Diệp Sở vẫn không vội vã khu trừ sát khí cho Bạch Báo, mỗi ngày hắn chỉ giúp ông ta áp chế sát khí, đồng thời dặn Bạch Huyên hầm linh chi thành canh cho Bạch Báo dung, để từ từ bổ dưỡng tinh nguyên.
Cứ như vậy qua mấy ngày, trong khoảng thời gian này Bàng Thiệu cũng khó
gặp được một lần. Theo như hắn nói: mỗi lần gặp Bạch Huyên thì tà hỏa
hắn lại sôi lên bừng bừng, không thể nào chịu nổi, có mà thèm tới đây
chịu tội à!
Diệp Sở cũng chẳng đi đâu ở Nghiêu thành, những tiếng chửi mắng gã ở đây cũng dần dần lắng xuống. Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân là nghe nói
rằng có một nhóm người đã tới Nghiêu thành, nghe đâu là đám thanh niên
tài tuấn ở nước đối địch của Nghiêu quốc, khiến cho dư luận của Nghiêu
thành bàn luận rối rít, lực chú ý của toàn bộ dân chúng ở đây bỗng chốc
chuyển cả lên đám người đó.
Diệp Sở đối với những chuyện đó hoàn toàn không để tâm, khiến cho hắn
ngoài ý muốn chính là Bàng Thiệu mất hút bấy lâu nay lại xuất hiện trước mặt hắn với gương mặt sưng húp.
"Ha ha! Bị con ả nào đánh sưng mặt vậy? Ta nói ngươi rồi, nữ nhân như
mãnh hổ! Đúng là gặp báo ứng!" Diệp Sở châm chọc, thấy Bàng Thiệu lâm
vào tình cảnh như thế khiến hắn đột nhiên dâng lên một niềm hạnh phúc vô bờ.
"Cút!" Bàng Thiệu cầm lấy cái ghế dài ở bên cạnh đập tới Diệp Sở, gào: "Bản thiếu gia bị đánh mà ngươi vẫn còn ở đây nói mát à!"
"Ờ! Ngoài nữ nhân ra thì ở cái Nghiêu thành này còn có ai dám đánh ngươi chứ?" Diệp Sở cười đáp. Nếu mà xét cho cùng thì bắng hai quả thận của
mình, Bàng Thiệu thì muốn dọc ngang khắp cả Nghiêu thành cũng chả hề hấn gì.
"Ả nào mà dám đánh ta? Bản thiếu gia liền một tát chết nàng! Ngươi cho
rằng bản thiếu gia sẽ thương hương tiếc ngọc à!" Bàng Thiệu xì một tiếng khinh thường bực bội đáp, nhưng dường như nghĩ đến ai đó trong nháy mắt mặt liền đầy vẻ đau khổ than: "Lần này đúng là lật thuyền trong mương
nha! Bị một thằng nhóc không rõ lai lịch đánh cho một trận!"
"Sao?" Diệp Sở có chút kinh ngạc thốt, Bàng Thiệu mặc dù không phải là
rất mạnh nhưng trong đám thanh niên ở Nghiêu thành, số lượng có thể
thắng được hắn sẽ không quá bàn tay. Bằng thực lực của hắn bị đánh sưng
mặt đến thế kia mà chỉ có thể nén giận thì xem ra thực lực đối phương
không chỉ là mạnh hơn hắn một bậc.
"Diệp Sở à! Ngươi giúp ta lấy lại danh dự nhé?” Ánh mắt Bàng Thiệu sáng
ngời nhìn chằm chằm vào Diệp Sở, đây mới là mục đích chủ yếu của hắn khi tới đây.
"Không có hứng thú!" Diệp Sở từ chối không hề đắn đo, hắn đâu có bị teo não như Bàng Thiệu chứ.
"Ngươi chẳng lẽ đành lòng nhìn bản thiếu gia bị đánh thành thành đầu heo như vậy sao?" Bàng Thiệu tức giận hét lên với Diệp Sở: "Ngươi có còn
nghĩa khí hay không?"
"Nói tới nghĩa khí thì ta lại nhớ tới chuyện tình linh chi ba trăm năm nha!" Diệp Sở không hề vì lời nói của Bàng Thiệu mà đổi.
Bàng Thiệu cười bất đắc dĩ đáp: "Việc nhỏ như vậy thì ta hay ngươi ai ra mặt cũng có thể dễ dàng lo xong mà! Cần gì nhất định phải là ta xuất
thủ đâu chứ!"
"Vậy ngươi bị đánh thì liên quan ta à?" Diệp Sở trợn mắt đáp: "Ngươi
không nhịn được cơn tức này thì chạy trở về hoàng thành tìm trợ thủ đi!"
"Bản thiếu gia không thèm trở về hoàng thành!" Bàng Thiệu làm sao nguyện ý trở về chứ. Sau khi trở về chắc chắn sẽ bị gia gia hắn buộc tu luyện, thì làm sao có thời gian gần gũi nữ nhân được nữa.
"Diệp Sở! Giúp ta một lần thôi! Cùng lắm thì trong tiểu kim khố của ta
cho ngươi tùy tiện chọn mấy thứ đó!" Bàng Thiệu đúng là không nhịn được
phen này, chỉ là muốn một ả thị nữ của tên này mà đối phương lại đám
đánh hắn đến như vậy.
Diệp Sở vẫn không thèm để ý Bàng Thiệu, nhìn thấy Bạch Huyên đi tới liền hỏi: "Linh chi đã dùng hết rồi?"
Bạch Huyên nhìn Bàng Thiệu mặt mũi sưng vù, trong lòng mặc dù nghi ngờ
nhưng cũng không có tới hỏi thăm, gật đầu đáp: "Ta vừa mới đút xong chén canh cuối cùng cho phụ thân ta dùng xong!"
"Ừ! Vậy thì hôm nay sẽ khu trừ sát khí cho ông ấy!" Diệp Sở gật đầu, dẫn Bạch Huyên đi vào phòng, mặc kệ Bàng Thiệu đứng đó nghiến răng nghiến
lợi.
Diệp Sở hoàn toàn mặc kệ hắn.
Bàng Thiệu vẫn không chịu từ bỏ, cái thể diện này phải lấy lại mới được! Ở một cái vương quốc nhỏ như thế này mà chịu nhục thì cái đám hồ cẩu
bằng hữu sẽ cười nhạo hắn mất.
"Hắn bị sao vậy?" Bạch Huyên sóng vai cùng với Diệp Sở, đi rất gần đến
nổi Diệp Sở thậm chí có thể ngửi thấy được Bạch Huyên từng làn hương
thơm tỏa ra từ người của Bạch Huyên.
"Hắn à? Đoán là chắc đi dụ dỗ đàn bà thì bị người ta đánh đó! Dù sao
cũng không là lần đầu tiên, không cần phải để ý đến hắn đâu!" Diệp Sở
nhìn sang Bạch Huyên cười cười, liếc mắt nhìn Bạch Huyên một cái thì có
thể nhìn thấy dưới chiếc cắm nhỏ nhắn đầy đặn của nàng đang có một chiếc cúc bị bung, lộ ra một khe hở không lớn khoảng non nửa bàn tay. Một
mảnh da như ngọc như ngà hiện ra khiến ánh mắt Diệp Sở đóng đinh vào đó.
"Nhìn cái gì?" Bạch Huyên phát hiện ra ánh mắt kia của Diệp Sở thì mới
biết áo mình bị cung một chiếc cúc, nàng liền vội vàng lấy tay che lại,
nhéo Diệp Sở một cái thật mạnh, sắc mặt có chút ửng đỏ mắng: "Khốn kiếp
giống hệt hắn nha!"
Mấy ngày qua thì Bạch Huyên cũng đã biết, Diệp Sở có lẽ không phải là
loại người tội ác tày trời như thiên hạ thường nói. Nhưng tính tình háo
sắc thì một chút cũng không sai, ánh mắt của hắn rất không an phận.
"Có nhìn được cái gì đâu? Khẩn trương như vậy làm gì? " Diệp Sở rất vô
tội lắc đầu thốt: "Huống chi ta chỉ là muốn nhắc là ngươi bị bung cúc
áo, ngươi sẽ không cho là ta cố ý chiếm tiện nghi chứ?"
Cái này còn phải hỏi sao? Bạch Huyên thầm mắng: Không phải là ngươi cố ý đấy chứ?
Bạch Huyên cũng hết cách đối với Diệp Sở, liền bước nhanh tới mấy bước,
không thèm đi chung với Diệp Sở. Cặp mông lắc lư vẽ nên những đường mê
người, Bạch Huyên không biết nàng hành động như vậy háp dẫn đến như thế
nào, chỉ có Diệp Sở ở đằng sau tha hồ mà thưởng thức.
"Vậy phiền ngươi rồi!" Bạch Huyên nhìn phụ thân đang nằm trên giường quay sang Diệp Sở nói.
Nhìn đôi gò má đầy đặn trắng nõn của Bạch Huyên, Diệp Sở nở nụ cười đáp: "Yên tâm! Phụ thân ngươi không có việc gì đâu!"
Thanh âm mặc dù không lớn nhưng mang theo sự tự tin mãnh liệt. Những
ngày qua Bạch Huyên vẫn lo lắng tình trạng cha của nàng nhưng khi nghe
được những lời tự tin ấy của hắn thì áp lực đang đè nặng trong lòng của
nàng thoáng được lắng xuống, đôi mắt đẹp không khỏi nhòa đi.
Diệp Sở không biết lúc này Bạch Huyên nghĩ cái gì, ánh mắt chuyển sang
người Bạch Báo. Dưới tác dụng của linh chi, sắc mặt Bạch Báo đã hồng
nhuận hơn trước mấy lần, mặc dù còn kém lúc khỏe mạnh nhiều lắm nhưng so với vài ngày trước thì tốt hơn. Diệp Sở quan sát thì thấy, dưới tác
dụng của gốc linh chi ba trăm năm, tinh nguyên do sát khí bào mòn đã
khôi phục lại trọn vẹn.
Hắn vũ động ngón tay, Bạch Huyên nhìn thấy rõ ràng giữa kẻ tay của Diệp
Sở bắn ra từng đạo kình khí. Từng luồng kình khí ấy hóa thành những hình dạng khác nhau thấm dần dần vào trong thân thể của Bạch Báo.
Kình khí vừa tiến vào trong thân thể Bạch Báo thì sát khí tựa như bị khiêu khích, điên cuồng lao tới Diệp Sở.
Sát khí kinh khủng tràn ngập bắn tới, chỉ trong nháy mắt đã biến xung
quanh Diệp Sở thành một màu xám tro, cánh tay Diệp Sở vẫn luân phiên vũ
động, đem toàn bộ sát khí trói buộc ở chung quanh hắn.
Sát khí dày đặc bắt đầu điên cuồng tuôn vào bên trong thân thể của Diệp
Sở, mà những ngón tay Diệp Sở bay múa càng lúc càng nhanh.
Bàng Thiệu đi vào cũng vừa lúc nhìn thấy một màn này. Nhìn sát khí ào ào xông vào trong thân thể Diệp Sở, hắn không kìm nổi mà hít hà, không
cách nào tưởng tượng được Diệp Sở có thể chịu được như thế nào.
Nguyên lý mà Diệp Sở giúp Bạch Báo giải quyết sát khí rất đơn giản,
chính là đem sát khí trong toàn thân Bạch Báo dẫn vào người mình! Đây là chuyện mà người tu hành tuyệt đối không dám làm, nhưng Diệp Sở không
chút nào sợ hãi.
Hút vào hơn một canh giờ sau, sắc mặt Bạch Báo và Diệp Sở càng lúc càng
tái nhợt. Bạch Báo có linh chi ba trăm năm bổ sung hoàn hảo tinh nguyên
nhưng sắc mặt Diệp Sở lại biến thành trắng bệch như tờ giấy, cái trán
thì càng lúc càng xám lại.
Cho đến khi vượt qua hai canh giờ thì tình cảnh như vậy mới dừng lại.
Diệp Sở thở nhẹ ra một hơi, nhìn thoáng qua phía sau thì thấy Bạch Huyên đang đứng ở bên trái, ánh mắt hắn liền khép lại, liền nhắm về phía bên
trái ngã xuống.
"Diệp Sở!" Bạch Huyên sợ hết hồn vội vàng bước nhanh tớ trước ôm chầm
lấy Diệp Sở, đầu Diệp Sở vừa lúc cụng vào đỉnh núi mềm mại kia của nàng.
"Mềm quá!" Đó chính là ý niệm duy nhất mà Diệp Sở có trong đầu sau khi nhắm mắt, cả người không nhúc nhích liền lâm vào hôn mê.
Bàng Thiệu thấy một màn như vậy không khỏi há hốc mồm, trong lòng mắng
to: Vô sỉ, quả thật là vô sỉ mà! Thằng này quả là biết chiếm tiện nghi
mà!
Bàng Thiệu đã thấy tận mắt Diệp Sở chắn lấy sát khí bộc phát ra ở mộ
tướng quân nha, cái đó so với cái này không biết là mạnh hơn biết bao
nhiêu lần rồi. Diệp Sở hứng nó còn không ngất thì huống chi là lần này?
Gạt quỷ đi!
Bàng Thiệu giờ phút này mới chính thức biết được mình thật sự là kém Diệp Sở quá xa.