Vân Tiền và Chu Văn Hạ tiếp tục nghiên cứu một lúc và nhận định rằng chiếc gương không thể mở được, họ phải tìm những lối đi khác.
Cả hai đã dẫn Quan Lương Triết say rượu vào căn phòng lần trước.
Căn phòng đã bị khóa lại và cần phải có mật mã.
Cả hai bận rộn một lúc và mở khóa mật khẩu thông qua manh mối mà họ đã thu thập được trước đó.
Vân Tiền: “Tuyệt vời!”
Chu Văn Hạ: “Tốc độ của chúng ta có quá chậm không? Mất tới hai giờ để mở một ổ khóa…”
Vân Tiền: “Vẫn còn tuyệt lắm vì lần này chúng ta không có khóc.”
Sau khi cánh cửa mở ra, cả ba người họ vào phòng.
Kỳ lạ thay, khác với lần trước, căn phòng trở nên bừa bộn, chiếc gương trong phòng tắm cũng không còn bị nứt nữa.
Ba người họ có thể nhìn thấy nhau rõ ràng qua tấm gương.
Vân Tiền: “Khi mình nghĩ về lối đi phía sau tấm gương này, mình thấy hơi sợ.”
Chu Văn Hạ: “Có một chút rùng rợn.”
Lúc này, Quan Lương Triết nhìn thấy tấm gương quen thuộc trong căn phòng quen thuộc, đồng tử co lại, sau đó anh trở nên sợ hãi.
Quan Lương Triết: “Oa! Tại sao tôi vẫn mơ thấy căn phòng này dù đã qua một tuần?”
Anh ấy nghĩ rằng mình đang mơ.
Vân Tiền: “Quan lão sư sắp có một bóng ma tâm lý.”
Chu Văn Hạ che miệng và nói: “Lần trước đã doạ anh ấy sợ rồi!”
Hai cô gái lục lọi trong phòng để xem có manh mối hữu ích nào không.
Quan Lương Triết ở trong phòng tắm, nói những điều vô nghĩa với chính mình.
Đối mặt với tấm gương, anh giơ nắm đấm của mình ra.
Quan Lương Triết: “Ta nói cho ngươi biết! Đừng hòng ra ngoài!”
Giây tiếp theo.
Quan Lương Triết: “Muốn đi ra thì đi ra ngay, tôi sẽ chạy!”
Hành động này khiến khán giả cười như điên!
Vân Tiền và Chu Văn Hạ đang rất nghiêm túc trong khi tìm manh mối, nhưng họ đã nghe thấy một tiếng động lớn từ phòng tắm không lâu sau đó.
Cả hai giật mình lao vào.
Hảo!
Quan Lương Triết không biết từ đâu tìm thấy một thanh thép và đập vỡ chiếc gương!
Vân Tiền: “!!!”
Chu Văn Hạ: “Cái này…”
Cả hai cô gái đều ngu người, phá hủy đạo cụ cũng được à?
Nhưng điều ai cũng không ngờ tới là, sau tấm gương thật sự có một lối đi!
Nó không phải là một bức tường vững chắc, nó rỗng.
Vân Tiền: “Lối đi còn sót lại từ tập trước vẫn còn đó.”
Chu Văn Hạ: “Nhưng không phải gương đã được lắp lại bằng một cái mới sao? Có nghĩa là lối đi đó đã bị bỏ hoang?”
Hai cô gái lập tức suy nghĩ
Theo suy luận thông thường, đội staff đã dán tấm gương ở đây, chắc chắn họ không cần tìm thấy lối ra bằng hình thức đập phá, phải không?
Nó quá nguy hiểm!
Nhưng họ chỉ đoán đúng một nửa.
Một nửa sự thật còn lại là NPC trốn trong lối đi lúc này đang chết lặng!
Trước khi anh ta sẵn sàng, chiếc gương đã bị Quan Lương Triết đập vỡ.
Cướp việc của anh ta?
NPC sững sờ một lúc, anh có cần tiếp tục công việc không?
Sau khi im lặng vài giây, anh vươn tay và bò ra khỏi lỗ trên tấm gương vỡ.
Lớp hoá trang của NPC rất đáng sợ, với cái miệng đầy máu và nước dãi xanh!
Vân Tiền và Chu Văn Hạ hét lên sợ hãi và chạy ra khỏi phòng tắm.
Quan Lương Triết ‘ow’ một tiếng, điên cuồng chạy ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại!
Khán giả đang xem truyền hình trực tiếp sửng sốt trong giây lát, họ bắt đầu suy luận.
Cốt truyện này giống hệt như tập trước sao!?
Quan Lương Triết mặc dù say, nhưng nỗi sợ hãi của anh ấy là thật, anh ấy lại chọn chiếc giường đó, trốn dưới chăn và trùm kín đầu.
Vân Tiền và Chu Văn Hạ là con gái nên tất nhiên họ không nằm trên giường cùng anh, họ đã chọn rời khỏi căn phòng kinh khủng này.
Họ ra khỏi phòng được một lúc, Quan Lương Triết mới kịp phản ứng đòi đi cùng.
Hai người họ nghiếng răng lao quay lại, dưới áp lực tâm lý cực lớn, cố gắng kéo Quan Lương Triết đi cùng.
Lão Quan cần theo kịp đồng đội!
Cả hai quay về căn phòng!
Nhưng điều họ không ngờ tới là khi vừa mở cửa bước vào thì lại chứng kiến một cảnh tượng còn kinh hoàng hơn.
Trong phòng tắm vẫn còn những tiếng đập bang bang bang.
Bức tường đó, bức tường cạnh giường, tự lúc nào đó đã mọc lên.
Quan Lương Triết trốn dưới chăn và rùng mình, ngay phía sau anh, có một con ma!
Đó là con ma chui ra từ sau tấm gương, với trang điểm y hệt, cũng chính là con ma đã nhốt trong số trước.
Vân Tiền và Chu Văn Hạ sợ hãi hét lên giọng nữ cao và ôm nhau!
Con ma nằm phía sau Quan Lương Triết, nhìn hai người phụ nữ và cười một cách kỳ lạ.
Vân Tiền: “Ahh!”
Chu Văn Hạ: “Ah!!!”
Hai người tiếp tục hét lên, điều này thật đáng sợ!
Quan Lương Triết ban đầu hoàn toàn trốn tránh, nhưng khi nghe thấy tiếng hét của đồng đội, đầu của anh đã lộ ra.
Lúc này, do quá sợ hãi, anh gần như đã tỉnh rượu.
Quan Lương Triết: “Hét gì vậy?”
Không biết vì sao, anh còn hỏi vấn đề này.
Khuôn mặt của Vân Tiền tái nhợt, cô ấy chỉ vào phía sau anh với những ngón tay run rẩy: “Anh, ở phía sau anh.”
Chu Văn Hạ: “Chạy đi, Quan lão sư!”
Quan Lương Triết bắt đầu có dự cảm xấu và quay người lại.
Giây tiếp theo.
Quan Lương Triết: “Ách!!!”
Anh đá tung chăn chạy ra ngoài.
Ba người họ chạy xung quanh la hét như rắn mất đầu.
Con ma đi ra từ phía sau giường, đóng cửa và khóa lại.
Sau đó đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó, nhân viên xuất hiện từ lối đi, nhanh chóng sắp xếp hiện trường và lắp lại một chiếc gương mới toanh.
Cảnh tượng này không hề bị che giấu mà hoàn toàn hiện ra trước mắt khán giả.
Bình luận——
: Tôi hiểu rồi, bởi vì ba người bị phong ấn trong gương, thời gian vẫn trôi, nên những cảnh đã xảy ra trong quá khứ sẽ tiếp tục lặp lại.
: Đây là cố ý dọa chết ba người bọn họ!
: Cười ngặt nghẽo luôn, lát nữa bọn nó quay lại, nhìn thấy căn phòng được sửa lại sẽ phát điên lên sao?
: Nhóm chương trình có tâm chút đi hahaha!
…
Sau khi ba người chạy ra ngoài một lúc, họ dừng lại để lấy lại hơi.
Vân Tiền: “Anh Quan, anh không sao chứ?”
Quan Lương Triết lúc này gần như tỉnh táo và nhận ra rằng mình không nằm mơ.
Anh thực sự đang ở trong phòng kinh dị!
Vì vậy, Quan Lương Triết ngồi trên mặt đất im lặng và bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống.
Trí nhớ của anh rời rạc.
Anh không biết làm thế nào anh lại đến đây!
Tất cả những gì anh biết là lúc này anh giật mình tỉnh giấc, và anh không biết phải làm gì tiếp theo.
Chu Văn Hạ nhìn xung quanh và nói: “Nhưng khu vực xung quanh đã bị đóng, và bước đột phá duy nhất là căn phòng đó”
Chu Văn Hạ và Vân Tiền quyết định quay lại ngay lập tức!
Quan Lương Triết ngẩng đầu lên: “ Bỏ qua manh mối đi, quần áo của ta làm sao vậy?”
Anh buồn bực! Tại sao bộ đồ đắt tiền nhất của anh ấy dính đầy sơn?
Còn cái quần thì ướt hết rồi, sao không cởi ra mà vẫn mặc chạy nhảy?
Chu Văn Hạ: “Anh Quan, tại sao anh không thay quần áo trước?”
Vân Tiền: “Có quần áo trong tủ trong phòng, tôi vừa tìm thấy chúng.”
Quan Lương Triết đứng dậy và thở dài.
Chỉ còn cách đó thôi, dù sao mặc quần áo ướt sẽ bị cảm lạnh.
Ba người họ trở lại phòng và thận trọng bước vào.
Vân Tiền mở tủ quần áo: “Nhanh lên, Quan lão sư.”
Quan Lương Triết lấy bộ đồ thể thao của mình, đi vào phòng tắm để thay đồ và đóng cửa lại khá kín đáo.
Chu Văn Hạ nhắc nhở: “Hãy cẩn thận gương vỡ.”
Quan Lương Triết liếc nhìn phòng tắm, gương vỡ ở đâu?
Không phải là nguyên vẹn sao?
Mặc dù anh đã tỉnh rượu, nhưng đầu óc vẫn còn mơ hồ, anh không nhớ rõ mình vừa làm gì, hoàn toàn quên mất mấy phút trước phòng tắm trông như thế nào.