Không ai có thể tiếp nhận sự thật này, bao gồm cả Bàng Thiệu cũng nhìn Diệp Sở như mất hồn vậy.
Chỉ một chiêu đã đánh bại một tên Hóa Ý cảnh tam trọng quả là chuyện
không thể tin nổi! Thực lực như vậy ở trong đám thanh niên sợ rằng chỉ
có hai nhân vật truyền kỳ ở Nghiêu thành có thể so được mà thôi. Thế
nhưng Diệp Sở vậy mà lại làm được.
Bàng Thiệu mặc dù biết Diệp Sở chắc chắn mạnh hơn Đinh Khải Uy nhưng
mạnh đến như vậy thì đúng là ngoài dự liệu của hắn. Bàng Thiệu vốn cho
rằng người Đinh Khải Uy dù không mạnh lắm nhưng có lẽ cũng có thể ngăn
được mấy chiêu. Nhưng kết quả lại là như vậy, Diệp Sở một cước đá thanh
thiết côn bay đi đập đối phương thành tàn phế.
"Một năm nay hắn phát triển đến như vậy sao?" Bàng Thiệu trong lòng
thầm nhủ, đúng là bị đả kích thật lớn. Trong một năm này, cảnh giới của
hắn cũng tăng lên không ít, vốn cho là có thể kéo gần khoảng cách với
Diệp Sở, nhưng bây giờ xem ra thì ngược lại càng kéo càng xa rồi.
"Mẹ kiếp ! Quả nhiên không thể so sánh cùng tên đó!" Bàng Thiệu thầm
mắng một tiếng, rốt cục bỏ qua ý đồ ganh đua cùng Diệp Sở. Tên này không thể đối đãi theo lẽ thường mà.
"Lương Thiện!" Diệp Sở đột nhiên mở miệng hô.
"Có đây!" Lương Thiện vô cùng hưng phấn đáp, bước nhanh chạy đến bên
cạnh Diệp Sở. Hắn chưa bao giờ hưng phấn hơn thế trong đời. Đường đường
là Định Võ quán cư nhiên lại bị một mình Diệp Sở đánh cho nín sợ, chuyện này cần khí phách bực nào chứ?
"Ai đánh ngươi thì ngươi đánh hắn, bọn họ đánh ngươi một quyền thì ngươi đánh lại mười quyền! Bẻ gảy tay ngươi thì ngươi bẻ hai cái chân của bọn chúng cho ta!" Diệp Sở thản nhiên quay sang Lương Thiện nói.
Lương Thiện máu nóng đã xông tới tận óc lúc này liền gật đầu cật lực.
Sống nhiều năm như vậy nhưng hắn chưa bao giờ được oai phong như lúc
này.
Ánh mắt Lương Thiện chuyển hướng sang Phương Tâm Viễn khiến Lương Thiện
liền mặt cắt không còn giọt máu. Định Võ quán cũng chống không nổi Diệp
Sở, hắn bây giờ đã bị hù cho vỡ mật rồi. Nhìn thấy Lương Thiện giương
nanh múa vuốt từ từ đi tới, toàn thân hắn xụi lơ trên mặt đất, trong
lòng kêu thảm, cả người cố hết sức giật lùi về phía sau, nức nở: "Ngươi
đừng qua đây! Ngươi đừng qua đây!"
Thân là một trong các tai họa của Nghiêu thành thì Lương Thiện tự nhiên
chẳng phải là thanh niên ba tốt gì cả. Hắn lặng lẽ nở nụ cười, hung
quang sáng ngời trong mắt, nhặt thiết côn trên mặt đất lên, giáng vào
hai chân Phương Tâm Viễn một đòn thật mạnh.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết vang dội khắp đại sảnh nhưng Lương Thiện vẫn chẳng hề khách khí, một gậy hai gậy cứ liên tục gõ xuống.
Tiếng kêu thảm thiết của Phương Tâm Viễn khiến ai nấy trong lòng lạnh
như nước đá, đặc biệt là mấy tên đã ra tay đánh Lương Thiện, cả người
run lên bần bật. Nhìn Phương Tâm Viễn bị thiết côn đánh đến tróc da tróc thịt, những tên này rốt cục đã không chịu được nữa mà quỳ rạp xuống đất quay sang Lương Thiện và Diệp Sở dập đầu xin tha liên hồi.
Diệp Sở vẫn không để ý đến bọn họ, ánh mắt hắn nhìn về vị trí trung tâm
Định Võ quán. Ở nơi đó treo một bảng hiệu, trên đó đề ba chữ Định Võ
quán bằng vàng ròng.
Chữ viết như nước chảy mây trôi, rất có phong cách quý phái!
Diệp Sở từng bước đi tới trước mặt bảng hiệu, kéo một cái liệt giật cái biển xuống đất.
"Á…"
Thấy Diệp Sở hành động như vậy mọi người bị hù sợ hết hồn hết vía, cả
bọn la lên như ong vỡ tổ: "Diệp Sở muốn đập phá biển hiệu Định Võ quán
sao? Diệp Sở chắc là không biết ai đã đề mấy chữ này rồi!"
Đúng là Diệp Sở cũng không biết là ai.
Tô Dung và Trương Tố Nhi không thể tin nổi nhìn Diệp Sở lấy thiết côn
huy vũ trên tấm bảng. Diệp Sở đề bút như rồng bay phượng múa, một bài
thơ rất nhanh đã xuất hiện trên tấm biển.
"Điên rồi! Hắn lại dám hủy hoại cái bảng hiệu này! Còn dám đề một bài
kiêu ngạo như vậy nữa!" Mọi ngừơi lúc này dường như chỉ còn một ý nghĩ
đó trong đầu, lúc này mới biết Diệp Sở là lớn mật ra sao, hắn quả thật
dám đập phá Định Võ quán!
"Tiếu vũ cuồng ca thập thất niên, hoa trung hành nhạc nguyệt trung vẫn,
ngã tự bạt kiếm tiếu thương sinh, tạp quán phương năng giải ngô hận."
Tô Dung nhìn bài từ trên bảng, câu chữ phóng khoáng nhưng không kém phần khí phách, giống hệt như Diệp Sở mà nàng tiếp xúc mấy ngày qua. Một thủ thi như mây trôi nước chảy, rất có phong phạm đại hành gia.
Nếu không xét đến lai lịch của cái bảng hiệu này thì những chữ này quả
thật viết vô cùng tốt, Diệp Sở căn bản khác hoàn toàn so với những gì mà người khác đồn đãi. Nhưng... đó là bảng hiệu mà chính tay vương thượng
đề từ, Diệp Sở dám hủy diệt nó?
Viết xong, Diệp Sở ném thiết côn đi phát ra một tiếng “choang” thật lớn, lăn đến trước mặt Đinh Khải Uy.
Đinh Khải Uy vẫn lẳng lặn nhìn bài từ trên đó, sắc mặt tái nhợt: Xong
rồi! Một bài từ này viết xong thì Định Võ quán đã bị phá rồi. Hơn nữa
ngay cả bảng hiệu mà vương thượng đề từ cũng không có giữ được, chuyện
này...
Giống như Đinh Khải Uy, cả đám võ đồ ở Định Võ quán ai nấy đều như mất
hồn. Thanh danh hiển hách của Định Võ quán không ai dám chọc vào bọn họ, trừ đi thực lực của nó còn có một nguyên nhân là được vương thượng đề
từ cho.
"Lương Thiện! Chúng ta đi!" Diệp Sở nhìn Lương Thiện đã đem những tên
đánh hắn đánh cho huyết nhục mơ hồ xong mới quay sang gã bảo.
"Được rồi!" Lương Thiện hưng phấn đi theo sau Diệp Sở, mặt mày vênh váo. Trong lòng thì hưng phấn không thôi, nghĩ thầm có một cái núi mạnh mẽ
đến như vậy để dựa vào thì xem ai còn dám trêu chọc hắn nữa chứ!
Nhìn Diệp Sở dẫn Lương Thiện rời đi, Bàng Thiệu cũng vội vàng đi theo.
Đinh Khải Uy đã không có giá trị lợi dụng thì hắn tự nhiên sẽ không tốn
thời gian với gã làm gì nữa.
"Tiếu vũ cuồng ca thập thất niên, hoa trung hành nhạc nguyệt trung vẫn,
ngã tự bạt kiếm tiếu thương sinh, tạp quán phương năng giải ngô hận!"
Nhìn Diệp Sở rời đi, Tô Dung không nhịn được khẽ ngâm nga bài từ đó. Hai câu đầu vẫn như cũ là gió trăng lãng tử, nhưng hai câu sau lại hào hùng khí phách, mặc dù không phải là một bài thơ hay nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy làm ra một thủ thơ phù hợp với tâm tình như vậy thì
thế nào cũng không phải là một tên bất học vô thuật được.
Tô Dung cảm thấy mình nhìn không thấu Diệp Sở, người này sau khi trở lại Nghiêu thành lần nào cũng đều khiến cho nàng ngạc nhiên cả.
"Tên này viết rất khá, không kém gia gia Tướng quốc đại nhân của ngươi đâu!" Trương Tố Nhi không cầm được mà nói với Tô Dung.
Tô Dung lắc đầu đáp: "Nếu chỉ nhìn bố cục chữ mà nói thì ông nội ta cũng có phần kém hắn, lần đầu tiên ta mới trông thấy loại tự thể này!"
“Hả?" Trương Tố Nhi không nghĩ rằng được nghe đáp án như vậy liền kinh
hô: "Diệp Sở lợi hại như thế sao? Thực lực lại vượt qua Đinh Khải Uy,
bây giờ tài văn lại vượt qua cả Tướng quốc đại nhân! Chẳng lẽ thật sự
giống như gã nói rằng mình là văn võ toàn tài ư?"
"Trước kia chúng ta đã xem thường Diệp Sở rồi!" Tô Dung khẽ thở ra một
hơi thốt: "Ba năm qua không biết hắn đã trải qua những gì?"
"Sao vậy? Hứng thú với hắn rồi à?" Trương Tố Nhi thấy Tô Dung thần tình có chút hoảng hốt bèn trêu đùa một phen.
"Nói hưu nói vượn!" Tô Dung trợn mắt nhìn Trương Tố Nhi, mặt có chút ửng đỏ đáp: "Ngươi nếu có hứng thú thì ngươi đi tìm hắn một mình đi!"
"Ta không có nha!" Trương Tố Nhi lắc đầu: "Nhưng bất quá ngươi có nói
là, mình muốn tìm như ý lang quân phải là một bạch mã vương tử đó! Điều
đầu tiên là văn võ toàn tài đó nha! Ngươi nhìn xem, Diệp Sở không tồi
nha, võ có thể đánh bại cả Đinh Khải Uy, văn có thể so sánh với Tướng
quốc đại nhân. Ngươi có thể suy nghĩ một chút chứ?"
"Ngươi còn nói hưu nói vượn nữa thì ta xé nát miệng ngươi đó!" Tô Dung
mặt đỏ tía tai quát. Đúng là nàng không nghĩ tới Trương Tố Nhi lại đem
bí mật thời trẻ ra nói ra lúc này! Thời trẻ cô nương nào lại không ước
ao có một chàng bạch mã vương tử, có gì đáng nói đâu chứ?
"Không có nói giỡn với ngươi nữa! Diệp Sở cho dù bây giờ nhìn đúng là
không tệ nhưng vẫn chưa xứng với Tô Dung tiểu thư của chúng ta nha! Hừ,
hắn cho dù thật sự là văn võ toàn tài thì cũng vẫn là một tên khốn
kiếp!" Trương Tố Nhi tức giận nói, nhưng nàng không khỏi nghĩ thầm Diệp
Sở nếu không phải một tên khốn kiếp thì... nàng cũng có thể suy nghĩ cho hắn là một trong những người theo đuổi Tô Dung rồi.