Đại phu nhìn thấy vết thương được khâu tốt, lão không nhịn liền đến trước mặt Lam Tịnh hỏi:“Công tử này không biết có học qua y thuật chưa?“.
Lam Tịnh nghe câu hỏi thì trầm tư chốc lát, nàng cười khan một tiếng:“Có học một chút“.
Công tử?
Đồng ý là ngực nàng có chút nhỏ nhưng không thể nào có thể nhận nhầm nàng thành nam nhân được.
Đại phu nghe câu trả lời cũng không tiếp tục hỏi nữa, lão căn dặn vài câu rồi rời đi.
Đại phu đi rồi Lam Tịnh mới thở dài một hơi, nhìn quần áo rách tả tơi thế này nàng lại càng chán nản. Lam Tịnh có chút căm hận lão giám đốc bệnh viện, nếu không bắt nàng đi công tác thì nàng đâu rơi vào hoàn cảnh thê thảm thế này.
Lý Quyên tinh tế nhận ra y phục của Lam Tịnh khác biệt y phục của nàng, lại còn rách tả tơi, Lý Quyên nhờ Ôn Tiểu Kỳ cầm một ít trứng gà mới đẻ sang nhà trưởng thôn đổi lấy một bộ y phục mới cho ân nhân.
Đợi Ôn Tiểu Kỳ trở về, Lam Tịnh tiếp nhận y phục trên tay, nàng dở khóc dở cười. Nàng đi theo Ôn Tiểu Kỳ đến sài phòng tắm rửa, trên đường đi nàng cũng đã nghĩ đến phương án tốt nhất.
Nước đã được Lý Quyên nấu tốt đem vào sài phòng đổ trong thùng tắm, đợi Lam Tịnh đi đến vừa vặn nhiệt độ thích hợp.
Lam Tịnh cởi bỏ trang phục bước vào nước, hơi nước lập tức bao bọc lấy thân thể nàng. Từng cơn sảng khoái dâng lên làm nàng không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Tắm rửa xong xuôi thì trời cũng đã tối, Lam Tịnh đem miếng vải sạch quấn quanh ngực, sau đó đem bộ y phục mới mặc tốt.
Những người sở hữu màu mắt xám như nàng cực kỳ hiếm có, chính vì vậy mà không ít người xem nàng là kẻ lập dị. Trực giác mách bảo nàng nếu cho mọi người biết mình là nữ nhân thì vô cùng nguy hiểm.
Lam Tịnh đi đến phòng ăn, ba người Ôn gia đã đều đợi sẵn:“Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu“.
Ôn Nghiêm nhanh nhạy vội đỡ Lam Tịnh, cười cười:“Không lâu, không lâu. Ân nhân mau ngồi“.
Lam Tịnh:“Ta họ Lam, một chữ Tịnh. Sau này cứ gọi thẳng tên ta đừng gọi là 'ân nhân' nữa“.
Ôn Nghiêm có chút thất thần, nam tử trước mặt hắn nhìn thật sự rất đẹp, từng ngũ quan trên mặt vô cùng hài hòa tinh tế, làn da trắng trẻo nhưng lại săn chắc. Đặc biệt là đôi mắt xám đó, càng nhìn sẽ càng lún sâu vào trong, thoạt nhìn đẹp đẽ nhưng thực chất lại vô cùng nguy hiểm.
Thấy mình thất thố, Ôn Nghiêm vội vàng thu hồi ánh mắt, gãi đầu ngượng ngùng nói:“Vậy từ nay về sau Ôn Nghiêm ta mạn phép gọi ân nhân là 'Lam huynh' có được không?“.
Lam Tịnh cũng biết người xưa coi trọng lễ tiết nên cũng gật đầu đồng ý. Nàng ngồi xuống bàn cùng huynh đệ Ôn Nghiêm dùng bữa tối.
Bữa tối vô cùng đơn giản, một ít rau xanh, một bát cháo trắng và một vài trứng gà luộc. Lam Tịnh cũng không phải người kén ăn, rất nhanh bát cháo và mấy quả trứng luộc đã hết.
Ăn xong, Lam Tịnh theo Ôn Tiểu Kỳ đến tây phòng mà tiểu cô nương đã chuẩn bị sẵn cho nàng nghỉ ngơi. Nằm trằn trọc một đêm khi trời bắt đầu ló dạng thì nàng mới mệt mỏi đi ngủ.
- -------
Ngày thứ hai ở đây, Lam Tịnh thông qua trưởng thôn cũng biết được một ít thông tin.
Đại Lục hoàng triều, Cảnh Uy năm thứ năm, do hoàng đế Dương Ngạo Hiên cầm quyền. Đời sống sung túc, nếp sống được khai mở, bá tánh an cư lạc nghiệp.
Theo như trưởng thôn nói thì Đại Lục quốc không nằm bất kỳ trong giai đoạn thời gian lịch sử nào của thế giới. Càn khôn xoay chuyển, lịch sử thay đổi Lam Tịnh càng khó có khả năng trở về hiện đại.
Lam Tịnh mang theo nhiều suy tư trở về Ôn gia. Trên đường đi, tiếng lộc cộc xe ngựa vang lên kéo Lam Tịnh về thực tại. Một mùi hương thơm dịu nhẹ lướt qua khiến Lam Tịnh không thể không ngước đầu, một tiên nữ bước xuống phàm trần đẹp xao xuyến động lòng người. Một thân y sa cao quý hoa lệ làm lu mờ tất cả mọi thứ xung quanh.
Mắt đối mắt, Lam Tịnh cảm giác tim mình đã ngừng đập, đại não đen kịt, mắt không tự chủ mà dán chặt lên đối phương. Mà người trong xe cũng đồng dạng nhìn nàng, đến khi xa phu quất roi vào mông ngựa tạo ra tiếng 'vút' rõ to thì cả hai mới giật mình thu hồi ánh mắt, rèm xe cũng bị người buông xuống.
Lam Tịnh nhìn đăm chiêu theo chiếc xe ngựa đang từ từ đi xa khỏi thôn, đui mắt giật liên tục, một dự cảm không lành xuất hiện, theo phản xạ tự nhiên tay nàng từ lúc nào đã xiết lại.
“Lam huynh? Huynh làm gì đứng giữa trời thế này” Ôn Tiểu Kỳ hai tay cầm rổ trứng gà đi tới.
Lam Tịnh nhìn Ôn Tiểu Kỳ thở dài một tiếng:“Không có gì“.
Ôn Tiểu Kỳ đương nhiên là không tin, nhìn sắc mặt của Lam Tịnh như là mới gặp ma không bằng. Thấy Lam Tịnh không có định nói cho mình, nàng bĩu môi rồi kéo Lam Tịnh về nhà.
Ôn Tiểu Kỳ:“Vết thương trên tay huynh đã khỏi hẳn chưa?“.
Lam Tịnh im lặng lắc đầu.
Thấy Lam Tịnh vẫn còn tâm trạng không tốt, Ôn Tiểu Kỳ tiếp tục kiên trì nói:“Đôi mắt của huynh thật đẹp, các cô nương trong thôn mỗi ngày đều lấy đôi mắt của huynh làm đề tài, ta còn nghe nói có người còn chuẩn bị sang nhà ta làm mai huynh“.
“.........”
Ôn Tiểu Kỳ:“Đôi mắt của huynh sinh ra là đã có rồi sao?“.
“Ừm, sinh ra là đã có” Lam Tịnh thành thật trả lời.
Ôn Tiểu Kỳ mặt mày vui vẻ đem những chuyện trên trời dưới đất kể cho Lam Tịnh nghe làm cho tâm trạng của nàng tốt lên rất nhiều.
“A, ta quên mất. Dạo gần đây đại tẩu thường xuyên bị đau bụng và nôn mửa. Ta có nói sẽ tìm đại phu nhưng tẩu ấy nhất quyết không chịu” Ôn Tiểu Kỳ bây giờ mới nhớ ra chuyện quan trọng, nàng đưa rổ trứng cho Lam Tịnh rồi chính mình vừa đi vừa diễn tả lại cơn đau của Lý Quyên.
Lam Tịnh buồn cười nhìn nàng, nếu ai đi ngang nhìn nhất định sẽ nói tiểu cô nương này có vấn đề.