Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 131: Chương 131: Trật khớp.




Mộ Đại tướng quân toạ lạc cách ngoại vi Hoàng thành mấy trăm dặm. Xuyên qua vài ngọn núi, Diệp Sở mới nhìn đến một ngọn núi đá trụi lủi, phía trên không có lấy một ngọn cỏ. Trên núi chỉ có một tấm bia đá cực lớn nhưng lại không viết bất cứ một chữ gì.

Trên núi đá, cũng có vài người qua lại. Đối với chuyện này, Diệp Sở cũng không lấy làm lạ. Đại tướng quân năm xưa uy danh lừng lẫy, có biết bao người sùng bái ông ta. Cho dù cách mấy trăm năm, đến giờ người thương tiếc ông ta vẫn không ít. Đương nhiên, cũng có kẻ rắp tâm toán tính kiếm lợi từ mộ Đại tướng quân. Bọn họ chạy qua chạy lại xem có cơ hội đoạt được thứ gì tốt hay không.

Núi đá rất lớn, thoạt nhìn vô cùng hoang vu yên tĩnh, dấu vết năm tháng hoang tàn khắp nơi.

Diệp Sở đi đến núi đá, ngẫu nhiên có vài người quan sát hắn nhưng đều cho rằng Diệp Sở đến cúng bái Đại tướng quân mà thôi.

Thế nhưng không ai ngờ được, Diệp Sở trực tiếp vượt qua núi đá đi đến trước mặt tấm bia lớn, tiến vào một huyệt động ẩn mật đằng sau nó. Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org

Mộ Đại tướng quân vốn không có cái động này, thế nhưng trong số những kẻ trộm mộ đã có người phá vỡ núi đá, tạo nên một thông đạo dẫn vào bên trong.

Diệp Sở đã tới một lần, quen thuộc đi vào thông đạo. Cảnh tượng này khiến cho không ít người đến cúng bái Đại tướng quân bất ngờ nhưng ngay lập tức lại phì cười: "Lại một gia hoả không biết sống chết dám vọng tưởng trộm bảo!"

Diệp Sở không biết chuyện mọi người giễu cợt, hắn tiến vào trong đó. Mộ huyệt đều xây bởi Ngũ quang Thập sắc ngọc thạch nên cho dù chìm sâu dưới lòng đất thì vẫn tản ra ánh sáng chói lóa, chiếu sáng cả ngôi mộ rực rỡ như ban ngày.

Diệp Sở nhìn từng khối ngọc thạch này mà thầm nghĩ, trong toàn bộ đế quốc cũng chỉ có Đế hoàng cùng Đại tướng quân ngài mới dám vung tay lớn như thế.

Tiến vào trong đó, Diệp Sở có thể cảm nhận được âm khí cuồn cuộn, độ ẩm tối thiểu thấp hơn một nửa so với bên ngoài, âm khí ngập trời khiến cho Diệp Sở cảm thấy rét lạnh, Đây chỉ vừa mới tiến vào mộ Đại tướng quân mà thôi. Hắn thầm nghĩ nếu không phải Tu hành giả thì chắn chắc không chịu nổi loại âm khí này.

Diệp Sở lấy ra quyển bút ký Bạch Báo cho mình, mở ra kiểm lại một lượt những điều đã thuộc trong những ngày qua. Tuy hắn chưa từng hiểu hết toàn bộ quyển sách Bạch Báo để lại nhưng cũng nắm được bảy tám phần rồi.

Theo thời gian, Diệp Sở tiến vào trong càng lúc càng nhanh, ngẫu nhiên cũng nhìn thấy người hành tẩu ở khu vực ngoại vi. Hắn thầm nghĩ trên đời có không ít kẻ lớn gan, cho dù đã có vô số người ngã xuống trong mộ Đại tướng quân nhưng sự hấp dẫn của nó vẫn khiến người ta kéo đến hết đợt này tới đợt khác.

Dám xâm nhập vào mộ Đại tướng quân thì thực lực người nào cũng không quá yếu, thấp nhất cũng là Tiên thiên cảnh. Như Diệp Sở lúc trước, chưa tới Tiên thiên mà không biết sống chết tiến vào, người như vậy căn bản cũng khó tìm.

Vài người ngẫu nhiên thấy Diệp Sở trẻ tuổi như vậy cũng không nhịn được mà nhìn qua mấy lần, thậm chí có người còn nhắc nhở: "Thiếu niên, đây là một trong những cấm địa của Đế quốc. Trộm bảo cũng cần thực lực, không muốn vất bỏ tính mạng thì tốt nhất là nhanh ra ngoài đi. Đây cũng không phải là địa phương ngươi có thể chơi đùa! "

Diệp Sở chỉ cười cười với đối phương nhưng không nói gì, cứ tiếp tục thẳng tiến vào bên trong. Càng đi vào sâu, Ngũ quang Thập sắc ngọc thạch càng sáng chói. Loại ngọc này có vầng sáng lưu chuyển, còn thai nghén lực lượng khủng bố,

Diệp Sở năm đó cùng nhóm người Bàng Thiệu muốn gỡ mấy khối ngọc đi bán nhưng họ dùng hết thủ đoạn mà không lấy được một mẩu nào. Về sau mới biết loại ngọc này được đại thủ đoạn gia trì, mánh khóe bình thường căn bản không cách nào tổn hao một mảy.

"Diệp Sở!" Ngay thời điểm Diệp Sở chuẩn bị tiếp tục tiến vào mộ huyệt, sau lưng chợt vang đến một thanh âm. Diệp Sở quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Nguyên VọngĐức và Diệp Nguyên VọngVọng cách mình không đến trăm mét. Điều này khiến cho Diệp Sở trong lòng cả kinh, thật không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy!

"Các vị đến nhanh đấy!" Diệp Sở nói với Diệp Nguyên VọngVọng. Phía sau y là một đội ngũ, thực lực mỗi người đều không tệ.

"Còn tưởng rằng ngươi đi cùng một chỗ với Thánh nữ điện hạ, không ngờ ngươi thật sự có can đảm dám đi một mình!" Diệp Nguyên VọngVọng nhìn chằm chằm Diệp Sở nói: "Xem ra ngươi cũng không phải hoàn toàn là phế vật, tối thiểu cũng coi như to gan lớn mật!"

Diệp Nguyên Vọng nhìn chằm chằm vào Diệp Sở, tựa như là bắt rùa trong hũ.

Ánh mắt lướt qua sau lưng, Diệp Sở cười to: “Không to gan sao dám ra tay với Kỷ Điệp. Hôm nay các vị muốn giết ta nhưng phải các ngươi có thủ đoạn gì!”

Diệp Sở nói xong lập tức chạy trốn về phía trong hòng thoát khỏi vòng vây của đối phương.

"Hôm nay nếu để ngươi thoát, vậy thực sự đáng chê cười rồi.” Diệp Nguyên Vọng nhìn qua hừ một tiếng, nhanh tay chộp về phía Diệp Sở.

Trong lòng Diệp Sở nhảy dựng lên, điên cuồng lách mình né tránh nhưng khí kình trùng kích vẫn làm mặt hắn đau đớn. Khí kình đập lên ngọc thạch khiến vầng sáng chấn động.

"Trốn không thoát đâu!" Diệp Nguyên Vọng nhìn Diệp Sở chòng chọc, ánh mắt lạnh băng.

Mộ huyệt lúc này khẩn trương dị thường, thân thể Diệp Sở căng cứng. Hắn biết rõ chênh lệch giữa mình và đối phương. Nếu bị đối phương cuốn lấy thì hắn hẳn phải chết. Nguyên linh cảnh thật sự rất cường hãn!

Nhìn thân hình thẳng tắp của Diệp Nguyên Vọng khiến linh khí xung quanh bắt đầu chấn động, uy thế Nguyên linh cảnh bắt đầu khởi động, những Tu hành giả ngẫu nhiên đi qua nhìn thấy thì không nhịn nổi phải biến sắc hoảng sợ lui ra phía sau, không dám đến quá gần Diệp Nguyên Vọng.

Ánh mắt hạ xuống người Diệp Sở, ai nấy đều không khỏi được đồng cảm với hắn. Thiếu niên này gây ra việc gì mà trêu trọc phải một nhân vật Nguyên linh cảnh? Nguyên linh cảnh đã có thể toái thạch liệt kim, thân thể nhỏ bé của thiếu niên này có đỡ nổi không? Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org

"Chết đi!" Diệp Nguyên Vọng quát lên một tiếng, một cước đã dẫm tảng đá dưới chân thành mảnh vụn. Những mảnh đá vụn bay về phía Diệp Sở xé gió vun vút tạo nên những tiếng nổ nhỏ. Một kích này gây ra chấn động khiến Diệp Sở điên cuồng lui về phía sau, đá vụn nện vào ngọc thạch phát ra tiếng vang keng keng vang vọng.

Thế nhưng tránh một kích này cũng đã khiến Diệp Sở quá vất vả. Diệp Nguyên Vọng tự mình ra tay, tung ra một chưởng, âm thanh chấn động khiến cho lỗ tai mọi người ‘ong ong’. Thực lực Nguyên linh cảnh khủng bố phát ra không sót chút nào.

"Hôm nay ngươi không thoát khỏi một kiếp này! Để ngươi sống thêm ba ngày là đã nể thể diện Thánh nữ điện hạ lắm rồi, nên mới ban cho ngươi ân huệ lớn lao!” Diệp Nguyên Vọng cười nhạo, bàn tay đã đến trước mặt Diệp Sở. Diệp Sở điên cuồng lùi về phía sau nhưng rất nhanh đã lùi đến sát vách tường ngọc, không còn chỗ né tránh. Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org

Diệp Nguyên Đức thấy thế bèn nở nụ cười ngạo nghễ, thầm nghĩ Diệp Sở mày còn trốn đi đâu được nữa?!

Trong lúc Diệp Nguyên Đức còn đang khinh khỉnh, Diệp Sở hung hăng vỗ một chưởng lên vách ngọc thạch, mượn lực phản chấn tung mình né về một bên. Nhưng dù vậy, Diệp Sở vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi một kích của Diệp Nguyên Vọng.

Diệp Nguyên Vọng đã là Nguyên linh cảnh, tốc độ quá nhanh. Diệp Sở tuy tránh được một kích vào chỗ hiểm nhưng cánh tay vẫn bị đánh trúng. Hắn có thể nghe rõ tiếng trật khớp, sự đau nhức kịch liệt khiến mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.

Nhưng Diệp Sở căn bản bất chấp chuyện này! Thân ảnh lóe lên rồi bắn vào một cái thông đạo. Nơi đây có sát khí, Diệp Sở đã chú ý từ sớm.

"Ngươi trốn được không?" Diệp Nguyên Vọng thấy Diệp Sở còn muốn chạy trốn, cười khỉnh một tiếng chuẩn bị đuổi theo. Nhưng vừa mới vào trong thì sắc mặt đại biến, tranh thủ thời gian lui ra: "Sát khí!"

"Chuyện hôm nay, ngày khác ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp đôi.” Thanh âm Diệp Sở vọng lại, văng vẳng quanh tai từng người nơi này.

Diệp Nguyên Vọng âm trầm nhìn theo Diệp Sở, mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Y thầm nghĩ trong kia có sát khí mà ngươi không biết hả? Chẳng biết ngươi có còn sống qua ngày mai hay không mà đòi bồi với chả hoàn!

Đương nhiên, Diệp Nguyên Đức nhìn thấy Diệp Sở tháo chạy cũng sững sờ nhìn Diệp Nguyên Vọng mà cảm thấy Diệp Sở không thể tưởng tượng nổi. Chỉ bằng chút thực lực như thế mà lại cũng có thể đào thoát khỏi tay đại ca mình? Trong tay đại ca, hắn chỉ như con sâu cái kiến mới đúng chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.