"Hãy cám ơn Hầu gia thay ta! Nói cho ngài rằng, Thanh thúc quả nhiên giống
ta, cũng là bậc quân tử luôn luôn giữ lời hứa!" Diệp Sở nhận lấy nhánh
linh chi từ tay hộ viện, đoạn tiện tay ném linh chi qua cho Lương Thiện ở bên cạnh.
Lương Thiện hào hứng nhận lấy, trong lòng vẫn chưa hết choáng váng.
Thanh Dương hầu là ai chứ? Chưa nói tới tính tình hung bạo của lão, hẹp
hòi mới là tính xấu nhất! Hơn nữa lời hứa là cái đinh gì với lão? Không
biết lão đã nuốt lời bao nhiêu lần, phụ thân của Lương Thiện cùng với
mấy lão đồng lứa đã không biết bao nhiêu lần mắng lão là tiểu nhân đằng
sau lưng rồi.
Một người với tư cách như vậy như bây giờ lại đưa linh chi cho Diệp Sở
chỉ vì giữ lời hứa, ngay cả chuyện Diệp Sở đập con trai lão không còn ra hình người mà cũng chẳng so đo, chuyện này quả thật là không thể tin
nổi!
Trong đại sảnh, đa số mọi người đều giống như Lương Thiện, ai nấy dường
như cảm thấy hôm nay mình đã gặp quỷ rồi. Ngay cả một tên như Diệp Sở
cũng có thể thắng Thanh Hướng Minh, Thanh Dương hầu cũng có thể làm một
quân tử thì cõi đời này còn có chuyện gì không thể phát sinh nữa?
Chỉ có những người đứng gần với Thanh Dương hầu mới dường như mới hiểu được lý do, những người này gồm có Tô Dung và Diệp Siêu.
Diệp Siêu thấy rõ ràng tay của Diệp Sở đã nắm chặt lấy cổ tay của Thanh
Dương hầu cùng với sắc mặt kịch biến sau khi giãy dụa kịch liệt của lão. Diệp Siêu mặc dù không muốn tin vào sự phỏng đoán kia nhưng dường như
chỉ có nguyên nhân đó mới có thể giải thích lý do Thanh Dương hầu nhượng bộ mà thôi.
"Hắn chẳng lẽ đã đột phá lên tầng thứ hai rồi? Đột phá đến đẳng cấp như
đại ca rồi sao?" Diệp Siêu thử suy diễn nhưng vẫn cảm thấy không thể
tưởng tượng nổi, chuyện như vậy thì làm sao có thể xuất hiện ở trên
người Diệp Sở chứ.
Diệp Siêu nhìn Diệp Sở đầy vẻ phức tạp. Tựa hồ thấy được cái nhìn của Diệp Siêu, Diệp Sở liền quay đầu đối mắt với hắn.
Nhìn Diệp Sở vẫn thong dong đứng ở đó, Diệp Siêu thầm nén xuống tâm tình trong lòng, thở nhẹ ra một hơi mà nhàn nhạt thốt: "Ba năm nay ngươi
đúng là biến hóa rất lớn, nhưng phải học lại cách đối nhân xử thế đi thì mới có thể làm anh hùng trên đời được! Nếu cứ mãi không chịu thay đổi
thì chỉ có thể là một người bị thế nhân thóa mạ mà thôi! Muốn thành
người thì trước phải học cách làm người đã!"
Diệp Siêu dù gì cũng nhớ Diệp Sở vẫn mang huyết mạch Diệp gia, nên bèn
nhắc nhở Diệp Sở một phen, mặc dù Diệp Sở đã bị đuổi khỏi Diệp gia nhưng phận làm anh thì hắn vẫn hy vọng gã có thể tốt hơn, không còn bị người
ta thóa mạ nữa.
Diệp Sở cười cười đáp không đâu: "Ta không có… những hoài bão lớn như
hai người đâu! Ta chỉ hy vọng cuộc sống có thể hưởng thụ được sự vui
sướng trọn vẹn! Nhân sinh khổ đoản, cớ sao phải quan tâm đến con mắt của người ta? Quan tâm bọn họ nói gì? Bọn họ muốn mắng thì cứ để cho bọn họ mắng đi! Chuyện này cũng không ảnh hưởng ta cái gì đâu!"
"Gian ngoan mất linh!" Diệp Siêu hừ một tiếng, sự mong đợi trong lòng
bỗng chốc tan biến! Diệp Sở vẫn chỉ là Diệp Sở, vẫn xem chuyện hưởng thụ là chuyện quan trọng. Bản tính khó dời, dù có nói đến đâu vẫn không đổi được phẩm tính bại hoại này của hắn, bèn đáp: "Tự giải quyết cho tốt!"
Diệp Siêu phủi áo rời đi, cũng không hề hi vọng cao xa sẽ thay đổi được
Diệp Sở nữa. Hắn muốn như vậy thì cứ tự sanh tự diệt đi thôi!
...
Sau khi nhận được linh chi, Diệp Sở cũng không hề lưu lại phủ Thanh
Dương Hầu chút nào nữa, liền dắt Lương Thiện đi khỏi. Mới vừa ra khỏi
đại môn thì bên tai gã bỗng nhiên vang lên thanh âm trong vắt nhưng đầy
lạnh lùng: "Diệp Sở!"
"Sao?" Diệp Sở quay đầu nhìn sang thì thấy Tô Dung dắt theo Trương Tố
Nhi đang đuổi theo hắn. Chuyện này khiến Diệp Sở có chút bất ngờ, nghĩ
thầm Tô Dung không phải rất chán ghét chính mình ư, thế nào lại tìm
mình, bèn hỏi: "Thế nào? Không nỡ để ta đi à?"
Mấy lời trêu đùa của hắn khiến đôi mi thanh tú của Tô Dung nhíu lại, làn môi đỏ mở ra đáp: "Ngươi có thể bại Thanh Hướng Minh thì đã chứng minh
được thực lực của ngươi rồi. Nếu như ngươi chịu thay đổi mà bỏ đi những
hành vi xấu trước kia thì ta nghĩ ngươi sẽ được rất nhiều người sùng bái đó!"
"Bao gồm cả ngươi sao?" Diệp Sở nở nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô
Dung hỏi. Tô Dung có một chiếc mũi thẳng tắp, môi đỏ tươi kiều diễm, bộ
ngực ngực cao vút, vận một chiếc váy chấm đất. Một mỹ nhân gợi cảm với
đôi chân thon dài, ánh nhìn khiến người khác cảm nhận được nét dụ hoặc
vô ngần. Có lồi có lõm, Diệp Sở phải thừa nhận cô nàng là một giai nhân, vô cùng động lòng người.
"Diệp Sở! Lấy lại đôi mắt chó đó đi!" Trương Tố Nhi thấy ánh mắt Diệp Sở trần trụi nhìn ngắm Tô Dung thì khóe mắt nàng giật liên hồi, giận dữ
quát lên. Tên này quả thật càn rỡ quá mức, nếu hắn không phải đã giúp
các nàng một lần thì các nàng thèm quản cái khỉ gió của hắn ấy.
Diệp Sở không thèm nhìn lấy nha đầu điên như Trương Tố Nhi một cái, chỉ
nhìn Tô Dung cười đáp: "Con người của ta yếu nhất chính là tự chủ đó
nha, nếu như ngươi ở bên cạnh ta, luôn luôn thúc giục ta thì nói không
chừng ta sẽ thay đổi! Chẳng qua là, Tô Tiểu Dung ngươi nguyện ý hay
sao?"
Rất nhiều công tử tiểu thư ra khỏi đại môn liền trông thấy một màn Diệp
Sở dùng những lời lẽ phóng đãng đùa giỡn Tô Dung thì liền dừng chân đứng lại, một vài gã thiếu gia lại càng trợn mắt lên hốt hoảng! Nhưng vẫn là không dám đi tới.
Tô Dung vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, nhìn Diệp Sở đáp: "Ta không có nghĩa vụ phải làm chuyện đó vì ngươi!"
"Câu này đúng là đã tổn thương tâm hồn của ta quá đi mà!" Diệp Sở thở
dài đáp: "Quen biết cũng đã nhiều năm như vậy rồi, ta vẫn tưởng là chúng ta là bằng hữu. Ta nghĩ rằng ngươi cho dù muốn yêu cầu ta ngủ cùng thì
ta cũng có thể cố gắng cắn răng thỏa mãn ngươi nhưng không ngờ ngươi lại tuyệt tình như thế, xem ra ta và ngươi cuối cùng cũng không phải là
cùng một loại người! Tim đã chết thì không thể yêu ai được nữa!"
Nghe được những lời kia của Diệp Sở, mọi người chỉ cảm thấy cái thằng
này quả thật là biết giả vờ. Ngươi không thể yêu ai nữa ư? Ta khinh,
ngươi đã từng thật lòng yêu ai bao giờ đâu.
Những lời nói không biết xấu hổ đó rốt cục đã chọc giận Trương Tố Nhi:
"Ngươi không vô sỉ, không bỉ ổi, không làm ác thì sẽ chết ngay sao? Làm
một người được mọi người kính ngưỡng không lẽ không bằng làm một con
chuột chạy qua đường sao?"
Diệp Sở lắc đầu, vẻ mặt có chút cô đơn, cả người dường như trầm lắng
lại, dùng một giọng trầm thấp đáp: "Các ngươi không biết sự ưu tú của
ta! Trời cao giao cho của ta tài năng ra sao thì những người thường như
các người sao có thể hiểu! Ta dâm đãng chính là ý trời, hẹn hạ chính là
bản sắc, trời xanh đã định thì chẳng lẽ các người còn muốn nghịch
thiên?"
Cả đám người đứng quan sát cũng trợn mắt má miệng, cảm thấy nhân sinh
quan của mình đã bị phá vỡ! Tên này lại coi đó là vinh quang, thật
không... Thật không... Không có lời nào để nói nữa rồi!
Tô Dung và Trương Tố Nhi bị một câu nói kia Diệp Sở khiến cho á khẩu, dở khóc dở cười! Người ta có thể không biết xấu hổ nói ra như vậy, đưa nó
trở thành mục tiêu của đời mình thì các nàng còn khuyên thế nào nữa?
"Ta thấy là các ngươi nên học theo ta đi! Nhân sinh trên đời nên thuận
theo thiên ý! Đến lúc đó ta phong cho các ngươi là tả hữu hộ pháp, thế
thiên hành đạo! Tất sẽ có đại thành tựu! Thế nhân sẽ cúng bái các
người!" Diệp Sở nhìn Tô Dung và Trương Tố Nhi đáp.
Hai nàng cảm thấy muốn điên mất thôi, bọn họ chính là tới khuyên Diệp Sở nhưng Diệp Sở lại còn vô sĩ hơn khuyên ngược lại các nàng.
"Không còn thuốc chữa!" Tô Dung cắn răng, gương mặt xinh xắn nõn nà đỏ
ửng lên khiến người ta tơ tưởng, trong mắt toát ra vẻ thất vọng, rốt cục không khuyên Diệp Sở nữa.
Thấy hai nàng không nói lời nào nữa thì Diệp Sở chỉ cười cười, vỗ vỗ
Lương Thiện vẫn còn sững sờ chôn chân nhặt lên gốc linh chi đánh rơi
trên đất tự lúc nào.
"Tô Tiểu Dung à! Mặc dù ngươi đã tổn thương tấm lòng của ta nhưng ta là
một người rộng lượng! Sau này nếu ngươi có khi nào trống trãi, tịch mịch thì… vẫn có thể gọi ta tới để ủ ấm giường cho ngươi ngủ!" Diệp Sở cười
cười, ha ha dẫn theo Lương Thiện đi mất.
Diệp Sở biết lần này đã hoàn toàn chọc giận Tô Dung rồi. Cô nàng này chắc là sẽ chán ghét mình đến độ tột đỉnh mất thôi.
Nhưng Diệp Sở không cần, dù sao thanh danh của hắn đã thối đến như vậy,
thối thêm một chút cũng không có hề gì. Quan trọng nhất là Diệp Sở không muốn nghe ai chạy đến cũng bảo rằng: 'Ngươi ráng làm người thật tốt đi
nha!”
Nếu có nhiều người nói như vậy thì Diệp Sở sẽ có ý muốn đánh người nha.
Mình đang làm người mà, bọn họ ai cũng nói là phải cố gắng làm người thì không phải là mắng mình không phải là người sao?
Hôm nay chuyện Tô Dung bị đùa giỡn truyền đi thì sẽ không có ai tới bảo rằng mình cố gắng làm người nữa rồi.