Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 151: Chương 151: Kim oản chấn nhân




“Nếu như Thánh nữ điện hạ cố ý muốn xuất thủ thì chỉ có thể đắc tội!” Hoàng tử Đế quốc trừng mắt nhìn Tình Văn Đình, ngay sau đó liền gật đầu với Đại tu hành giả bên cạnh.

Mấy tên Đại tu hành giả nhận được ám hiệu bèn múa binh khí của mình lên đánh tới đám người Diệp Sở. Tình Văn Đình thấy vậy muốn ngăn cản nhưng thoáng chốc đã bị Thiên địa chi khí của hoàng tử Đế quốc chặn lại.

“Thánh nữ điện hạ, đối thủ của ngươi là ta!” Hoàng tử đế quốc cười sang sảng, thiên địa chi khí trong tay y bay múa, tỏa ra uy lực mênh mông.

Gương mặt tuyệt mỹ của Tình Văn Đình bắt đầu lạnh lẽo, đôi mắt đẹp toát ra sự tức giận khôn cùng. Nàng trừng mắt nhìn hoàng tử Đế quốc, Thánh quan phát ra từng đợt hào mang ngăn trở uy áp mênh mông do Hoàng tử Đế quốc đang ép xuống.

Không có Tình Văn Đình ngáng đường, những Đại tu hành giả khác đều nhào về phía Diệp Sở. Lão nhân Bàng gia tiến lên chắn trước mặt hắn, dùng hết mười phần sức lực múa binh khí bổ ra đúng lúc ngăn cản một kích của đối phương.

“Tĩnh Vân, hỗ trợ!” Tình Văn Đình bị hoàng tử Đế quốc quấn lấy không thể ra tay, chỉ có thể cầu cứu Diệp Tĩnh Vân.

Diệp Tĩnh Vân gật đầu ra hiệu cho Đại tu hành giả cận thân đến giúp sức. Nàng đưa đôi chân thon dài khêu gợi bước đến bên cạnh Bàng Thiệu rồi nói với hoàng tử Đế quốc: “Hoàng tử điện hạ, ngươi đã lấy được một kiện Thiên địa chi khí, cần gì phải quá mức tham lam?”

Hoàng tử Đế quốc cười ha hả: “Không phải ta tham lam mà đây chính là một cơ hội! Bỏ qua nó thì sau này ta sẽ hối hận! Vì không muốn mình hối hận nên ta chỉ có thể cố gắng cướp đoạt mà thôi!”

Nói đến đây, hoàng tử Đế quốc không kìm nổi lại nhìn Nhược Thủy, bên hông nàng vẫn thắt Vân Tiên Đái tạo thành những đường cong gợi cảm tôn lên chiếc eo thon. Đúng là một nữ nhân phong tư tuyệt thế!

“Ngươi rốt cuộc ngu đến đâu mà nghi ngờ Diệp Sở đã đoạt mất Tam Âm Thải Văn Sát Chu hả? Nếu hắn có thủ đoạn này, các ngươi sớm đã bị hắn trấn áp rồi!” Tình Văn Đình quát mắng hoàng tử Đế quốc, gương mặt đẹp phủ đầy vẻ băng lạnh.

“Ta cũng thấy Thánh nữ điện hạ nói có lý nhưng cần phải tận mắt chứng kiến thì mới hết hy vọng! Tam Âm Thải Văn Sát Chu biến mất quá quỷ dị, cho dù khả năng chỉ có một phần vạn thì ta cũng muốn thử!” Hoàng tử Đế quốc vũ động thiên địa chi khí ngăn cản Tình Văn Đình, hòng khóa chặt khiến nàng không thể xuất thủ: “Huống chi, ta rất để mắt đến Vân Tiên Đái. Nếu vị tiểu thư này chịu giao ra thì ta có thể bỏ qua cho Diệp Sở một lần. Ta không nói hai lời, lập tức thả các ngươi đi!”

Nhược Thủy nhìn hoàng tử Đế quốc, sắc mặt vẫn vô cảm như trước. Cho dù đã trọng thương nhưng vẻ đẹp xuất trần thoát tục của nàng vẫn khiến lòng người kinh diễm: “Ngươi có bản lĩnh cứ tới lấy!”

Khi nói chuyện, thanh âm Nhược Thủy tỏ ra khá suy yếu. Hiển nhiên thương thế không nhẹ!

Hai vị Đại tu hành giả giả của Bàng gia và Diệp gia cũng huy động lực lượng che chắn Diệp Sở và Nhược Thủy ở trung tâm. Lực lượng của Đại tu hành giả dâng trào, trong lúc chấn động thì phát ra tiếng nổ vang vọng khiến đám Tu hành giả quan chiến dựng cả tóc gáy.

Thượng Quan Mẫn Đạt nhìn Diệp Sở đang là tâm của vòng vây, quay đầu phân phó Đại tu hành giả bên cạnh: “Bắt Diệp Sở ra!”

Mặc dù thực lực hai vị Đại tu hành giả Bàng gia và Diệp gia kinh khủng, mạnh hơn những người vây công một bậc nhưng càng ngày càng có nhiều Tu hành giả tham chiến thì cũng đã bắt đầu cảm thấy đuối sức. Cánh tay họ bị chấn đến run rẩy, cũng vì vậy mà sắc mặt tái nhợt.

“Chết tiệt!” Bàng Thiệu tức giận mắng thầm nhưng không thể làm gì.

Diệp Tĩnh Vân thoáng nhìn Diệp Sở mà nói: “Nể mặt Tình Văn Đình nên giúp ngươi một lần! Hai Đại tu hành giả của ta và Bàng gia vốn không ngăn được đối phương. Hay là ngươi nhận thua đi!”

Diệp Sở nhìn về phía Diệp tĩnh Vân, thấy đôi dài thẳng tắp và cặp mông vểnh cao ngạo nghễ tạo thành một đường cong khêu gợi. Thấy Diệp Sở nhìn chòng chọc vào đôi chân của mình, Diệp Tĩnh Vân tức thì nổi điên muốn phóng cho hắn một cước. Đúng là chó không đổi được tính ăn phân mà! Bây giờ là lúc nào mà còn nổi lòng háo sắc nữa chứ!

“Nếu ngươi muốn lục soát thì ta nghĩ... đàn ông mà sờ mó nhau thì thật là kinh tởm. Dù thế nào ta cũng không chấp nhận!”

Tất nhiên Diệp Sở không bao giờ cho đối phương tùy tiện lục soát mình. Trong khí hải hắn có Sát Chu và thỏi sắt đen, khi họ khám xét thì khó lòng tránh khỏi việc dò xét nơi đó nên Diệp Sở không thể đảm bảo hai vật này được giấu kín được nữa.

Chỉ cần bị phát hiện, chờ đợi hắn chính là vận mệnh tử vong.

“Ngươi muốn chết!” Diệp Tĩnh Vân thấy Diệp Sở còn dám cợt nhả mình bèn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Gương mặt xinh xắn đỏ bừng, đôi môi ướt át sáng bóng rất dụ hoặc.

Diệp Sở không hề quan tâm đến Diệp Tĩnh Vân mà hỏi Nhược Thủy: “Thân thể của ngươi sao rồi?”

“Cần điều dưỡng. Giờ phút này động thủ với một hai Đại tu hành giả thì khá tệ, hơn nữa phải trả trá rất đắt!” Nhược Thủy nói tiếp: “Bất quá ngươi cứ yên tâm! Nếu chúng thật sự dám làm gì thì ta vẫn còn thủ đoạn giết chết chúng!”

Thấy ánh mắt Nhược Thủy lộ vẻ lạnh lùng quyết tuyệt, cảm giác hô hấp của nàng bắt đầu rối loạn, Diệp Sở thầm nghĩ: “Cho dù Nhược Thủy thật sự có thủ đoạn giết sạch những người này thì e rằng nàng cũng phải trả một cái giá rất đắt, thậm chí có thể tự phế bản thân!”

Dù sao, trước đó Tam Âm Thải Văn Sát Chu cũng đã khiến nàng bị thương quá mức nghiêm trọng.

“Lăn ra!” Mấy tên tu hành giả hợp lực xuất thủ về phía Đại tu hành giả của Bàng gia và Diệp gia. Tuy hai người cường hãn nhưng cuối cùng vẫn không thể cản nổi số đông, bị một kẻ vung binh khí đánh trúng.

Trường đao vẽ lên người lão giả Bàng gia một đường máu chảy ra như suối, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Đại tu hành giả của Diệp gia cũng bị chém trúng tay, máu tươi tuôn ra nhuộm đỏ cả áo. Hai người bị phe đối địch đánh bay, thương thế rất nặng.

Diệp Sở thấy lão nhân Bàng gia nghiến răng định xuất thủ lần nữa bèn ra hiệu bảo Bàng Thiệu phối hợp với ông ta.

“Cút ngay!” Tình Văn Đình thét lớn, Thánh quan phát ra hào quang mênh mông cuồn cuộn hòng tránh khỏi thế vây của hoàng tử Đế quốc nhưng lại vô hiệu.

Mấy tên Đại tu hành giả vây lây Diệp Sở và Nhược Thủy, ánh mắt lóe lên ánh sáng nóng rực mà nhìn thẳng vào Vân Tiên Đái bên hông Nhược Thủy.

“Đây chính là vật do Chí tôn luyện chế. Nếu như luyện hóa thành công, thiên hạ này ai qua được ta!”

Bàng Thiệu nhanh chóng xoay quanh, thấy mấy Đại tu hành giả cầm lợi khí trong tay thì hiểu rõ Diệp Sở và Nhược Thủy không cách nào ngăn cảnh được. Diệp Sở có thể đánh bại Nguyên linh cảnh nhưng còn chênh lệch với Đại tu hành giả hai đẳng cấp. Đại tu hành giả là nhân vật kinh khủng , đối phó với Diệp Sở chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân. Về phần ‘chị Thần nữ’ kia đã bị thương đến như thế thì làm sao trông cậy vào nàng được?

“Cởi quần áo ra! Bằng không, chết!” Tu hành giả theo sát hoàng tử Đế quốc rống giận, ánh mắt lạnh lẽo dữ tợn và khát máu.

Diệp Sở nghe được cũng bèn nổi giận đùng đùng. Lúc trước vì sát khí trong mộ hắn đã ‘khỏa thân’ một lần, giờ thằng kia lại dám bắt mình phải ‘vì môi trường’ ở chốn công cộng thế này. Y tưởng mình mất giá đến độ này hay sao chứ?!

“Nhanh lên! Nếu không để ta giúp ngươi!” Đại tu hành giả của đối phương nhìn Diệp Sở chế nhạo, trường đao trên tay sấn lại thêm một chút khiến ống tay áo của Diệp Sở rách toạc ra, đồng thời da thịt nơi đó cũng bị chém đứt tạo thành một vệt máu nhỏ.

Mặc dù chỉ là một vết máu nho nhỏ nhưng lại hàm ý cảnh cáo Diệp Sở. Nếu hắn không làm theo thì đao tiếp theo sẽ lấy mạng hắn lập tức. Không giống như Bàng Thiệu, họ không nể nang Diệp Sở chút nào.

Nhược Thủy định bước ra nhưng lại bị mấy tên Đại tu hành giả vây quanh.

“Không ai cứu được ngươi đâu! Nghe lời một chút, ta sẽ tha mạng cho ngươi!” Đại tu hành giả kia lại tiếp tục chế nhạo, chuẩn bị đâm trường đao tới để ép Diệp Sở thêm bước nữa thì bỗng nhiên nghe được một tiếng động.

tiếng động đột nhiên phát lên đã khiến mọi người quay sang nhìn, chỉ thấy một chiếc kim oản đang treo lửng lơ trên mũi đao của tên Đại tu hành giả.

*Kim oản: bát vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.