Tung mình lên nóc phòng, Diệp Sở cạy vỡ mái ngói lưu ly thành một lỗ hổng
vừa thân người. Thân ảnh vừa đảo, toàn thân đã bay vào phòng.
Ngự thư phòng là một trong những cấm địa bậc nhất của cung đình, mặc dù
có thị vệ canh gác bên ngoài nhưng bên trong lại không có một bóng
người. Diệp Sở thoáng đánh giá bốn phía, thấy trong Ngự thư phòng có
không ít loại sách. Hiển nhiên, vị vương thượng này là một người thích
đọc.
Chẳng qua, điều này cũng khiến Diệp Sở khó tìm kiếm hơn nhiều.
Thời gian có hạn, Diệp Sở lật tung từng dãy sách trong phòng, quả nhiên
phát hiện không ít phòng thuật cung nữ đồ. Tiện tay cho mấy bản vào
ngực, Diệp Sở tự nghĩ sau này phải xem Bàng Thiệu chảy bao nhiêu dãi khi thấy chúng đây?
Bí tịch Phòng trung cung nữ đồ cũng khá nhiều nhưng đa số đều bị Diệp Sở vứt sang một bên, không thèm nhìn lại. Trong từng dãy sách nơi này, hắn vốn chỉ muốn tìm Hồng Sát cô bản mà thôi!
Chỉ có điều, Diệp Sở đã lục lọi tất cả các dãy sách một lần nhưng cũng
không tìm được Hồng Sát cô bản mình muốn, điều này khiến hắn không nhịn
được phải cau mày, thầm nghĩ con bé Tô Dung kia có lừa gạt mình hay
không?
Dời mắt khỏi dãy kệ, Diệp Sở nhìn đến chiếc bàn giữa ngự thư phòng, phía trên hàng tấu chương. Ngay cả ngọc tỷ được chạm kim long cũng nằm nơi
đó trông thật sống động, mười phần đẹp mắt.
Diệp Sở cầm ngọc tỷ lên, phát hiện con kim long ấy được điêu khắc bằng vàng thật.
Gõ thử mấy cái, Diệp Sở thấy kim long và ngọc tỷ rất liền lạc và hoàn mỹ, lúc này mới bỏ ý định gỡ vàng ra khỏi nó.
Mở các ngăn kéo ra, Diệp Sở lục lọi bên trong thì phát hiện trong đó có
khá nhiều cô bản, nhưng không có loại mình vẫn đang tìm kiếm.
Diệp Sở rà soát khắp ngự phòng một lần cũng không tìm thấy. Đang khi
hoài nghi Tô Dung có lừa gạt mình hay không, ánh mắt thoáng đảo đến góc
bàn, nơi đã có một quyển sách được kê chân bàn đang nằm đó tự lúc nào.
Diệp Sở đưa tay rút nó ra, phát hiện nó chính là Hồng Sát cô bản mình muốn tìm.
“Cái đệch!” Diệp Sở nhịn không được phải chửi ầm lên. Hồng Sát cô bản là vật trân quý đến mức nào, đối phương lại dùng để kê góc bàn? Trong lòng Diệp Sở thật muốn tát chết tên Vương thượng Nghiêu quốc này ghê!
Hồng Sát cô bản đến tay, Diệp Sở định tung mình nhảy lên lỗ hổng trên
mái nhà nhưng chợt thấy một bóng người phóng xuống từ nơi đó. Chuyện này khiến Diệp Sở cả kinh, còn chưa kịp tránh né thì bóng người này đã hạ
xuống trong phòng, đứng đối diện với Diệp Sở.
Vốn đang kinh hãi nhưng khi nhìn thấy bóng dáng trước mắt, nỗi sợ hãi
chợt biến mất. Bởi vì người mới tới là một nữ nhân, hơn nữa lại càng là
một thiếu nữ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành!
Nữ tử có một dung mạo tuyệt mỹ và một đôi mắt đẹp trong suốt lạnh lùng
giống như Tô Dung, nhưng so với vẻ trong trẻo thoát tục nhạt mùi trần
thế của Tô Dung, nữ nhân này càng thêm trưởng thành và mị hoặc. Chân dài eo thon, dáng ngon và chuẩn, đôi môi đỏ thắm cân xứng với chiếc cằm
thon nhọn. Chiếc cổ dài trắng nõn trên bộ ngực vểnh cao kết hợp vớp cặp
mông nẩy nở đàn hồi uyển chuyển. Không một chỗ nào mà không hấp dẫn!
Đối với một kẻ sõi đời, tuýp phụ nữ như vậy có sức hấp dẫn tuyệt đối, không thể nghi ngờ.
Ngoại trừ vẻ gợi cảm mê người, điều này cũng chưa khiến Diệp Sở ngạc
nhiên, để cho hắn ngạc nhiên nhất chính là khí chất. Nữ tử chỉ lẳng lặng đứng đó giống như tiên nữ không nhiễm bụi trần, siêu thoát tam giới.
Ngoài ra, dường như có một vẻ tôn quý thoát tục tỏa ra uy nghiêm vô hạn
từ sâu thẳm trong linh hồn, khiến người khác nhịn không được mà phải hổ
thẹn tự ti trước mặt nàng.
“Gặp quỷ!” Diệp Sở đã từng gặp Thái thượng hoàng của Đế quốc, khi đó
cũng chưa từng có cảm giác như vậy, thế nhưng lại gặp được trên người
nàng.
Sau khi đi vào ngự phòng, nàng thoáng nhìn Diệp Sở rồi dới mắt đảo qua
khắp ngự thư phòng. Thấy sự hỗn loạn của nó, nữ tử lại đưa mắt nhìn Diệp Sở, nhìn thoáng qua Hồng Sát cô bản trong tay hắn, lúc này mới mở miệng hỏi: “Ngươi là trộm?”
Thanh âm kiều mị nhưng lại pha lẫn uy nghiêm bên trong.
“Chẳng phải ngươi cũng là trộm à?” Diệp Sở nhìn nữ tử cười nói. Không đi vào từ cửa chính, lại trổ nóc nhà nhảy vào, không là trộm thì là cái
gì? Chẳng qua là, hắn thấy đối phương quá ư lớn mật, ngay cả thể diện
cũng không chịu thiệt thòi.
“Tới Nghiêu quốc lấy đồ là cho Nghiêu quốc thể diện! Tự nhiên không tính là trộm!” Nữ tử lắc đầu, nói.
Mới chuẩn bị trở bước đi khỏi chỗ này, Diệp Sở suýt hụt chân té nhào
xuống đất. Có thể nói chuyện trộm cắp thành việc cho Nghiêu quốc thể
diện, dù da mặt của Diệp Sở đã luyện đến mức “vô kiên bất tồi” cũng
không làm nổi. Nhưng con nhỏ này lại nói như kiểu gió thoảng mây trôi,
điều này khiến Diệp Sở nhịn không nổi phải giơ ngón cái lên khen: “Cao!
So ra ta kém ngươi quá xa!”
“Ngươi đã tìm khắp ngự thư phòng một lượt, hẳn phải biết ngọc tỷ ở đâu?” Thiếu nữ hỏi Diệp Sở, thanh âm uyển chuyển đáng yêu, rất câu hồn đoạt
phách.
Diệp Sở kinh dị nhìn thiếu nữ không chớp mắt, chẳng hiểu nàng ta muốn
tìm thứ đó làm quái gì? Cái món ngọc tỷ này chỉ hữu dụng trong tay vương thượng, còn về người khác thì một chút tác dụng cũng không có! Dù bán
nó đi cũng không ai dám mua, bằng không Diệp Sở lại chả biết trộm nó
mang ra ngoài bán kiếm tiền hay sao?
Có điều, Diệp Sở cũng không hỏi nhiều, chỉ chỉ vào ngăn kéo trên bàn.
“Vừa tiện tay vất vào trong!” Diệp Sở nói.
Thiếu nữ gật đầu, vừa vung tay lên thì hộc bàn đã tự động mở ra, ngọc tỷ trong đó đã rơi vào bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi của nàng.
Lấy được thứ này, thiếu nữ cũng không dây dưa. Thân ảnh chợt lóe đã tung mình bắn nhanh lên nóc nhà, động tác mạn diệu phiêu bồng như một tiên
nữ. Lỗ hổng cũng không lớn nhưng không hề chạm đến một chéo gấu quần của nàng. Thời điểm vừa ra ngoài, nàng đảo chân chạm vào mái ngói khiến nó
rớt thẳng xuống.
“Răng rắc...”
Thanh âm không lớn nhưng ban đêm yên tĩnh nơi đây lại tạo thành tiếng
vang lớn đến dị thường, thanh âm này khiến thị vệ ngoài ngự phòng kinh
động.
“Có trộm!”
Ngự thư phòng thị vệ quát lớn, cũng là lúc họ thấy thiếu nữ phiêu động trên mái nhà.
“Bắn!”
Thị vệ hô to dẫn đến không ít người xông tới, bất thình lình bắn nhanh về phía thiếu nữ trên nóc nhà.
Diệp Sở trong ngự phòng, nghe được động tĩnh bên ngoài mà nhịn không
được phải mắng lớn: “Cái đệch! Con đàn bà này muốn hại chết ca à!”
Nhìn cửa ngự thư phòng bị đá văng, Diệp Sở bất chấp tất cả đột nhiên dẫm mạnh nhảy lên nóc nhà, vừa hay nhìn thấy nữ tử kia phất tay chặn lại
một làn mưa tên đang bắn tới.
Thiếu nữ xuất thủ rất bình thản nhưng đáng chú ý là sự tùy tiện xuất thủ của nàng, hơn mười mũi tên sắc nhọn bắn tới trước mặt nàng vậy mà lại
như đứng yên, sau đó liền gãy nát.
“Quá mạnh!” Diệp Sở nhịn không được phải kinh hãi. Có thể xuất ra thủ
đoạn như vậy, chí ít nàng cũng phải đạt tới Tiên thiên cảnh.
“Khó trách dám tới trộm ngọc tỷ, hóa ra đã đạt đến cảnh giới này!” Diệp
Sở thì thầm nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Trong cung đình có
cường giả Tiên thiên cảnh, hay là đi nhanh mới tốt!”
Thiếu nữ thoáng liếc Diệp Sở nhưng cũng chẳng hề để ý tới câu nói của
hắn, cũng không hề né tránh mà đi tới phương hướng đội thị vệ đang dàn
trận.
Cung đình bị người đột nhập đã kinh động không ít người. Từng đám cầm
đèn lồng xông tới, khiến bây giờ vốn là đêm đen đã được thắp sáng rỡ
trong nháy mắt.
“Tặc nữ nơi nào? Còn chưa bó tay chịu trói?” Thị vệ trưởng hét lớn, hạ lệnh cho thị vệ tiếp tục bắn tên.
Nhưng cũng giống như vừa rồi, thiếu nữ này chỉ tiện tay vung lên thì toàn bộ những mũi tên nhọn đã gãy đôi.
“Tiên thiên cảnh!”
Cả rừng thị vệ đang vây khốn thiếu nữ bỗng nhiên kinh hãi, trợn mắt nhìn nàng mà không dám tin.
“Tránh ra!” Thiếu nữ thản nhiên nói, thanh âm mang theo một sự uy nghiêm lớn lao khiến đám thị vệ nhịn không được mà phải sinh lòng thối ý.
“Tặc nữ từ đâu dám tới cung đình gây chuyện? Quốc sư, bắt lấy thị!”
Cùng lúc những lời này vang lên, một người đàn ông mặc vương bào từ xa
đi tới. Bên cạnh ông ta là hai vị quốc sư hộ quốc của Cung đình.
Thấy hai người này xuất hiện, sắc mặt Diệp Sở kịch biến!