Một ngày sau khi kết thúc yến hội, Diệp Sở và nhóm Tình Văn Đình đến chỗ
Đàm Diệu Đồng để bàn bạc về Yêu Nguyên Động. Vốn Diệp Sở muốn Bạch Huyên dời đến tòa biệt viện mới nhưng lại đột ngột rời khỏi, bèn lo lắng nên
bảo nàng cứ tiếp tục ở lại phủ đệ của Hoàng Lâm. Được Hoàng Lâm chăm
sóc, Diệp Sở cũng bớt lo hơn nhiều.
Mặc dù Bạch Huyên ngờ rằng Diệp Sở sẽ đi đến mấy ngày nhưng cũng không
hề cản. Sau khi dặn dò Diệp Sở phải cẩn thận thì cũng bắt đầu hòa nhập
vào sinh hoạt trong Hoàng thành.
...
Yêu Nguyên Động!
Nằm ở một nơi cực kỳ vắng vẻ, sau khi đi theo Đàm Diệu Đồng hết rẽ trái
rồi rẽ phải, thậm chí còn xuyên qua khá nhiều khu rừng rậm thì mới đến
một hạp cốc tựa một khu rừng nguyên sinh. Nó chính là thôn trang Đàm
Diệu Đồng đã từng nói.
Thôn trang cũng không lớn, nhân số còn chưa đến ngàn người. Nhưng sau
khi đến nơi này, Đàm Diệu Đồng mới nhắc nhở Diệp Sở: “Các ngươi không
nên chọi cứng. Theo lời đồn, nơi đây có những nhân vật đạt tới đẳng cấp
nuốt tinh hoa nhật nguyệt, Đại tu hành giả!”
Diệp Sở và Tình Văn Đình liếc mắt nhìn nhau, bên trong không giấu nổi vẻ hoảng sợ. Họ hiểu rất rõ Tu hành giả đạt đến đẳng cấp nuốt tinh hoa
nhật nguyệt mạnh đến bực nào. Đạt đến đẳng cấp này thì họ đã có năng lực dời non lấp bể, đoạt tinh hoa của nhật nguyệt để gia tăng tuổi thọ của
bản thân.
Tuổi thọ của những nhân vật này được tính bằng đơn vị trăm năm. Họ đã có rất nhiều thời gian dùng để tu luyện, gần như yêu quái!
Diệp Sở cũng khó mà tưởng tượng vì sao một thôn trang nhỏ xíu, lại chẳng có gì bắt mắt như vầy mà có Tu hành giả đến bực này.
“Làm sao ngươi biết rõ như vậy?” Tình Văn Đình hỏi Đàm Diệu Đồng với
giọng nghi hoặc. Diệp Sở cũng khá là tò mò, thầm nghĩ tại sao Đàm Diệu
Đồng lại tìm được một nơi vắng vẻ, mà hơn nữa lại còn rất quen thuộc như thế? Quả thật khiến người khác rất ngạc nhiên!
Đàm Diệu Đồng nở nụ cười ngọt lịm, giải thích mà không hề che đậy: “Năm
xưa, một vị trưởng bối của ta tình cờ đi qua đây nên mới biết được bí
mật này.”
Tình Văn Đình tức thì hiểu được bèn cười khanh khách rồi nói với Đàm
Diệu Đồng: “Chỉ e vị trưởng bối của ngươi cũng đã từng cướp đoạt Yêu
Nguyên Thảo rồi. Bằng không làm sao lại biết đối phương có cường giả bực này?”
Vẻ mặt Đàm Diệu Đồng trở nên ngượng ngùng, hiển nhiên Tình Văn Đình đã nói đúng.
“Đối phương có người mạnh đến thế thì chúng ta làm sao lấy được Yêu
Nguyên Thảo?” Diệp Tĩnh Vân bên cạnh chọc vào một câu khiến tâm trạng
hưng phấn của mọi người trong nháy mắt đã chùng xuống.
“Ngươi có thể trở về mà!” Diệp Sở híp mắt nhìn Diệp Tĩnh Vân, thầm nhủ
có ai bảo ‘bà điên’ ngươi đi theo đâu? Tự bản thân ngươi nhất định sống
chết theo chúng ta đến đây ấy chứ!
“Không quan tâm đến ngươi đánh rắm!” Diệp Tĩnh Vân luôn đối đầu với Diệp Sở, trừng mắt liếc xéo hắn một cái sắc như dao cau. Nàng giơ chiếc chân dài, ra bộ nếu Diệp Sở còn nói nhảm nữa thì sẽ đạp chết hắn.
Đàm Diệu Đồng đã quen nhìn cảnh Diệp Sở đùa với Diệp Tĩnh Vân, đôi môi
đỏ mọng ẩn chứa nụ cười duyên dáng: “Không nên xung đột chính diện với
họ, vào được Yêu Nguyên Động là có thể tránh xa họ rồi. Chỉ cần đi vào,
không sợ họ sẽ ra tay!”
“Hở?!” Tình Văn Đình rất tò mò: “Không sợ họ đuổi theo vào động hoặc chặn lấy cửa động sao?”
“Đây chính là điều ta muốn nói! Yêu Nguyên Động có trăm cửa động để vào, căn bản bọn họ không thể phòng ngừa. Về phần đuổi theo vào động thì là
chuyện càng không thể. Bởi Yêu Nguyên Động có một duyên cớ đặc biệt, Tu
hành giả đi vào phải là người chưa từng luyện qua công pháp tố linh. Nếu không, bước vào sẽ gặp nguy hiểm vô cùng. Năm xưa, vị trưởng bối của ta biết rõ trong động có rất nhiều Yêu Nguyên Thảo nhưng lại không dám
xông vào, chỉ có thể cướp lấy trong thôn.” Đàm Diệu Đồng giải thích cặn
kẽ: “Thôn trang này có công pháp tố linh. Khi đạt tới Tiên thiên cảnh
thì mọi người sẽ tu luyện công pháp ấy. Cho dù Tiên thiên cảnh đã từng
dùng Yêu Nguyên Thảo nhưng không tu luyện công pháp tố linh thì thực lực tuyệt đối cũng không vượt qua Tiên thiên cảnh ngũ trọng. Dù sao, nếu
vượt qua ngũ trọng thì Yêu Nguyên Thảo lại có công hiệu kém hơn công
pháp tố linh. Cho dù Diệp Sở ngươi đánh không lại, hẳn cũng có khả năng
tìm cơ hội thoát thân chứ?”
“Không phải là vấn đề quá lớn! Chỉ cần không bị vây công thì thoát thân
không phải là chuyện khó!” Diệp Sở gật đầu đáp: “Chẳng qua là như vầy,
Diệu Đồng có thể ở lại không? Diệu Đồng còn chưa đạt tới Tiên thiên
cảnh, cũng đừng nên mạo hiểm. Được chứ?”
Diệp Tĩnh Vân và Tình Văn Đình chắc chắn đã tu luyện công pháp tố linh.
Đàm Diệu Đồng còn chưa bước vào Tiên thiên cảnh, Diệp Sở không muốn nàng mạo hiểm.
“Ngươi vậy chứ đừng xem thường Diệu Đồng! Nếu như nàng có thể vận dụng
được sức mạnh ấy, ta cũng không phải đối thủ đâu!” Tình Văn Đình cười
khúc khích.
Đàm Diệu Đồng bối rối, thấy Diệp Sở nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ thì
bèn nói: “Trưởng bối trong nhà từng nói: Đối với ta, khí tức đặc thù của Yêu Nguyên Động sẽ có tác dụng rất lớn. Ta muốn vào xem thử một chút!”
“Vậy thì đi!” Diệp Sở gật đầu với Đàm Diệu Đồng.
“Ta không thể vào?” Diệp Tĩnh Vân kinh ngạc, thầm nghĩ chả phải mình
phải về tay không rồi sao? Mình đến chính vì Yêu Nguyên Thảo, nếu không
thể vào Yêu Nguyên Động, làm sao trông cậy Diệp Sở sẽ đưa cho mình? Đấy
là nằm mơ!
Thấy Diệp Tĩnh Vân tức đến đỏ mặt, Tình Văn Đình liền cười khanh khách.
Nàng vòng tay ôm chiếc eo thon của Diệp Tĩnh Vân mà nói: “Được rồi! Đến
lúc đó chúng ta sẽ đoạt mấy cây từ trong tay Diệp Sở là xong. Tại sao
phải sợ hắn không đưa?”
Diệp Tĩnh Vân tức thì hiểu ra, thầm nhủ đúng rồi! Thực lực của nàng mạnh hơn Diệp Sở không ít, nếu xuất thủ cướp đoạt thì hắn cũng chẳng thể làm gì được. Nghĩ đến đây, Diệp Tĩnh Vân lại bắt đầu đắc ý.
Diệp Sở không hề quan tâm đến ‘bà điên’ ấy mà lại cùng Đàm Diệu Đồng
đánh một vòng lớn đến cửa của Yêu Nguyên Động, sau đó xoay người bước
vào trong.
“Các ngươi vào đấy thì nên cẩn thận một chút. Chúng ta ngoài này sẽ tiếp ứng các ngươi!” Tình Văn Đình nói với Diệp Sở: “Đừng nên cậy mạnh, cũng không nên quá tham lam. Lấy được liền đi ngay tức khắc!”
Diệp Tĩnh Vân lúc này đang bên cạnh, không nhịn được cũng xen vào: “Mặc
dù nói ngươi đừng quá tham lam nhưng chung quy cứ hái mười cây... Không, phải trăm gốc mới được! Bằng không thì chia chác thế nào?”
Diệp Sở tự nhủ mình không nghe bà điên kia nói gì, không nghe, không nghe! Hắn xoay người kéo Đàm Diệu Đồng vào động.
Yêu Nguyên Động rất lớn nhưng bước vào thì thấy cũng bình thường, chẳng
có điều gì đặc biệt. Nếu không phải Đàm Diệu Đồng nói thì Diệp Sở cũng
chẳng ngờ thể loại huyệt động thế này lại có Yêu Nguyên Thảo. Trên thế
giới này, dạng huyệt động tương tự cũng không hiếm gặp.
Thấy bộ dạng kinh dị của Diệp Sở, Đàm Diệu Đồng cười nói: “Rất nhiều
người đã bị lừa bởi bề ngoài của Yêu Nguyên Động, nhưng khi xâm nhập vào sâu bên trong mới biết được Yêu Nguyên Động ẩn chứa động thiên khác.
Tất nhiên, bởi vì có chướng khí nên rất ít người chịu khó đi vào. Điều
bí mật này không phải ai cũng phát hiện được mà chỉ có người bảo vệ thôn trang này mới biết. Nó là nguyên nhân khiến thôn trang này càng lúc
càng mạnh.”
Diệp Sở lại ngắm Đàm Diệu Đồng. Lúc nàng nói chuyện, đôi mi dài cong vút run lên theo mỗi lời rất câu hồn đoạt phách, lại phối hợp với đôi mắt
long lanh như nước thì càng thêm kiều mị khiến lòng người say đắm.
“Ngươi nhìn ta xong chưa?” Đàm Diệu Đồng chợt phát hiện Diệp Sở rất
thích ngắm mình. Có lẽ hiện giờ chỉ có mình và Diệp Sở, nàng bèn dứ dứ
nắm tay mà gắt: “Có tin ta đánh ngươi hay không hả?”
Điệu bộ đáng yêu đến thế thì làm sao có sức uy hiếp? Nó chỉ khiến Diệp Sở càng cảm thấy cô bé này xinh đẹp đến động lòng.
Nhưng cảnh đẹp này lại bị cắt đứt bởi một tiếng quát: “Kẻ nào?”