Khu lều trại trên núi là nơi nghỉ ngơi của vua quan đi săn, đêm đến đèn đuốc sáng rực cả một vùng. Tuy không khí băng giá lạnh lẽo nhưng trên dưới đều vui mừng đốt lửa lớn nướng thịt thú rừng vừa săn được. Mọi người hăng hái kháo nhau về câu chuyện Cửu vương gia cùng vương phi tiêu diệt cả một đàn dã thú to lớn.
Ban chiều, lúc bọn họ theo lời Cửu vương gia đến tại nơi người cùng dã thú giao chiến thì ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.
Tất cả đều là loài sư tử săn mồi hung dữ đã bị những vết thương chí mạng mà chết đi. Này là vết chém rất sắc, này là mũi tên rất chuẩn. Đám vương quan quý tộc kia nhìn thấy lại thêm phần khiếp đảm với vị vương gia này. Những tưởng sau khi lập phi thì sinh lực suy giảm, nào ngờ...
Câu chuyện Cửu vương gia giết dã thú cứ thế một đồn trăm, trăm đồn nghìn, Trịnh Phi Vũ trong con mắt thiên hạ sắp được thăng cấp lên mức độ thượng thừa cao nhân.
Trái với khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài, trong căn lều lớn dành riêng cho Cửu vương gia chỉ có hai người yên tĩnh.
Trịnh Phi Vũ xé phăng đi cánh tay áo của Huyết Tử rồi nhẹ nhàng giúp nàng bôi thuốc, mặc cho ai kia thập phần bày tỏ biểu hiện cự tuyệt.
- Ngồi yên nào, có bao giờ nàng thắng nổi ta đâu mà cứ mãi như thế!
Hắn nheo nheo mắt quẹt lấy thêm một miếng thuốc đắp lên nàng vết thương, sau đó dùng băng vải quấn lại.
- Ngươi tự lo bản thân đi!
- Đương nhiên, sau khi giúp nàng xong thì ta sẽ tự lo đến bản thân! Chứ đợi đến ngày nàng quan tâm thì tấm thân này đã chen chúc mọc rêu!
Huyết Tử nghe đến câu này của hắn thì bất giác phì cười, nhưng liền cảm thấy thất thố nên lại thôi.
Đột nhiên, cánh rèm cửa căn lều bị xốc lên, một giọng nam truyền vào:
- Cửu đệ...
Vừa thấy Vĩnh Dương, Trịnh Phi Vũ liền đứng ngay dậy chắn trước mặt Huyết Tử giúp nàng che đi phần tay áo bị xé toạc.
- Tam hoàng huynh, có chuyện gì?
Vĩnh Dương mơ hồ thoáng qua thấy phần da thịt trắng nõn quấn băng của nữ nhân bạch y đằng kia thì thất thần. Nghe đến Trịnh Phi Vũ hỏi mới ngẩn ra:
- À... hoàng thượng cho gọi đệ ra để ban rượu!
- Tạ hoàng huynh đích thân truyền lời, ta xử lí xong sẽ bồi người!
Trịnh Phi Vũ hắn biết rõ kẻ kia là vô ý nhưng cố tình. Bên cạnh hoàng đế nhiều người như vậy, như thế nào mà Tam vương gia hôm nay lại trở thành kẻ bị bắt đi làm công việc truyền ý chỉ vặt vãnh.
Vĩnh Dương liếc qua nữ nhân sau lưng hắn lần nữa rồi nhếch miệng buông rèm bước ra.
- Ngoài kia đông người, nàng nên ở đây nghỉ ngơi!
Trịnh Phi Vũ thu hồi tầm mắt đi vào trong lấy một bộ y phục mới.
- Ngươi không định sơ cứu vết thương trên người... mà cứ để thế đi sao?
Huyết Tử có ý tốt nhắc nhở hắn, vừa quay lại liền thấy nam nhân kia cư nhiên cứ thế cởi trần mà thay áo, nàng vội dời tầm mắt đi nơi khác, sắc mặt không đổi nhưng tai đã đỏ bừng.
- Nàng yên tâm, không chết được!
Trịnh Phi Vũ vui vẻ nhìn Huyết Tử, giương cánh môi cười như yêu nghiệt rồi rời đi. Nàng kia là đang quan tâm hắn nha!
Thời gian chậm chạp trôi qua, Huyết Tử một mình trong phòng thấy không thoải mái nên quyết định ra ngoài tản bộ.
Vừa ra khỏi lều, một mùi thịt nướng thơm lừng liền áp ngay vào mũi nàng. Trong gió, nàng nghe có mùi khét của củi, mùi mỡ động vật cùng mùi rượu nặng nề quấn quýt. Liếc mắt một cái, nàng bắt gặp ngay dáng người cao lớn thân bạch y sạch sẽ đứng cách đó không xa, kẻ đó đang bị bao nhiêu người vây quanh chuốc rượu. Đêm nay hẳn không thể tỉnh táo quay về!
Gió đêm mang theo hơi lạnh quật vào da thịt như muốn làm tan ra bất cứ vật nào nó gặp phải. Tuy nhiên, bầu trời đêm lại rất trong, dù không có trăng sáng nhưng ánh sao lấp lánh đầy trời.
Huyết Tử một thân áo choàng trắng muốt thong thả tản bộ lên núi. Mái tóc đen như nhung hòa lẫn vào màn đêm đen thẳm.
- Cửu vương phi ban ngày giết dã thú, ban đêm vẫn còn tâm trạng ngắm cảnh sao?
Một chất giọng trầm trầm quỷ dị bất ngờ vang lên từ sau lưng nhưng Huyết Tử vẫn bình thản cất bước.
- Còn Tam vương gia sao không cùng mọi người vui hội lại một mình lên đây?
Lên đến đỉnh núi, nàng mới lãnh đạm hỏi một câu.
Từ lúc đến bìa rừng, nàng đã biết có người bám theo nhưng không ngờ kẻ đó lại là tên âm hồn bất tán, Vĩnh Dương vương gia này.
- Sao lại một mình? Chúng ta là hai người!
- Chúng ta? Hừ, tiểu nữ sợ không đủ tư cách để cùng vương gia đứng ngang hàng, hai từ “chúng ta” cũng không dám nhận.
Vĩnh Dương hứng thú mỉm cười nhìn nữ nhân trước mặt, một câu này của nàng cũng thật thâm thúy! Nàng là đang nói mình không đủ tư cách đứng cùng hắn hay chính hắn mới không đủ phẩm chất so với nàng?
- Huyết Tử nàng có điều gì mà không dám làm?
- Tiểu nữ ngu muội không hiểu ý vương gia!
- Hãy trở thành người của ta!
Vĩnh Dương nhẹ nhàng mở miệng.
Huyết Tử im lặng nhìn xuống chân núi, nơi đó có ngọn lửa lớn được bập bùng cháy sáng, người người cùng nhau chúc rượu. Tuy vui vẻ nhưng thế giới đó dường như không dành cho nàng.
- Ta đành lần nữa khiến ngươi thất vọng!
Huyết Tử vừa dứt lời, bất ngờ đã bị Vĩnh Dương vòng tay siết chặt cánh eo mỏng, kéo nàng dán sát vào người hắn, khóe miệng tà ác dâng lên nụ cười:
- Bản vương từ trước đến nay chưa có thứ gì muốn mà không đạt được, hoặc là chiếm lấy, hoặc hủy đi!
Huyết Tử vùng vẫy một hồi không thoát được, cắn răng nói:
- Đó là từ trước đên nay, còn từ nay về sau, ta sẽ là thứ đầu tiên mà ngươi không thể đoạt!
- Hừ, khẩu khí lớn lắm, không hổ danh là sát thủ vô tình. Trịnh Phi Vũ có cái gì tốt mà khiến nàng trung thành với hắn như vậy? Quyền lực? Hay địa vị? Nếu nàng muốn, ta thậm chí có thể cho nàng ngồi vào cái ghế hoàng hậu!
Dưới ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo của sao trời, Vĩnh Dương lộ ra nụ cười thập phần yêu nghiệt như hồ ly dụ dỗ người.
- Ý ngươi là...
Huyết Tử nghi ngờ độ chính xác của lời vừa nghe, kinh ngạc hỏi lại.
- Đúng vậy, nay mai ta sẽ lật đổ hoàng đế, trở thành tân hoàng đế của đất nước này!
Nói đến đây, hắn đưa một tay lên nắm lấy chiếc cằm thanh mảnh của nàng rồi nâng lên, bắt buộc trực diện mắt hắn.
- Trở thành người của ta, nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ!
Huyết Tử trầm mặc hồi lâu mới mấp máy môi:
- Ngươi nói cho ta chuyện này không sợ ta làm bại lộ sao?
Vĩnh Dương nghe xong thì bật cười:
- Ha ha, ta đã nắm trong tay điều quan trọng nhất của nàng, nàng há có thể tiết lộ sao? Lần trước thấy nàng vừa nhận được lá thư đã bất chấp thật giả mà dùng thân phận sát thủ hành động, đủ để ta biết mộ phần đó đối nàng quan trọng thế nào!
- Ngươi...
Hắn buông Huyết Tử ra, vui vẻ cúi sát gương mặt lán mịn của nàng, đôi môi mỏng như có như không phớt qua một cái chạm nhẹ khiến toàn thân nàng phát run. Sau đó nhếch miệng nói khẽ vào tai nàng:
- Tân hoàng hậu của ta, đêm nay an giấc!
Nói xong bỏ lại một tràng cười rồi chắp hai tay sau lưng thong thả xuống núi.