Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 4: Chương 4: Gặp lại cố nhân




Hoa thuyền không nhỏ, trang trí vô cùng xa xỉ. Ở trung tâm hoa thuyền có một không gian rất rộng lớn, nam nữ đan xen dập dìu, không thiếu những nữ tử xinh đẹp. Nơi này tuy còn kém các quán rượu xa hoa trụy lạc của kiếp trước nhưng cũng chẳng là bao. Oanh oanh yến yến, không ít công tử quyền quý đắm chìm trong khung cảnh vàng son.

“Thuyền này rất xa hoa ư? Đây không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng nhất chính là các cô nương bên trong thật vô cùng xinh đẹp!” Lương Thiên hướng về Diệp Sở đang trong mộng đẹp mà nói. “Qua đêm nay, bản công tử sẽ dắt ngươi vui chơi cho đã, quên cả Tô Dung!”

Lương Thiện khẳng định nguyên nhân chính là vì Tô Dung, khiến Diệp Sở mới trở về Nghiêu thành. Diệp Sở cũng bó tay không cách nào giải thích cho hắn, chỉ làm bộ như không nghe thấy: “Đây là hoa thuyền, vì sao Tô Dung lại ở chỗ này? Chẳng lẽ nàng mê trai đẹp, hơn nữa trong thuyền cũng không có phục vụ nam mà?”

Câu nói này đã dọa cho Lương Thiện phải nhảy dựng lên. Quan sát bốn phía một chút, thấy không ai chú ý tới bên này, hắn mới thở ra một hơi, vội vàng phóng tới Diệp Sở mà mặt vẫn còn đang trắng bệnh: “Đại ca ơi, đừng nói liên thuyên nữa! Nếu bị người khác nghe được, ta với ngươi liền xong đời! Ngươi không biết tình hình Tô Dung ở Nghiêu thành à? Chỉ vì mấy câu đó, không biết bao nhiêu người muốn nhào lên cắn ngươi chết tươi đó!”

Thấy Diệp Sở không thèm để ý lời cảnh cáo của mình, Lương Thiện không nén được phải giải thích: “Hoa thuyền dù là nơi trăng hoa nhưng muốn hoạt động, là do người đằng sau bỏ vốn ra bao đó! Chẳng biết ngươi có nhớ rõ Phương Tâm Viễn không? Lần này hắn chính là người bao trọn chỗ này!”

Phương Tâm Viễn là con trai cả của Phương Thiên hầu, ở kinh thành cũng có danh tiếng nho nhỏ. Ba năm trước, bất kể văn hay võ đều có chút thành tựu . Diệp Sở cũng không có giao thiệp gì với hắn, có điều lúc xưa khi tranh đấu với đệ đệ Phương Tâm Hổ của hắn, đã từng có va chạm tàn bạo.

“Tô Dung tiểu thư tới!”

Tiếng ồn bốn phía khiến Diệp Sở sực tỉnh từ những hồi ức. Theo ánh mắt mọi người nhìn tới, Diệp Sở thấy một nhóm người chầm chậm đi ra từ một góc khác của hoa thuyền. Mặc dù trong nhóm người này, nam tuấn mỹ nữ xinh tươi nhưng ánh mắt mọi người đều không kềm nổi mà tất cả đều dồn sự chú ý vào một cô gái.

Thiếu nữ có mái tóc suôn dài óng mượt, phất phơ theo gió động lòng người. Khuôn mặt hình trứng ngỗng, chính hiệu kiểu hại nước ương dân. Làn da trắng như truyết, đôi mày dài thanh tú, đôi mắt sâu thẳm mà ngời sáng. Sống mũi thẳng, đôi môi cong vểnh lên dị thường dịu dàng mềm mại, khiến ai nhìn cũng không nén được muốn cắn một cái. Chiếc cằm nhọn vừa phải... tóm lại là một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết. Váy áo màu vàng nhạt bó sát người tôn lên kích cỡ khá lớn của bộ ngực cùng vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, mơ hồ có thể nhìn ra đường cong ẩn hiện của cặp mông, mỗi lần chuyển động rất ư là thích mắt!

Thiếu nữ này vừa xuất hiện liền đã trở thành trung tâm, ngay cả ánh mắt của Diệp Sở cũng bị hấp dẫn đến bên người nàng. Xa cách đã ba năm giờ gặp lại, trong lòng vẫn có cảm giác kinh diễm. Diệp Sở cảm giác bản thân thoáng xúc động, dường như sâu thẳm trong linh hồn có mấy phần quyến luyến. Diệp Sở rất rõ ràng, nguyên nhân chuyện này là tình cảm quyến luyến của chủ cũ thân thể này để lại!

Theo sát hai bên Tô Dung có một nhóm người. Trừ một cô gái dung mạo xinh tươi còn có một nam tử tuấn tú. Huynh đệ Phương Tâm Viễn cùng đứng bên trái Tô Dung, thân hình cao to rắn rỏi có mấy phần hăng hái, những thiếu niên khác bên cạnh Tô Dung đều là nhân vật có chút tên tuổi ở Nghiêu thành.

“Sao hả? Hết hy vọng rồi à? So về ưu tú, Phương Tâm Viễn bất quá chỉ là một trong những nam tử bên cạnh Tô Dung mà thôi!” Lương Thiện vòng đến trước mặt Diệp Sở nói: “Huống chi, Tô Dung còn có thiên phú rất tốt trên võ đạo, là người được sủng ái nhất trong vạn người, thậm chí vương thượng cũng nhận nàng làm nghĩa nữ. Một thiếu nữ như vậy, không phải là người mà ta và ngươi có thể hy vọng xa vời!”

Nghe Lương Thiện cảm thán, Diệp Sở không nhịn được cười nói: “Nâng cao người khác mà hạ sĩ khí uy phong mình! Quá hạ thấp mình, tự nhiên lại tôn nữ nhân mình thích thành nữ thần! Ngươi có biết nữ nhân là cái gì không hả?”

“Nữ nhân là cái gì?” Lương Thiện tò mò hỏi.

“Nữ nhân như trứng!” Diệp Sở cười đáp. Trong lúc Lương Thiện còn đang nghi hoặc tiếp tục nói: “Bề ngoài rất cứng rắn, bên trong rất thanh thuần, nội tâm rất mềm! Đập vỡ vỏ trứng, lọc lòng rắng ra còn sợ không chinh phục được sao? Ngươi đừng nói với ta ngươi chưa bao giờ chinh phục được một nữ nhân lên giường nha!”

“Đệch!” Lương Thiện không nhịn được chửi một câu, đột nhiên lại cảm thấy dường như Diệp Sở còn dâm đãng hơn cả lúc trước. Nếu cái ví dụ này của hắn bị nữ nhân nghe được, chỉ có nước dìm chết hắn trong nước bọt. Có điều, vì dụ này quá chính xác! “Hắc hắc!” Lương Thiện chợt cảm thấy đã bớt tự ti trước mặt Tô Dung hơn rất nhiều. Lương Thiện nghĩ xong, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi Diệp Sở: “Có phải đàn ông chúng mình...? Nội tâm so với nhữ nhân thuần khiết hơn rất nhiều hay không?”

Thấy Lương Thiện cười vô cùng dâm tiện, Diệp Sở nhún vai nói: “Nam nhân như quả xoài! Bên ngoài chín vàng, bên trong... còn vàng hơn!”

“Đệch! Ta còn tưởng ngươi đang ca ngợi đàn ông chúng ta chứ!” Lương Thiện rất bất mãn khi nghe Diệp Sở trả lời như vậy: “Có điều, rất khó đập vỡ vỏ trứng của Tô Dung mà! Khuyên ngươi hay là bỏ qua đi!”

“Ta nghĩ, bây giờ có buông hay không cũng chả quan trọng, mà là có phiền toái tìm tới cửa rồi!” Diệp Sở nhìn về phía trước mà cảm giác da đầu hơi tê dại, thầm nghĩ tên Diệp Sở trước kia để lại cho mình không ít phiền nhiễu. Dù đã đứng ở chỗ vắng vẻ như thế này cũng có thể bị nhận ra rồi tìm tới cửa.

Lương Thiện theo ánh mắt Diệp Sở nhìn tới, thấy cả nhóm người Phương Tâm Viễn hung hăng bước tới chỗ bọn mình. Ánh mắt đám người này đều tỏ vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bị sự chán ghét bao trùm.

“Diệp Sở?” Phương Tâm Hổ thấy xa xa có một người mặt mũi giống như tên cặn bã của ba năm trước, hơn nữa còn đứng chung một chỗ với Lương Thiện. Hắn cũng thoáng hoài nghi người đó là Diệp Sở, nhưng lại còn nghi ngờ Diệp Sở làm sao lại dám đặt chân đến mảnh đất này nhiều hơn.

“Đã lâu không gặp! Cũng không ngờ được ngươi vẫn nhớ rõ ta!” Diệp Sở cười nói: “Mọi người tụ tập nơi đây, không phải tất cả đều muốn tổ chức hoan nghênh ta à?”

Lương Thiện thiếu chút nữa đã rớt nước mắt nghĩ thầm, còn hoan nghênh nữa cơ đấy! Không ném trứng thối vào ngươi đã là không tệ rồi. Có vô sỉ dát vàng lên mặt cũng nhìn hoàn cảnh, lúc này sao lại dám nhận mình là Diệp Sở làm gì chứ!

Cả bọn Phương Tâm Hổ thấy Diệp Sở chính miệng thừa nhận, bèn liếc nhìn nhau, sự chán ghét trong mắt càng ngày càng đậm. Bọn họ không ngờ tên bại hoại lúc trước bị vứt bỏ khỏi Nghiêu thành còn dám trở lại, thậm chí hiện ra trước mặt bọn họ.

“Tô Tiểu Dung, đã lâu không gặp!” Trong lúc mọi người đang đắm chìm trong ký ức, Diệp Sở vẫn dựa vào tường hướng về Tô Dung yêu kiều duyên dáng cười khẽ.

Trong mắt Tô Dung lộ vẻ kinh ngạc. Đối với Diệp Sở, nàng không xa lạ gì, tiếng xấu lúc trước ở Nghiêu thành nàng cũng từng nghe thấy. Tô Dung cũng biết Diệp Sở vẫn có ý với nàng. Chỉ có điều, trước kia thấy mình hắn cũng không dám mở lời, chỉ dám đứng nhìn ở xa xa. Cũng không ngờ được ba năm sau lại có thể nhìn thấy hắn một lần nữa, hắn lại dám gọi Tô Tiểu Dung một cách tự nhiên như vậy. Nhìn kiểu tựa lưng vào tường, lại có mấy phần phóng đãng khó che dấu, không giống như những người khác.

“Tô Tiểu Dung là từ ngươi có thể gọi?” Tô Dung còn chưa mở miệng, một cô gái dung mạo xinh xắn như mật ngọt, trên khóe miệng điểm một nốt ruồi duyên bước ra, nhanh nhẩu khiển trách Diệp Sở.

Trương Tố Nhi tức điên người. Tô Dung là bạn chí giao của nàng. Nàng hiểu rất rõ cách xưng hô Tô Tiểu Dung chỉ có những người quan hệ rất mật thiết với nàng mới có thể gọi, nhưng Diệp Sở lại gọi. Nếu chuyện này bị người khác hiểu lầm, truyền ra rằng Tô Dung có quan hệ với kẻ bại hoại nhất Nghiêu thành, chắc chắn sẽ khiến Tô Dung đau tim đến chết mất!

Phương Tâm Hổ lúc này mới kịp phản ứng, quát vào mặt Diệp Sở: “Ngươi còn mặt mũi về Nghiêu thành à? Không mau cút đi khỏi Nghiêu thành, bằng không bổn công tử sẽ ném ngươi vào Hàn hồ làm mồi cho cá!”

Đối với kết quả này, Diệp Sở không hề bất ngờ chút nào. Hắn nhún nhún vai nhìn về phía Phương Tâm Hổ cười nói: “Ném ta xuống Hàn hồ cá còn dám ăn! Có điều, vứt ngươi xuống Hàn hồ, chỉ ngại cá cũng không dám đụng!”

Lương Thiện không nén nổi cười phì, thầm nghĩ miệng lưỡi Diệp Sở vẫn sắc bén như xưa. Chỉ có điều, vừa nghĩ tới đây tim hắn chợt đánh thót. Lúc này Diệp Sở mà xung đột với bọn họ thì chẳng khác nào tìm chết!

“Đây là ngươi chán sống!” Phương Tâm Hổ rống lên, gân xanh nổi trên cánh tay cuồn cuộn. Lương Thiện thấy cảnh tượng này, không nhịn được muốn rớt tim ra ngoài. Hắn hiểu rất rõ thực lực Phương Tâm Hổ, tu luyện võ đạo có chút thành tựu. Trong nhóm công tử ca nơi này, trình độ của hắn đã trên trung đẳng.

Dù Lương Thiện không biết ba năm nay Diệp Sở đã làm gì, nhưng sự yếu đuối của Diệp Sở ba năm trước hắn rất rõ. Nếu như bị đối phương đấm một quyền, cho dù không chết nhưng cũng mất nửa cái mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.