Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 103: Chương 103: Công pháp tố linh




Bàng Thiệu thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn chợt nhận ra mình kích động quá. Tin tức này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, bằng không toàn bộ Hoàng thành cũng sẽ điên lên mất. Chuyện Mộ đại tướng quân có bí mật lớn thì ai mà chả biết.

Nghe đồn nếu lấy được bí mật trong mộ đại tướng quân thì có thể vô địch thế gian. Tuy truyền thuyết có hơi cường điệu hóa chút nhưng từ đó cũng có thể thấy Mộ đại tướng quân không đơn giản.

"Ngươi nghĩ thế nào?" Bàng Thiệu nhìn Diệp Sở hỏi.

"Ta nghĩ sẽ thử tiến vào đó một lần nữa!" Diệp Sở cũng không che dấu, trực tiếp trả lời Bàng Thiệu.

"Mộ đại tướng quân nguy hiểm đáng sợ, tuy ta không biết rốt cục ngươi đoạt được thủ đoạn gì nhưng chắc chắn không có thủ đoạn nào là an toàn tuyệt đối cả." Bàng Thiệu tiếp tục nói: "Nếu ngươi thực sự quyết tâm muốn đi vào cũng có thể đợi thực lực của người mạnh hơn chút nữa rồi tiến vào, như vậy sẽ tốt hơn."

"Không phải ta không nghĩ đến chuyện đó, lúc trước ta cũng định đạt đếnTiên thiên cảnh ngũ trọng rồi mới thử tiến vào. Nhưng chắc người cũng biết Tiên thiên cảnh đại biểu cho cái gì chứ!" Diệp sở nói.

"Ngươi nói đến Nguyên Linh?" Thân là đệ tử đại thế gia Bàng Thiệu biết rất nhiều bí mật Tu hành giả không biết.

Tu hành có ba giới lớn, cái thứ nhất là tu luyện Nguyên linh bản thân. Chân khí cảnh, Hóa ý cảnh là hai cảnh giới cơ sở. Đạt đến Tiên thiên cảnh là ngươi đã đi đến trung tâm của cảnh giới thứ nhất.

Nguyên linh cảnh là cảnh giới cuối cùng trong tu Nguyên linh bản thân. Từ Tiên thiên cảnh đến Nguyên linh cảnh chú trọng quá trình đắp nặn nguyên linh. Đắp nặn nguyên linh càng kiên cố, càng huyền diệu thì khi chiến đấu đồng cấp thực lực càng trở nên xuất chúng, càng thêm bá đạo.

Hơn nữa, việc đắp nặn nguyên linh kiên cố và huyền diệu có ảnh hưởng trực tiếp đến việc đột phá Nguyên linh cảnh, và khi đó nguyên linh có thể lột xác đến mức độ nào. Bởi vậy những Tu hành giả biết điều này, sau khi đạt đến Tiên thiên cảnh đều đặc biệt cẩn thận tu luyện nguyên linh. Khi chọn công pháp đều chọn thứ thích hợp nhất cho việc đắp nặn nguyên linh.

"Ừ!" Diệp Sở không phủ nhận.

"Chuyện này liên quan gì đến việc vào mộ Đại tướng quân?" Bàng Thiệu nghi hoặc hỏi.

Diệp Sở cười cười không giải thích. Trước đây thời điểm còn ở trên Thanh Di Sơn, lão phong tử đã từng nói với hắn về công pháp tố linh. Lão phong tử nói công pháp tố linh của hắn tuy cũng là hàng hiếm nhưng trước kia lão từng đụng phải một người, công pháp tố linh của y so với lão còn xuất sắc nhiều!

Lão phong tử đã từng cảm thán, nếu như ở Tiên thiên cảnh mà bản thân có công pháp tố linh của đối phương thì thực lực hiện giờ của lão phải mạnh hơn một phần. Lão phong tử đã từng phỏng đoán, công pháp tố linh của đối phương rất có thể là do Chí tôn thế gian vô địch sáng tạo.

Diệp Sở từng hết hồn vì mấy câu này, nhưng lại cảm thấy buồn cười. Chí tôn vô địch thế gian là nhân vật nào? Bọn họ là những tồn tại giống như Thần vậy: Cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn, là người đứng đầu đám Tu hành giả, Thiên Địa cũng kính nể bái lạy. Công pháp do người như vậy sáng chế sao có thể dễ dàng truyền ra?

Đương nhiên, mặc dù Diệp Sở không tin những lời này của Lão phong tử nhưng vẫn hiếu kỳ rằng ai đoạt được bộ công pháp được lão hằng tôn sùng, thì được tiết lộ đó chính là người mạnh nhất từ trước tới nay của đế quốc, Đại tướng quân.

Cũng chính vì nguyên nhân này, trước đây Diệp Sở mới không biết sống chết dẫn mọi người đi vào mộ Đại tướng quân, muốn xem thử có thể nhìn thấy công pháp tố linh mà lão phong tử tôn sùng đến cực điểm hay không. Mặc dù Diệp Sở có hứng thú với đại bí mật của mộ Đại tướng quân nhưng hứng thú của hắn đối với bộ công pháp tố linh này càng lớn.

"Ngươi không có công pháp tố linh thích hợp?" Bàng Thiệu nghi ngờ nhìn Diệp Sở.

"Không được sao?" Diệp Sở nhún nhún vai nói.

Bàng Thiệu giống như gặp quỷ nhìn Diệp Sở, nghĩ thầm Diệp Sở sao có thể không có công pháp tố linh thích hợp. Nhìn ý cảnh Diệp Sở tu luyện, cũng biết Diệp Sở xuất thân bất phàm. Đã như vậy, làm sao lại không có công pháp tố linh thích hợp.

Bàng Thiệu nhịn không được nhíu mày, Tu hành giả bình thường không có công pháp tố linh thích hợp cũng không sao, nhưng đối với đệ tử thế gia như bọn hắn thì điều này quá trọng yếu. Nó đồng nghĩa với thành tựu của bọn hắn, đại biểu bọn hắn có thể đi bao xa, đại biểu con đường bọn hắn đi có chắc chắn không.

"Nếu không thì ngươi đến nhà ta xem, có thể tìm được bộ nào thích hợp hay không!" Bàng Thiệu nói với Diệp Sở.

Diệp Sở lắc đầu, thầm nghĩ cũng không phải bản thân thật sự không có công pháp tố linh thích hợp. Trên Thanh Di Sơn, Lão phong tử sưu tầm tương đối khá, có không ít thứ tốt. Nếu lén vào lục lọi thì gì chả tìm được công pháp thích hợp.

Nhưng một câu nói lơ đãng của Lão phong tử đã khắc sâu vào ký ức của Diệp Sở, trước đây sau khi say rượu lão luôn thở than: "Diệp Sở là hạt giống tốt! Đáng tiếc không có công pháp tố linh tốt nhất, bằng không lấy thể chất thần kỳ của hắn sẽ có tiềm lực kinh thiên!"

Diệp Sở vẫn để tâm về câu nói khi say của Lão phong tử. Cho nên hắn lúc nào cũng tơ tưởng về bộ công pháp trong mộ Đại tướng quân. Nếu có thể lấy được thì tốt nhất, nếu không thì lại quay về Thanh Di Sơn xem Lão phong tử đã giấu bao nhiêu thứ làm của riêng.

"Không cần!" Diệp Sở lắc đầu nói: "Hiện tại vẫn chưa cần, nếu sau này cần ta sẽ nói với gia gia ngươi."

"Đắp nặn Nguyên linh tốt nhất là ngay khi đạt đến Tiên thiên cảnh thì bắt đầu rèn đúc. Nếu không, cho dù tương lai có tìm được công pháp thích hợp thì cũng chẳng phát huy được hiệu quả tốt nhất." Bàng Thiệu nhắc nhở.

"Đương nhiên ta biết!" Diệp Sở gật đầu cười nói: "Nhưng ta muốn sau khi đi mộ Đại tướng quân về rồi tính!"

Bàng Thiệu cũng không khuyên can Diệp Sở thêm nữa. Bàng Thiệu biết rõ khi Diệp Sở đã hạ quyết tâm thì dù có khuyên can cũng vô dụng.

"Dẫn ta theo với!" Bàng Thiệu cười nhạt: "Ta cũng muốn biết một chút về bí mật của mộ Đại tướng quân."

"Ngươi không sợ chết sao?" Diệp Sở hỏi: "Nếu như chết ở trong đó, sau này có muốn gây họa cho nữ nhân cũng không được nữa đâu đấy!"

Bàng Thiệu nghĩ đến chuyến đi hung hiểm lần trước, không kìm lòng được rùng mình đánh thót. Nghĩ đến việc một thân thịt mỡ của mình có khả năng để lại trong trong đó, Bàng Thiệu vội vàng nói: "Chuyện này... Để ta suy nghĩ thêm một chút đã!"

Diệp Sở khinh thường nhìn Bàng Thiệu, thật ra hắn cũng hi vọng Bàng Thiệu sẽ đi với mình. Nếu Bàng Thiệu đi cùng, có kinh nghiệm lần trước thì gã nhất định sẽ mang mấy cao thủ trong gia tộc theo bảo kê.

"Cút!" Diệp Sở một cước đạp Bàng Thiệu đi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Vương Diễm bên này gật đầu chào hỏi.

...

Ngay lúc đám người Lưu Thiếu Dương muốn gạt Diệp Sở uống rượu, vừa rót đầy rượu vào chén trà của Diệp Sở thì một thanh âm từ đại môn truyền vào: "Các vị không khỏi quá thất đức đi, tụ hội như thế này mà vậy mà không mời bọn ta!"

Thanh âm này khiến ánh mắt mọi người chuyền về phía đại môn, nhìn đoàn người ngoài cửa đi tới. Bọn người Bàng Thiệu mặt nhăn mày nhíu, thầm nghĩ bọn này qua đây làm gì? Tại sao bọn chúng biết ở đây có yến hội?

Diệp Sở thấy đám Lưu Thiếu Dương sắc mặt đều trở nên khó coi, bèn nhìn đám niên thiếu đi tới. Không khỏi kéo Hoàng Lâm bên cạnh hỏi: "Bọn họ là ai?"

Hoàng Lâm chán ghét nhìn chằm chằm nhóm người này, ánh mắt như đóng đinh vào thiếu niên dẫn đầu: "Đi đầu là Tam công tử Diệp gia, mấy tên khác đều là công tử tiểu thư của các Đại Hầu phủ. Chúng ta không hợp với bọn chúng!"

"Tam công tử Diệp gia?" Diệp Sở tim đập nhanh, bỗng nhìn về phía đối phương. Trong lòng không khỏi dấy lên một ý niệm: “Diệp Tĩnh Vân biết mình trở về? Hơn nữa còn nói cho Diệp gia?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.