Những thây ma bên ngoài sau khi còi báo động vang lên mới xuất hiện, tung tăng một hồi không tìm thấy bóng người, chúng mới quay trở lại, chui vào quan tài ở phía xa mà nằm.
Sau khi nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, Cố Bắc Hoài lại dẫn hai người ra ngoài.
Đèn đã được khôi phục và đèn hồng ngoại vẫn sáng, chặn lối đi.
Lan Thiên Hữu: “Lần này đừng chơi nữa, tôi sợ.”
Đôi mắt của Nam Tương Uyển lướt qua tia hồng ngoại, cô nhìn vào những chiếc quan tài ở không gian đối diện.
Cố Bắc Hoài: “Ta đi trước.”
Nói xong, anh tiến lên một bước, cẩn thận quan sát những khe hở của tia hồng ngoại này, nhanh chóng lách cơ thể chạy qua.
Lan Thiên Hữu vốn muốn quan sát cẩn thận và viết ra các bước đi.
Thật bất ngờ, Cố Bắc Hoài chỉ sau vài lần tránh né đã đến phía đối diện, nhưng Lan Thiên Hữu lại hoàn toàn không nhớ gì cả!
Lan Thiên Hữu: “Nam Tương Uyển, bạn có nhớ không?”
Anh ấy không nhớ bước đi, bây giờ Cố Bắc Hoài đã ở phía đối diện, họ nên làm gì?
Nam Tương Uyển: “Tại sao phải nhớ?”
Cô thấy khó hiểu, sau đó bước lên phía trước, thân thể nhanh nhẹn lướt qua khe hở.
Sau một vài lần, cô cũng đến phía đối diện.
Lan Thiên Hữu: “!!!”
Chết tiệt, anh là người duy nhất còn ở lại đây?
Anh nên làm gì!
Cố Bắc Hoài cùng Nam Tương Uyển đứng đối diện nhìn anh, ánh mắt tựa hồ có tia khẩn trương.
Nhanh lên! Mức độ đơn giản như này, nhanh lên!
Lan Thiên Hữu: “…”
Anh muốn khóc quá.
May mắn thay, Lan Thiên Hữu cũng đã đến khu vực quân sự để huấn luyện cùng mọi người, sau đó học một số động tác từ các diễn viên trong đoàn làm phim “Thrilling Starry Sky”.
Có thể vượt qua!
Để qua được, anh mất gấp hàng chục lần thời gian của Nam Tương Uyển và Cố Bắc Hoài.
Khi Lan Thiên Hữu cẩn thận lách qua tia hồng ngoại cuối cùng, Nam Tương Uyển đã ngồi trên mặt đất và sắp ngủ thiếp đi.
Sau khi ba người họ đi qua, đèn hồng ngoại sau lưng họ vụt tắt!
Trong giây tiếp theo, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Cố Bắc Hoài đưa tay về phía Nam Tương Uyển, Nam Tương Uyển sửng sốt một giây, sau đó nắm lấy.
Lan Thiên Hữu dựa vào vai Cố Bắc Hoài, hai tay ôm lấy Cố Bắc Hoài.
Cứ như vậy, khi đèn sáng, Cố Bắc Hoài có hai cái đuôi nhỏ. Còn trong bóng tối, Nam Tương Uyển có hai cái.
Họ tiến sâu vào trong!
Trước mặt rất cổ quái, có không gian hình cầu, vách tường có kết cấu bằng gỗ, không đồng đều.
Xung quanh có những cỗ quan tài được đặt trước mặt.
Những cỗ quan tài này rải rác khắp nơi, bất kể như thế nào cũng phải có hơn chục chiếc, hơn nữa chúng còn được đặt nằm ở các góc độ quái dị khác nhau.
Một số quan tài đã được đóng ván lại, một số khác mở một nửa.
Những cái mở ra một nửa có ánh sáng xanh yếu ớt chiếu vào bên trong.
Lan Thiên Hữu sợ đến mức bảo nếu anh một mình đi qua những chiếc quan tài này, anh chắc chắn không thể làm được!
Nam Tương Uyển nhìn về phía sau: “Thấy được gì không?”
Cố Bắc Hoài lắc đầu: “Ánh sáng quá tối, nhìn không rõ.”
Nam Tương Uyển hiểu ra, tiếp tục kéo tay Cố Bắc Hoài.
Lúc này, bình luận tự nhiên đều là thảo luận bên trong quan tài có gì, những cái quan tài mở một nửa kia trước đó có rất nhiều tang thi bò lên, chính là những mà sau khi kích hoạt báo động thì mở ra.
Nhưng trong quan tài đóng kín là gì, họ không thấy.
Trong cuộc thảo luận sôi nổi trên màn hình, không ai nói về cái nắm tay của hai người nào đó.
Là cố ý, cố ý, hoàn toàn phớt lờ đi!
Ngộ Diệp giả vờ nghiêm túc nhìn những bình luận này, đảo mắt và chụp ảnh màn hình, sau đó vào siêu thoại của Nam Vương Bắc Đế.
Anh bấm tham gia và đang chuẩn bị đăng ảnh, Ngộ Diệp dừng tay lại.
Chà, ai đó đã đăng rồi, và có rất nhiều người đang thảo luận!
Ngộ Diệp vô cùng ngạc nhiên, phấn khích khi cuối cùng cũng tìm thấy đồng minh và lật xem bình luận.
Thì ra, mỗi bài đăng Weibo do fans CP đăng lên đều tràn ngập cãi vã.
Người hâm mộ từ cả hai bên đang giết nhau bên trong!
Vui vẻ, hòa hợp bên ngoài đều là ảo giác, vì sao họ đều ở chỗ này tranh luận?
Ngộ Diệp ngạc nhiên nhìn xung quanh vài lần, rồi đưa ra quan điểm.
Có vẻ như người hâm mộ Bắc Đế và Brick đã có với nhau một thỏa thuận nào đó, về cơ bản là hai bên sẽ không cãi nhau bên ngoài, họ đóng cửa về nhà cãi nhau?
Đẹp khoe ra xấu xa đậy lại, những gì không hay họ tự về nói với nhau!
Ngộ Diệp hiểu nó trong vài giây, và sau đó anh đăng ảnh chụp màn hình kèm theo một nhận xét.
‘Fan CP, tôi đến đây!’
…
Nam Tương Uyển kéo Cố Bắc Hoài, Cố Bắc Hoài kéo Lan Thiên Hữu, khi ba người họ đi qua chiếc quan tài đầu tiên.
Trong quan tài có tiếng gõ vang lên, giống như quan tài bị đá từ bên trong, bang bang!
Lan Thiên Hữu toàn thân rùng rợn gai ốc, thu mình vào trong vòng tay của Cố Bắc Hoài.
Cố Bắc Hoài muốn đẩy anh ta ra, nhưng Lan Thiên Hữu đã dùng cả tay và chân lao tới để ôm lấy anh.
Cố Bắc Hoài: “…”
Khi mà hai người bọn họ xô đẩy, Nam Tương Uyển đã nằm ở trên quan tài, thò đầu vào nhìn.
NPC nằm trong quan tài hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có đầu người thò ra, nó sợ hãi!
Nhưng NPC rất chuyên nghiệp, cho nên nó cũng không có kêu lên, chỉ là trợn tròn mắt nhìn Nam Tương Uyển người đang nhìn trái nhìn phải trong quan tài.
NPC: “…”
Có nên nhắc nhở vị khách này là manh mối không có ở trong quan tài của hắn hay không?
Đừng nhìn nữa! NPC có chút sợ hãi!
Nam Tương Uyển sau khi nhìn chung quanh, có chút thất vọng: “Ngươi làm sao không nói gì?”
NPC: “…”
Đương nhiên! Công việc của anh ấy là đá vào thành quan tài và dọa họ khi họ đi ngang qua!
Lúc này, Cố Thiên Vương cuối cùng cũng thoát khỏi Lan Thiên Hữu, để anh ngồi trong cái góc ọp ẹp và bình tĩnh lại.
Sau đó Cố Bắc Hoài quay đầu lại, liền thấy Nam Tương Uyển vẻ mặt thất vọng từ trong quan tài ngẩng đầu lên.
Cố Bắc Hoài: “…”
Chỉ mới có một lúc, Sói nhỏ lại nghịch ngợm rồi!
Lan Thiên Hữu cũng nhìn thấy cảnh này: “Mẹ ơi! Bạn dám thò đầu vào trong nhìn luôn, đi tiếp thôi, đi đi!”
Ba người tiếp tục đi về phía trước, khi đến quan tài thứ hai, Nam Tương Uyển vẫn muốn nhìn vào bên trong.
Cố Bắc Hoài kéo cô ấy và nói: “Đừng nhìn nữa, quan tài mở ra nhưng không có ai ra ngoài, chúng đã có lẽ được niêm phong, chúng ta hãy xem những chiếc quan tài còn được đóng chặt.”
Nam Tương Uyển gật đầu, nắm lấy tay của Cố Bắc Hoài và lao về phía trước!
Không nói một lời, cô đi tới một cái quan tài đóng chặt, không biết bên trong có cái gì.
Nam Tương Uyển đưa tay ra, đẩy mạnh và nhấc nó lên!
Rầm!
Cô bạo ngược nhấc ván quan tài!
Nó nặng nề rơi xuống nền đất bên cạnh, phát ra một tiếng va chạm lớn.
NPC bên trong quan tài tái xanh vì sợ hãi, trước khi anh có thể phản ứng, một khuôn mặt thò vào, đầy tò mò.
Nhưng vào lúc này, dưới tình huống này, ánh mắt tò mò của Nam Tương Uyển, tựa hồ đang hướng về phía NPC, dò xét hắn!
Cho nên…
NPC: “A!!!”
NPC nhịn không được hét lớn một tiếng.
Hét xong, anh ta đột nhiên bịt miệng, trong lòng thầm chửi rủa.
Hết rồi, anh sẽ bị trừ lương mất!
Các NPC khác nằm trong quan tài đã nhịn cười một lúc đến đau bụng.
Thật xấu hổ khi NPC bị khách mời dọa ngược!
Nam Tương Uyển không quan tâm NPC có hét hay không, đôi mắt của cô giống như máy quét, cô nhìn từ đầu đến cuối.
Hãy để cô xem xem có những gì được giấu trong quan tài?