Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 108: Chương 108: Ngươi dám đi không?




“Câm miệng!” Tình Văn Đình đối xử với Diệp Nguyên Đức không hề giống với Diệp Sở. Trông thấy Diệp Nguyên Đức còn bức xúc muốn nói tiếp, nàng ta đã nhanh miệng quát lớn, ngón tay chỉ ra cửa lớn: “Mời đi ra ngay lập tức!”

Những lời này của Tình Văn Đình không chỉ khiến huynh đệ Diệp Nguyên Đức ngây người mà ngay cả đám người ăn theo họ đều chết lặng. Không ai tin nổi nàng lại nói ra những lời này.

“Vì đám bại hoại này mà Thánh nữ điện hạ lại trách mắng Diệp Nguyên Đức?”

Mọi người ai nấy đều ngỡ ngàng. Thánh nữ điện hạ cao cao tại thượng, băng thanh ngọc khiết là như thế, nếu giúp thì cũng phải đứng bên tài tuấn Hoàng thành bọn họ chứ, làm sao lại có thể ở cùng phe đám đệ tử ăn chơi sa đọa cho được?!

“Thánh nữ điện hạ! Ngươi có biết hắn là Diệp Sở không? Hắn...”

Diệp Nguyên Đức còn muốn giải thích nhưng gã chưa kịp nói hết thì Tình Văn Đình đã cắt ngang: “Ta biết, hắn là chuột chạy qua đường Nghiêu thành, ác tâm đến mức khiến không ai muốn liên quan đến cái tên Diệp Sở, đúng không? Nhưng điều đó thì quan trọng gì? Hắn là một trong những người sáng lập Tinh Sát, cho nên ngươi phải dẫn người cút đi.”

Diệp Nguyên Đức giờ muốn phát điên, thầm nhủ Tinh Sát là cái chó má gì thế?! Nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Tình Văn Đình vẫn đang chiếu tướng mình, gã đành phải dằn lửa giận trong lòng xuống.

Gã biết rõ thân phận của Tình Văn Đình, là thánh nữ nhất phương đại tông môn, đến cả Hoàng đế đế quốc cũng vô cùng khách khí, ai lại nguyện ý đắc tội nàng cơ chứ. Diệp gia mình nếu như có can đảm ra tay với Tình Văn Đình, chẳng khác gì là kẻ địch của đông đảo thế gia Hoàng thành, thậm chí Hoàng thất cũng sẽ ra mặt khiển trách Diệp gia không biết nặng nhẹ.

Nhưng một người như Diệp Sở lại đang khiến cho đám thiếu niên quần áo lụa là này ra mặt. Diệp Nguyên Đức cảm giác đám người này thậm chí cả Thánh nữ điện hạ đều ấm đầu hết rồi sao?! Ở chung với đệ tử nổi danh bại hoại, nàng không sợ ảnh hưởng đến thanh danh hay sao?

“Diệp Nguyên Đức, Tình Văn Đình đã ra lệnh tiễn khách thì ngươi còn mặt dày ở đây làm gì?” Một thanh âm trong trẻo vang lên bên cạnh Tình Văn Đình .

Đến lúc này Diệp Nguyên Đức mới chú ý tới người ở bên cạnh Văn Đình, Diệp Tĩnh Vân sải đôi chân dài gợi cảm bước dần về phía mình, trong mắt đầy sự hả hê. Mà lúc này bên cạnh nàng còn có một thiếu nữ kiều diễm xinh đẹp. Nàng đẹp vô cùng, đôi mắt trong suốt linh động, khiến gã thất thần hồi lâu.

“Diệp Tĩnh Vân!” Diệp Nguyên Đức nhíu mày, ánh mắt đánh giá hai người Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân, sắc mặt đầy lưỡng lự: “Ngươi cũng muốn đứng bên kia?”

Diệp Tĩnh Vân lắc đầu: “Ta không muốn biểu muội Kỷ Điệp giận dỗi nha, ngươi muốn thu thập Diệp Sở là chuyện của ngươi ta không liên quan. Có điều yến hội này có ý tứ, không muốn ngươi đập phá nó thôi.”

Diệp Tĩnh Vân nhìn Diệp Nguyên Đức nhoẻn miệng cười. Khuôn mặt tuyệt mỹ kết hớp với cặp đùi dài miên man, vòng eo thon gọn gợi cảm, hấp dẫn ánh mắt nam nhân vô cùng.

Thấy Diệp Tĩnh Vân đối đầu với Diệp Nguyên Đức không chút khoan nhượng, Diệp Sở không khỏi nhớ tới mấy năm trước, nghe được chút tin tức trong phủ Uy Viễn hầu Nghiêu thành đồn đãi liên quan tới Diệp gia Hoàng thành. Hai đứa con trai của lão thái gia đối đầu nhau không dứt, cuối cùng đứa con thứ hai được ngồi lên vị trí gia chủ, vì thế khiến con trai lớn vô cùng bất mãn nên liên tục ám đấu minh đấu với gia chủ để đoạt lại vị trí.

Trước kia hắn không để ý lắm đồng thời không tin. Nhưng bây giờ nhìn thấy Tĩnh Vân đối đầu với Nguyên Đức như thế, xem ra đồn đãi không phải không có căn cứ.

“Ta làm gì còn chưa tới lượt ngươi quơ tay múa chân.” Diệp Nguyên Đức hừ lạnh, hiển nhiên rất bất mãn với vị đường muội này.

“Có tin ta đánh ngươi hay không?!” Diệp Tĩnh Vân dương dương tự đắc giơ nắm tay lên, cười khinh khỉnh với Diệp Nguyên Đức.

“Ngươi…” Sắc mắt Diệp Nguyên Đức đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống. Nhìn thấy Diệp Tĩnh Vân đi chung với Tình Văn Đình, sắc mặt gã vô cùng âm trầm, trong lòng thầm tính toán.

“Không lẽ, Nhị thúc đã liên hợp với tông môn của Tình Văn Đình rồi?” Nghĩ đến khả năng này, Diệp Nguyên Đức cảm thấy toàn thân lạnh toát. Nếu đúng như thế thì phụ thân mình muốn tranh đoạt vị trí gia chủ sẽ khó càng thêm khó.

“Mời ngươi đi!” Tình Văn Đình nói với Diệp Nguyên Đức một lần nữa.

Diệp Nguyên Đức cố gắng hít sâu cố trấn tĩnh bản thân, ánh mắt nhìn Diệp Sở đầy khiêu khích: “Không lẽ ngươi chỉ biết núp sau lưng nữ nhân thôi hay sao?”

Diệp Sở mỉm cười: “Ngươi cũng thử tìm một nữ nhân để trốn sau lưng cho ta xem! Với cái bộ dạng quỷ không ra quỷ của ngươi thì ai thấy chẳng khóc thét lên, muốn làm mặt trắng cũng phải có bổn sự.”

Thấy nhị ca mình bị chửi, Diệp Nguyên Vũ nổi giận quát to, đứng ra mắng Diệp Sở: “Ngươi là cái thá gì, cũng dám mắng nhị ca ta sao? Nếu ngươi là đàn ông thì đứng ra tranh giành cao thấp với nhị ca ta đi.”

“Phép khích tướng vụng về như thế có hiệu quả với ta sao?” Diệp Sở cười khẩy: “Các ngươi muốn so đấu đúng không, ta đề xuất ý này liệu các ngươi có dám nhận không?”

“Ngươi dám đứng ra, chúng ta tự nhiên dám chiến!” Diệp Nguyên Đức cười nhạo, “Không lẽ ta lại sợ tên tai họa cặn bã hay sao?”

“Tốt, tốt! Hôm nay ta sẽ xuất chiến. Ngươi nếu không dám tiếp nhận thì có thể gọi cả Diệp gia ngươi đến cũng được.” Diệp Sở cười híp mắt, khiêu khích Diệp Nguyên Đức.

Chỉ một câu nói của Diệp Sở khiến bốn phương chấn động. Ai nấy đều cảm giác hít thở không thông mà nhìn Diệp Sở đầy kinh ngạc, ai nấy đều nghĩ hắn điên thật rồi. Thực lực hắn mạnh như thế nào mà dám khiến chiến với con quái vật Diệp gia? Hắn không biết, ở Hoàng thành Diệp gia là một trong cổ lão thế gia sao?

“Diệp Sở, ngươi hãy tôn trọng!” Diệp Tĩnh Vân cũng nổi giận. Dù rằng nàng rất thích nhìn Diệp sở đối đầu với Diệp Nguyên Đức, nhưng nếu như đụng chạm tới Diệp gia thì không thể nào tha thứ được.

Diệp Sở nhìn sang Diệp Tĩnh Vân: “Kẻ nào đúng ta sẽ tôn trọng. Hiện tại ta bày ra bố cục, có dám nhận hay không là chuyện bọn ngươi.”

“Nói nghe thử, chúng ta cũng muốn biết ngươi có tư cách gì mà đòi đấu với cả Diệp gia.” Diệp Nguyên Đức chê cười, nghĩ thầm mình hắn đã đủ thu thập, vậy mà dám chém gió gây bão.

“Tương lai không xa, ta sẽ tới mộ Đại tướng quân một chuyến, các ngươi không phải tự nhận mình nam nhân sao? Nếu đủ đảm lượng thì theo ta đi vào thì hoan nghênh cả Diệp gia luôn!” Diệp Sở nói, cười vô cùng vui vẻ.

Cả đám nhìn Diệp Sở ai nấy đều trợn mắt há mồm. Không ai có thể tưởng tượng Diệp Sở lại nói ra như vậy.

Mộ Đại tướng quân là chỗ nào để xông loạn cơ chứ? Vào đó với đi tìm chết khác quéo gì nhau đâu? Dù Diệp gia hắn tập hợp cả gia tộc cũng không dám liều mạng vào đó.

“Ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin ngươi sao?” Sau một hồi ngây ngốc, Diệp Nguyên Đức cười phá lên: “Ngươi cảm thấy ta dễ bị lừa gạt lắm hả?”

“Cho tới bây giờ ta chưa thấy ngươi thông minh được bao nhiêu cả, nhưng từ lúc này những lời ta nói hoàn toàn chân thật. Nếu ngươi có bản lĩnh thì quyết sống mái trong mộ Đại tướng quân. Nếu như không dám thì lập tức cút khỏi nơi này!” Diệp Sở đổi khuôn mặt tươi cười, hàn quang bắn ra lạnh lẽo, mang theo khí thế to lớn bao trùm lên Diệp Nguyên Đức.

Diệp Sở lúc này giống như con báo khát máu lộ ra nanh vuốt dữ tợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.