Diệp Sở vẫn ở lại Nghiêu thành, hằng ngày đều pha trò chơi đùa với Dao Dao,
thỉnh thoảng còn dẫn cô bé đi dạo mấy vòng Hàn hồ. Sau đó, hắn dùng phần lớn thời gian để nghiên cứu Hồng Sát cô bản, nhưng vẫn không hiểu nổi
câu ‘Sát linh nhất thể, khả thành âm dương’ được ghi trên đó.
Lão mập trên Thanh Di Sơn đã nói, nếu hắn tự mình tu luyện, muốn đạt tới Tiên thiên cảnh thì e rằng phải tốn khá nhiều năm. Nhưng mượn Hồng Sát
cô bản, có thể sẽ tìm được cơ hội đột phá. Hiển nhiên, cho đến giờ Diệp
Sở vẫn không hiểu được ý tứ của những lời trong quyển cô bản này.
“Lo làm gì! Kệ mẹ nó!” Diệp Sở thở hắt ra, chợt thấy chiếc thiếp mời mà
Tô Dung nhờ Lương Thiện gửi tới. Diệp Sở vốn không có hứng thú tham gia, nhưng nghĩ sau một thời gian nữa mình phải đi rồi, nên thầm nhủ có gặp
gỡ bọn họ lần nữa cũng tốt.
Thời điểm Diệp Sở xuất hiện ở hội trường, Lương Thiện không nhịn được phải kinh hô: “Ngươi đến à?”
Cũng khó trách Lương Thiện kinh ngạc. Trong mấy ngày liên tiếp, bất kể
hắn đưa tới bao nhiêu thiếp mời yến hội nhưng không có cái nào ngoại lệ, đều bị Diệp Sở vất cả xuống dòng kênh Nhiêu Lộc trước nhà Bạch Huyên.
Vốn cho rằng chiếc thiếp lần này cũng không được ‘đối xử’ ngoại lệ,
không ngờ Diệp Sở lại đến.
“Quả nhiên chỉ có Tô Dung mới mời được ngươi!” Lương Thiện như nghĩ đến
điều gì đó, tặc lưỡi rồi nói: “Còn không thừa nhận ngươi yêu thầm Tô
Dung hả? Hiện giờ có giảo biện cũng vô dụng!”
“...”
Diệp Sở không thèm để ý Lương Thiện mà nhìn lướt qua bốn phía. Hắn thấy
rất nhiều nam thanh nữ tú nhưng lại không phát hiện ra Tô Dung. “Không
phải nói hôm nay là sinh nhật Tô Dung sao? Nàng đâu rồi?”
“Còn đang trang điểm, thay y phục! Ngươi cũng biết nữ nhân mà, vốn là
như thế!” Lương Thiện nhìn Diệp Sở đang chau mày, cười nói: “Hiện giờ
rất nhiều em có ý với ngươi nha! Ngươi có muốn gây họa với mấy ả không?
Dù sao Tô Dung có độ khó rất cao!”
Diệp Sở tự nhiên không cần giải thích với Lương Thiện điều gì, ánh mắt
chuyển sang đám chị em, quả nhiên thấy ngay có vài cô đang len lén nhìn
mình. Bắt gặp ánh mắt của hắn, lập tức đỏ mặt đến tận mang tai, bối rối
quay đầu.
Diệp Sở kinh ngạc, không ngờ mấy ngày trước chỉ đối chiến với Sa quốc
một trận lại khiến cho đám thiếu nữ nảy sinh ý tứ với mình. Chẳng qua
hắn không biết đám nữ nhân này có tình nguyện ngủ với mình hay không?!
Diệp Sở đương nhiên không biết đám chị em đã nghị luận sau lưng hắn
không ngừng. Không giống như tiếng nhơ trong quá khứ, lần này họ đang
suy đoán trong ba năm bay Diệp Sở đã làm gì.
Mọi người nhớ lại hành động của Diệp Sở sau khi trở lại Nghiêu thành,
đột nhiên phát hiện sau ba năm hắn đã không hề gây chuyện ác tày trời gì nữa, ngược lại còn rất hiểu nghĩa khí: “Bởi vì bạn hiền Lương Thiện,
nên bá đạo cường thế ra tay đập phá Định Võ quán.”
Diệp Sở bị mọi người chán ghét là do hậu quả ba năm trước để lại. Ba năm trước, Diệp Sở đã làm tất cả mọi chuyện ác nên mới để lại danh nhơ.
Nhưng lần này trở lại, hắn không chỉ không làm bất cứ chuyện ác nào, hơn nữa mọi người còn khó mà gặp được hắn.
Thỉnh thoảng nhìn thấy, cũng là bộ dạng lười nhác, tư thái lạnh nhạt
mang theo nụ cười tà mị. So với ba năm trước, hiện giờ chẳng những Diệp
Sở rất hiếm khi lộ mặt, mà đọng trong ký ức của mọi người chính là: diện mạo thiếu niên khá tuấn tú, ánh mắt trong suốt xen lẫn vẻ u hoài.
Ngoại trừ đám người Lương Thiện có giao thiệp với Diệp Sở chút ít, ngoài ra hắn đều cự tuyệt tàn nhẫn. Tất nhiên, rất nhiều nam tử không tin hắn có thể thay đổi từ đầu đến chân, cho nên vẫn luôn muốn thu thập tên
Diệp Sở ác bá ấy.
Nhưng tính đi tính lại, từ khi Diệp Sở trở lại Nghiêu thành, một chuyện
xấu họ bới cũng không ra, ngược lại Diệp Sở còn giúp Trương Tố Nhi, lại
giúp cả Nghiêu quốc.
Xâu chuỗi lại, tất cả mọi chuyện đã khiến đám thiếu nữ càng không nén
được phải phát cuồng: “Bóng lưng cô đơn mà buồn bã, khóe miệng luôn nở
nụ cười tà mị lạnh lùng. Thực lực cường hãn, thêm sự thần bí làm cho ai
cũng không thể tưởng tượng đây là kẻ bại hoại ba năm trước kia. Ôi, nếu
hắn vẫn khốn kiếp như ba năm trước thì tốt rồi! Có dùng sức mạnh với
chúng ta di nữa, ta tuyệt đối không hề giãy dụa!”
Đám chip mê trai đến phát cuồng đã khiến Tô Dung cảm thấy buồn cười. Tuy không thể không thừa nhận mình chẳng hề so đo với thanh danh năm xưa
của Diệp Sở, nhưng bề ngoài phóng đãng bất kham, cộng thêm tư thái lười
nhác thì quả thật đã hấp dẫn rất nhiều nữ nhân.
Đồn y như lời, lần này Diệp Sở trở về Nghiêu thành là vì Tô Dung, chuyện này đã khiến toàn thành sôi sùng sục. Mấy thiếu nữ lại càng không nhịn
được thở dài: “Thật tốt! Diệp Sở biết rõ lần này về Nghiêu thành sẽ nhận biết bao nhiêu gạch đá, nhưng hắn không lay chuyển. Có thể nhận ra hắn
yêu Tô Dung sâu đậm đến mức nào rồi!”
“Nếu có một nam tử tình nguyện vì ta mà nhận ngàn vạn tiếng nhơ, ta nhất định lấy thân báo đáp!”
“So với Diệp Sở, ta đột nhiên nhận ra Trần Bác Văn không hợp với Tô
Dung. Người thích hợp nhất với Tô Dung trong cả Nghiêu thành, thật sự
không còn ai ngoài Diệp Sở!”
“Thật lãng mạn! Có nam tử như vậy thật là tốt! Coi như có bại hoại thật, ta cũng không chê!”
“...”
Tô Dung bước ra, nàng vận một thân khinh trang màu lục nhạt vô cùng bắt
mắt. Chiếc áo đơn giản tôn lên thân hình mềm mại lẫn đồi ngực dù thanh
xuân nhưng cao vút vô cùng hấp dẫn của nàng, lại thêm chiếc đai lưng
tinh xảo bó chặt vòng eo thon đã khiến không biết bao nhiêu người chết
mệt.
Nhìn thân hình uyển chuyển hấp dẫn của Tô Dung, Diệp Sở không nén nổi,
trong tận đáy dòng dâng lên một nỗi xúc dộng dâng trào. Đó chính là một
cảm giác sâu thẳm tận linh hồn, khiến lòng người rung động.
“Ngươi đã đến rồi!” Tô Dung bước đến bên cạnh Diệp Sở. Cử động của nàng tức thì khiến cho đám thiếu nữ nhốn nháo hẳn lên.
“Ở cùng một chỗ! Ở cùng một chỗ kìa!” Không biết từ lúc nào Bàng Thiệu
thò mặt ra mà hô lớn. Câu nói của gã nhất thời khiến cho toàn bộ phái nữ đều hô theo, âm thanh cuồn cuộn như sóng gầm từng tràng không ngớt.
Không như nữ giới, những gã đàn ông tuy đứng tại chỗ nhưng trên mặt lại
lộ vẻ ghen ghét, không nhịn được mà ai cũng mắng đám nữ nhân: “Một đám
mê trai! Tất cả đều quên rằng ba năm trước hắn đã gây họa Nghiêu thành
đến mức nào rồi sao?”
Nhưng nam nhân vĩnh viễn không thể hiểu được tâm lý của nữ nhân. Chỉ cần hiện tại họ thích, cho dù trước kia thanh danh của Diệp Sở có xấu thế
nào thì các nàng cũng quên sạch. Quả thật không sai, đây chính là bản
tính của phụ nữ!
Thấy mọi người ồn ào, sắc mặt Tô Dung chợt ửng đỏ, hung hắn lườm Trương Tố Nhi một cái sắc lẹm: “Câm miệng ngươi lại đi!”
Trương Tố Nhi cười khẽ, lúc này đám tiểu thư mới ngừng la hét.
Bàng Thiệu nhìn Diệp Sở mà cười khẩy, đang ước gì mình tạo ra phiền toái gì đó cho Diệp Sở. Thấy kế này không dùng được liền vất luôn kế hoạch
tiếp theo của Lương Thiện. Còn chuyện gì có thể khiến Diệp Sở ác tâm hơn nữa đâu?!
“Chuyện Sa quốc lần trước, cám ơn ngươi!” Mặt Tô Dung vẫn ửng đỏ tựa như hoa đào nở rộ, mười phần mê người.
“Cảm tạ suông á? Có nên cho thứ gì thực chất một chút hay không?” Diệp
Sở cười nói, ánh mắt đánh giá lên người Tô Dung một lượt, quét qua quét
lại trên bộ ngực bốc lửa và cặp mông vểnh cao của nàng.
Toàn bộ khuôn mặt của Tô Dung đã đỏ rần, lườm Diệp Sở bằng ánh mắt giận
dỗi: “Có thể lấy lại cái điệu bộ phóng đãng bất kham của ngươi được
không? Ngươi đã thay đổi, không còn là Diệp Sở của ban năm trước, cần gì phải ra vẻ mình là người xấu chứ?!”
“Chuyện này cô đúng là sai lầm rồi, ta vẫn là Diệp Sở trước kia thôi! Tỷ như, nếu tối nay cô chịu ngủ với ta, chắc chắn ta sẽ không cự tuyệt!”
Diệp Sở cười lớn, phản pháo lại.
Tô Dung không muốn hơn thua miệng lưỡi với Diệp Sở: “Không thèm nói hươu nói vượn với ngươi! Có thể trả Hồng Sát cô bản lại không? Vương thượng
rất xem trọng vật đó!”
“Phì!” Diệp Sở nhịn được phun một ngụm nước bọt khinh bỉ, thầm nghĩ nếu lão ta coi trọng thì còn lấy kê góc bàn à?
“Nó bị ta cho một mồi lửa đốt rụi rồi!” Diệp Sở nhún vai: “Cô nên nói mình tìm không được là tốt nhất!”
“Tin ngươi mới lạ!” Tô Dung trợn trắng mắt. Trong khoảng thời gian dài
tiếp xúc, nàng biết rõ Diệp Sở là thằng nói dối không hề nháy mắt.