuyện gì hay không.

Ánh mắt đại thúc hiện lên chút gì đó ,“Không có, nhưng ngươi có thể yên tâm, nhiều lắm là đợi thêm vài ngày nữa, ngươi có thể trở lại bên cạnh Băng Nhược Húc.”

Nàng nghi hoặc nhìn ông ta,“Cái gì?” Ông ta làm sao có thể nói khẳng định như vậy?

Đại thúc cười cười, xoay người cất bước rời đi, lưu lại Man Tiểu Tri đầy mình nghi vấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.