Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 122: Chương 122: Một kích kinh khủng




“Thốn Vạn, cùng nhau thu thập hắn!” Thốn Nan mừng rỡ: “Người này rất mạnh, không hề kém ta!”

“Không hề kém ngươi?” Thốn Vạn kinh nghi, đảo mắt nhìn Diệp Sở: “Khó trách tộc ta nhiều người vậy mà không thể làm gì được hắn!”

Diệp Sở thấy hai người trái ngăn phải cản, bèn cười nhạo: “Cho dù thế thì có thể làm gì được ta?”

Thốn Vạn thoáng nhìn Diệp Sở, đoạn nói với Thốn Nan: “Đồng loạt ra tay bắt hắn! Thu thập hắn xong, chúng ta còn phải bắt cả ả đàn bà kia. Chỉ cần hắn trong tay chúng ta, tự nhiên ả đó sẽ dẫn xác tới cửa thôi!”

Thốn Nan gật đầu, hai tên một trái một phải vây lấy Diệp Sở: “Có thể khiến hai người chúng ta hợp lực bắt ngươi, điều này đủ để ngươi hãnh diện rồi!”

“Có lẽ các ngươi không biết tại sao ta đột nhiên lại mạnh như thế!” Diệp Sở nhìn Thốn Nan, Thốn Vạn cười khinh khỉnh rồi cất lời: “Giờ phút này ta sẽ cho các ngươi biết một chút!”

Thốn Vạn khinh thường, y chỉ còn một bước nữa thì đã tiến vào Tiên thiên cảnh thượng phẩm. Tiên thiên cảnh thượng phẩm là một sự biến đổi vô cùng kinh khủng. Mặc dù Thốn Vạn chưa đạt tới cảnh giới ấy nhưng đã đặt một chân vào thì cũng cực kì khủng bố.

Huống chi, gã và Thốn Nan đồng loạt ra tay, cho dù cả nhân vật đạt đến Tiên thiên cảnh thượng phẩm đụng phải cũng sẽ nhức đầu. Mà thằng lỏi trước mặt này là Tiên thiên cảnh thượng phẩm sao? Hiển nhiên là không! Nếu chưa đạt tới, chắc chắn sẽ bị bọn mình bắt dễ dàng.

“Nhận thua đi!” Thốn Nan đột nhiên xuất thủ, giọng nói chắn chắn như điều hiển nhiên.

Diệp Sở không nói một lời mà vũ động đôi tay, dần hiện ra quang lập lòe rồi rực sáng. Một luồng khí thế cuồng bạo mang theo ý cảnh bá đạo bắt đầu trùng kích mà ra.

“Lấy tinh hoa nhật nguyệt, dẫn Tinh nguyệt lực hóa ý cảnh! Nguyệt Trảm, phá cho ta!”

Trong tiếng thét dài, thân hình Diệp Sở đột nhiên chấn ra một loại ý cảnh như dời non lấp bể. Trong lúc linh khí kinh khủng trùng kích khuấy đảo tứ phía, gió lốc rít gào khiến cây cối xung quanh bị cuốn gãy đôi trong nháy mắt. Cả một vùng đầy cây cỏ bị phá hủy trở nên trụi lủi.

“Tinh nguyệt lực?” Thốn Nan, Thốn Vạn kinh hãi buột miệng, sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Sở với vẻ không thể tin nổi. Dù bất kỳ ai cũng không tin được, tên nhóc con trước mặt lại có khả năng thi triển thủ đoạn đặc thù của Đại tu hành giả.

Thủ đoạn như vậy, bọn họ thân là Tiên thiên cảnh thì sao có thể ngăn cản?

Hai người hầu như không cần phản ứng, thân ảnh bắn thẳng ra phía ngoài hòng chạy trốn nhưng thủ đoạn của Đại tu hành giả há lại có thể tránh dễ như vậy! Lấy Diệp Sở làm trung tâm, ý cảnh kinh thiên hóa thành trảm đao ầm ầm chém ra, trong khi khuếch tán đã khiến mọi vật bị xả làm đôi.

Hai người vận khởi lực lượng điên cuồng ngăn cản nhưng uy lực một kích kia làm sao có thể chặn. Ngay lập tức, cả hai đều bị chém thẳng vào hông phun máu thành vòi nhuộm đỏ cả mảnh đất trơ trọi.

Thốn Vạn, Thốn Nan vẫn mở mắt trừng trừng, cho dù hơi thở đã tận nhưng chết không nhắm mắt và không thể che dấu nỗi khiếp sợ của mình.

Diệp Sở cũng không ngờ một kích ấy lại kinh khủng đến như vậy. Nhìn bốn phía hầu như đã bị san thành bình địa, hắn chợt dại người. Cứ một kích như thế, Tiên thiên cảnh ai có thể cản? Dưới Tiên thiên cảnh là vô địch!

Thực lực của Đại tu hành giả quả thực thần quỷ khó lường khiến Diệp Sở phải động tâm. Lúc vừa rồi, hắn chẳng qua chỉ có thể thi triển ra chưa tới một phần trăm lực lượng. Nếu đúng thật do Đại tu hành giả thi triển thì một kích này kinh khủng đến mức nào?

Có điều, sau khi thi triển một kích ấy, Diệp Sở cảm giác toàn thân thoát lực, cả người như xụi lơ khuỵu xuống, mi mắt tự động khép lại như muốn ngủ một giác thật dài.

Diệp Sở cố gắng phục hồi một chút sức lực rồi chui vào rừng. Trận chiến nơi này chắc chắn sẽ kinh động và dẫn không ít người đến đây. Nếu không lủi cho nhanh, với tình trạng suy yếu của lúc này thì ngay cả một Tu hành giả Chân khí cảnh hắn cũng không chống nổi.

Lê thân thể bèo nhèo lủi vào rừng, Diệp Sở không ngừng cố gắng gia tăng khoảng cách, lúc này mới tìm được một chỗ trú thân.

Diệp Sở ngồi xếp bằng, tự mình khôi phục sức lực, khu trừ cảm giác buồn ngủ khiến thân thể của hắn phải co quắp.

...

Diệp Sở mất mấy canh giờ mới khôi phục lại như cũ. Khi cảm giác sức mạnh lại dâng trào, Diệp Sở mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ thủ đoạn của Đại tu hành giả đúng là mạnh không gì bằng nhưng di chứng cũng quá kinh khủng. Thủ đoạn như vậy không phải lúc nào cũng dùng được.

Có điều, sau khi thi triển chiêu này thì Diệp Sở cảm thấy chân nguyên hóa thành ý cảnh lại có sự gia tăng, không phải là không có chỗ tốt.

Yêu Nguyên Động vẫn còn không ngừng lục soát trong thôn, Diệp Sở thậm chí còn thấy được nhân vật Nguyên linh cảnh thoáng hiện trong rừng. Điều này khến hắn phải tặc lưỡi thầm kinh hãi, cũng không dám đến khiêu khích đối phương.

Rừng rậm xanh um, cho dù đối phương phái ra không ít hảo thủ nhưng cũng rất khó tìm được hắn ở một nơi rộng lớn thế này.

Diệp Sở tránh mặt bọn họ. Hắn tìm một con đường mòn quanh co khúc khuỷu, đánh một vòng thật lớn tránh khỏi phạm vi thế lực của thôn trang. Khi không còn thấy bất kì bóng dáng nào của đối phương, hắn mới ra khỏi rừng rậm rồi thay bộ quần áo bị cây cối cào nát, một đường đi thẳng về Hoàng thành.

Dọc đường đi, Diệp Sở lo lắng có cường giả đối phương chợt xuất hiện nhưng khi ra roi thúc ngựa thẳng một đường về Hoàng thành, hắn lại không thấy một ai.

Diệp Sở tất nhiên không biết, chuyện hắn chém giết hai Tu hành giả đã gây chấn động toàn bộ thôn trang. Mảnh đất bị san thành bình địa đã khiến họ nghĩ có Đại tu hành giả ra tay, điều này đã khiến toàn bộ thôn trang hoảng hốt.

Đại tu hành giả là nhân vật không thể tùy ý trêu vào!

Trở lại Hoàng thành, Diệp Sở cũng không vội tìm đám người Tình Văn Đình mà đi về phủ đệ Hoàng Lâm. Bà tám Hoàng Lâm này nhất định sẽ nói cho Tình Văn Đình, tự nhiên nàng ta sẽ chủ động đến tìm mình.

...

Ở một nơi khác của Hoàng thành, Đàm Diệu Đồng đang hỏi Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân: “Diệp Sở còn chưa trở lại, Hoàng thành có nên phái người đi tiếp ứng cho hắn hay không?”

Thấy Đàm Diệu Đồng quá nhạy cảm, Tình Văn Đình cười khanh khách: “Ngươi lo cho người ta vậy à? Sao không đi tiếp ứng hắn cho rồi?”

“Văn Đình!” Đàm Diệu Đồng bất mãn cau mày: “Đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đó! Tu hành giả ở thôn trang ấy không kém. Nếu Diệp Sở bị bọn họ chặn được, lành ít dữ nhiều!”

“Chết thì cũng đã chết rồi! Dù sao cũng đỡ một mối họa!” Tình Văn Đình lại cười khanh khách: “Diệu Đồng, ngươi lo cái gì? Không phải mới bị hắn nhìn một lần, ngươi đã âm thầm hẹn ước gì đó chứ?”

“Các ngươi...” Đàm Diệu Đồng mặt đỏ tận mang tai: “Hừ, xem ra các ngươi không muốn Yêu Nguyên Thảo mà!”

Diệp Tĩnh Vân chợt biến sắc, nắm tay áo Đàm Diệu Đồng: “Muội muội tốt đừng nóng giận, chỉ nói giỡn với ngươi thôi! Có điều tên kia đã bảo ngươi chạy trước, nhất định hắn có thực lực rời đi. Ngươi không cần lo lắng quá!”

“Nói không chừng, Diệp Sở đã trở lại Hoàng thành rồi!” Tình Văn Đình cũng nói.

“Nhưng đã trở lại, vì sao không đến tìm chúng ta?” Đàm Diệu Đồng không tin.

“Ngươi chưa nghe Hoàng Lâm nói à? Tên kia đang kim ốc tàng kiều một mỹ nhân đấy! Hắn và Bàng Thiệu có cùng đức hạnh, làm sao quan tâm đến ta và ngươi đang lo gì đâu!” Tình Văn Đình cười đáp: “Chẳng qua, bản thân ta cũng muốn biết, nữ nhân dạng nào mới khiến Diệp Sở kim ốc tàng kiều!”

Thấy bộ dạng hời hợt của Tình Văn Đình, mặc dù Đàm Diệu Đồng đang khẩn trương nhưng vẫn cố nén nhịn: “Nếu không thì đến Hoàng phủ xem thử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.