Nam Tương Uyển có kỹ năng nhìn đêm do Cẩu Tử đưa cho, cộng với sự táo táo bạo, vì vậy cô đương nhiên là người đầu tiên tiến vào.
Lan Thiên Hữu theo sát phía sau, vừa bò vừa dùng tay kéo chân của Nam Tương Uyển.
Cố Bắc Hoài đi sau cùng.
Cả ba người họ bò trong lối đi nhỏ hẹp, trong khung cảnh tối đen như mực, Lan Thiên Hữu vẫn tiếp tục nói chuyện.
Lan Thiên Hữu: “Cố Thiên Vương?”
Cố Bắc Hoài: “Ở đây.”
Lan Thiên Hữu: “Tốt quá, Nam Tương Uyển?”
Nam Tương Uyển: “Có chuyện gì vậy?”
Lan Thiên Hữu: “Đừng bò nhanh như vậy…”
Nam Tương Uyển bò chậm lại, cảm nhận hơi thở run rẩy của Lan Thiên Hữu, ngước mắt nhìn về phía trước.
Lối đi rất dài và tối, có cảm giác không thể đi đến cuối.
Sau khi bò không biết bao lâu, Lan Thiên Hữu vô số lần yêu cầu giảm tốc độ, Nam Tương Uyển đã nhìn thấy một góc cua phía trước.
Nam Tương Uyển: “Chú ý, chúng ta sắp rẽ.”
Lan Thiên Hữu: “Chậm lại, chậm lại, tôi sợ.”
Cố Bắc Hoài: “…”
Ba người họ tiếp tục bò về phía trước cho đến khi họ đến góc quặt.
Nam Tương Uyển lờ mờ thấy bóng người
Chu Văn Hạ dẫn đầu bò qua, trong khi Quan Lương Triết và Vân Tiền phía sau dường như đã rất mệt.
Nam Tương Uyển có thể nhìn rõ họ bằng khả năng nhìn ban đêm của mình, nhưng Chu Văn Hạ, người đối diện với cô thì không thể nhìn thấy gì.
Nhìn thấy đồng đội của mình, Nam Tương Uyển đưa tay ra kéo cô.
Ngay lập tức!
Chu Văn Hạ: “Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Lan Thiên Hữu cũng run rẩy ở đây, sao vậy? Chuyện gì vậy?
Tại sao lại có người?
Chu Văn Hạ: “Có ai đó đang nắm tay tôi!!!”
Cô ấy không thể nhìn thấy gì, chỉ biết rằng đang bò thì một bàn tay đã đưa ra.
Khóe miệng của Nam Tương Uyển giật giật: “Là mình.”
Chu Văn Hạ: “…”
Sau một hồi im lặng, Chu Văn Hạ nhanh chóng đi về phía trước vài bước, rúc đầu vào ngực của Nam Tương Uyển.
Chu Văn Hạ: “Làm mình sợ chết khiếp!”
Nam Tương Uyển: “Cậu cũng làm mình sợ chết khiếp.”
Giọng hét đó đã vượt qua giới hạn của một nữ ca sĩ rồi!
Khi hai bên gặp nhau, đã có rất nhiều cuộc hội ngộ.
Quan Lương Triết là kích động nhất: “Tiểu Lan!”
Lan Thiên Hữu cũng rất kích động: “Anh Quan!”
Quan Lương Triết: “Tôi rất sợ, Tiểu Lan!”
Lan Thiên Hữu: “Em cũng rất sợ, anh Quan! “
Lối đi quá hẹp không thể chen lên, nếu không cả hai e là sẽ ôm nhau ngay lập tức.
Nam Tương Uyển bình tĩnh hơn nhiều, cô nhanh chóng trao đổi thông tin với Chu Văn Hạ.
Chu Văn Hạ: “Chúng mình bị phong ấn trong gương, mình đã sử dụng nguyên tắc ánh sáng phản chiếu để hút hồn ma trong gương vào gương trước khi ra ngoài, đây là lối đi.”
Nam Tương Uyển: “???”
Chu Văn Hạ: “Cậu hiểu không.”
Nam Tương Uyển: “Không, mình không hiểu, ánh sáng phản chiếu gì.”
Chu Văn Hạ: “Tóm lại là chúng mình đã giải được manh mối và đến lối đi này.”
Nam Tương Uyển: “Bên mình cũng vậy, mình đã nâng bốn tấm ván quan tài.”
Chu Văn Hạ: “Vậy thì … thì của cậu khá đáng sợ!”
Nam Tương Uyển: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Chu Văn Hạ: “Quay lại là thế giới gương mà mình đã niêm phong, hay là không gian của cậu.”
Cả hai căn phòng đều đã được mở khoá
Vậy thì căn phòng bí mật tiếp theo ở đâu!
Giọng nói của Cố Bắc Hoài từ phía sau truyền đến: “Nhìn sang bên cạnh xem có cơ chế nào không.”
Nam Tương Uyển lập tức vươn tay gõ vào bức tường trong của lối đi bên cạnh.
Bùm!
Một mảng tường phía trong của lối đi đã bị lõm xuống.
Chu Văn Hạ: “A Uyển, thử ấn hoặc kéo nó ra,
có thể sẽ có một lối đi mới, cậu nên dùng nhiều sức hơn.”
Nam Tương Uyển: “Ồ.”
Cô đưa tay ra và ấn thử, bức tường bên trong của lối đi lại lõm vào một mảnh.
Chu Văn Hạ: “…”
Vân Tiền: “Cùng nhau tìm nhé?”
Nam Tương Uyển rút tay lại và cười ngượng nghịu.
Cô không những không tìm thấy mà còn suýt làm sập cả lối đi.
Sáu người giống như sáu con kiến nhỏ, di chuyển qua lại để kiểm tra toàn bộ lối đi.
Nhưng cuối cùng, Nam Tương Uyển đã phát hiện ra điểm mấu chốt.
Dưới khả năng nhìn ban đêm, tay của mọi người duỗi ra ở hai bên để tìm kiếm, hình ảnh khi được kết nối từ trên nhìn xuống trông giống như habgf chân của một con bọ.
Một con bọ nhiều chân đang không ngừng ngọ nguậy!
Mọi người không tìm bất cứ thứ gì, họ được bao quanh bởi những bức tường trơn nhẵn ở hai bên.
Nam Tương Uyển đột nhiên nhìn lên đỉnh, cô ấy đưa tay ra “Lên trên thì sao?”
Chu Văn Hạ: “Hả? Nó ở trên đó à?”
Lan Thiên Hữu đưa tay ra để thử, chỉ nghe thấy một tiếng ‘click’.
Ngay sau đó, một chùm ánh sáng chiếu xuống, lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ ràng.
Lan Thiên Hữu đẩy lối ra của lối đi!
Nó ngay trên đầu anh ấy!
Lan Thiên Hữu hai tay như đông cứng trong không trung, vẻ mặt khó hiểu.
Quan Lương Triết: “Tiểu Lan thật lợi hại!”
Đây là một lối đi giống như trục thang máy, đủ rộng rãi cho một người, lối đi cao ước chừng ba mét.
Một nhóm người từng người một xông lên, khi đến nơi thì lại xuất hiện một tầng không gian.
Toàn bộ không gian rộng lớn, nội thất toàn màu trắng, mang hơi hướng công nghệ tương lai.
Điều đáng nói là phía trên trần nhà không phải là tường mà là một tấm gương cực lớn.
Ngay khi họ nhìn lên, họ có thể thấy biểu cảm và vị trí của mọi người.
Khuôn mặt của Vân Tiền trở nên tái nhợt: “Lại là một tấm gương.”
Chu Văn Hạ: “Cảm giác tồi tệ lại đến rồi.”
Sau khi tất cả các thành viên ổn định, họ bắt đầu tìm kiếm manh mối riêng lẻ.
Không gian trên tầng này không có vách ngăn, liếc mắt có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng, đèn sáng trưng, tựa hồ không có dị thường.
Quan Lương Triết và Lan Thiên Hữu đã đứng cùng nhau.
Cố Bắc Hoài đứng bên cạnh Nam Tương Uyển và luôn đi theo cô.
Chu Văn Hạ và Vân Tiền nhìn nhau với vẻ mặt tò mò.
Không gian tầng này rất lớn, đồ vật cũng không nhiều lắm, chỉ rải rác trên mặt đất có mấy thứ, đủ loại đồ vật kỳ dị.
Lan Thiên Hữu và Quan Lương Triết cùng nhau tìm kiếm, họ đã nói chuyện rất nhiều.
Quan Lương Triết: “Bây giờ tôi không thể cúi đầu xuống, tôi sẽ ngất đi khi tôi nhìn xuống đất quá lâu.”
Lan Thiên Hữu: “Anh Quan, anh vẫn còn say sao?”
Quan Lương Triết: “ Đừng nhắc đến nó, tôi sẽ’ không uống nữa đâu.”
Lan Thiên Hữu: “Ngày mai chúng ta đi uống rượu nhé?”
Quan Lương Triết: “Được, được, bạn chọn một địa điểm đi?”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không có bất kỳ cảm giác nguy cơ nào.
Ba nhóm sáu người di chuyển theo các hướng khác nhau, khi ba nhóm cách nhau một khoảng nhất định.
Cạch!
Đèn tắt.
Ngay lập tức, tiếng hét của hai phế vật nhỏ vang vọng khắp bốn phía.
Chu Văn Hạ và Vân Tiền ôm nhau, tỏ ra lo lắng.
Cố Bắc Hoài thần sắc không thay đổi, anh đứng tại chỗ.
Nam Tương Uyển nhìn thấy rõ cơ chế hoạt động trong bóng tối, một vài chiếc gương nhô lên khỏi mặt đất và phát ra âm thanh “cạch cạch” khi ghép nối, không lâu sau, nơi này đã trở thành một mê cung gương.
Hiệu ứng hình ảnh rất tuyệt vời, có gương ở mọi phía, thậm chí cả trần nhà.
Nó làm cho mê cung khó đoán hơn!
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, đèn lại sáng lên.
Ngoại trừ Nam Tương Uyển nhìn thấy rõ ràng từ đầu đến cuối, những người khác đều sửng sốt.
Ngay sau đó, người của hai nhóm đối diện đã la hét.
Chu Văn Hạ: “Xong rồi!”
Vân Tiền: “A Uyển! Cậu đang ở đâu?!”
Lan Thiên Hữu: “Chuyện gì đang xảy ra với căn phòng vậy?”
Quan Lương Triết: “Ôi! Thiên vương, Nam Tương Uyển, hãy đến và cứu chúng tôi với!”