Nam Tương Uyển phải mất một thời gian dài để chấp nhận sự thật rằng Dương Dung Quân, một người đàn ông năm mươi tuổi, đã trở thành khách mời cố định của một chương trình tạp kỹ kinh dị.
Trâu bò!
Thay vì sợ hãi, Dương Dung Quân lại rất tò mò và hào hứng, không ngừng hỏi Nam Tương Uyển xem anh cần chú ý điều gì.
Dương Dung Quân suy nghĩ một chút và nói: “Bạn không thể phá ổ khóa.”
Dương Dung Quân lấy một cuốn sổ nhỏ và viết xuống: “Được rồi, không thể phá ổ khóa.”
Nam Tương Uyển lại nói: “Bạn không được đánh NPC.”
Dương Dung Quân vội vàng viết lại.
Nam Tương Uyển: “Mà này, đừng bỏ qua những âm mưu quan trọng.”
Dương Dung Quân không hiểu: “Cái gì được tính là bỏ qua?”
Nam Tương Uyển: “Đó là, nếu có một NPC đến, nhất định sẽ có một âm mưu, hoặc nhiệm vụ cần thực hiện, bạn phải xem thử, tốt nhất là nhìn kỹ, sau đó tương tác với họ.”
Dương Dung Quân đột nhiên ý thức được, vội vàng ghi xuống: “Tương tác rất quan trọng.”
Nam Tương Uyển nhớ lại cảnh tượng Bắc Bắc tìm kiếm manh mối: “Còn có đạo cụ nhiệm vụ, phải cẩn thận tìm kiếm, những manh mối đó giấu rất sâu, có lúc phải tháo rời búp bê mới tìm được.”
Dương Dung Quân: “Được, không được bỏ sót một chi tiết nào. ”
Một người dám hỏi, người kia dám trả lời.
Bằng cách này, lối chơi càng lúc càng khác với lối chơi bình thường, phong cách chơi ngày càng xa hơn, đa dạng hơn.
Không cần nói nhiều hơn, Dương Dung Quân đã ghi chú những điểm chính trên cả một trang giấy, đặt nó bên người và quyết định mang nó vào mật thất.
Một già một trẻ cùng nhau ăn tối.
Dương Dung Quân: “Ngươi không béo sao, ăn nhiều như vậy.”
Nam Tương Uyển: “Bạn cũng ăn nhiều mà.”
Dương Dung Quân: “Nhưng tôi béo!”
Nam Tương Uyển: “Tôi hay bị kiệt sức cho nên rất hay đói. Bạn có muốn ăn cái đùi gà to này không? Nếu không tôi sẽ ăn.”
Dương Dung Quân: “Đừng lấy nó! Tôi muốn ăn!
Hai trợ lý không nói nên lời.
Ai không biết còn nghĩ hai người đang hẹn hò với nhau!
Sau bữa tối, già trẻ lớn bé ngồi trên sô pha và ợ hơi.
Dương Dung Quân nhận tách trà từ trợ lý và nhấp một ngụm.
Nam Tương Uyển lấy cốc nước từ Hiểu Đông và uống một hơi!
Hai người như đồng bộ hệ điều hành, uống xong đặt cốc lên bàn rồi nằm xuống, nhân tiện vắt cheo chân.
Hai người trợ lý: “…”
Tuyệt đối!
Tạ Khâu đã đến từ sớm.
Với sự giúp đỡ của Hiểu Đông, Tạ Khâu vào hiện trường và ngồi ở giữa hàng đầu tiên quen thuộc.
Tạ Khâu: “Hiểu Đông của chúng ta vẫn rất đáng tin cậy!”
Hiểu Đông: “Hôm nay bạn đã mang theo đèn và banner hỗ trợ chưa?”
Tạ Khâu: “Tôi đã mang rồi, đèn sẽ bật sau. Banner thì chắc chắn phải có.”
Hiểu Đông đưa ra một giơ ngón tay cái: “Làm tốt lắm!”
Mặc dù Hiểu Đông hiện tại chỉ là một trợ lý, nhưng cô ấy chuyên nghiệp hơn nhiều người quản lý, đặc biệt là cô ấy đã được Trình Tuyết chỉ bảo, bây giờ cô ấy cố đang nắm bắt từng chi tiết cho hoàn hảo nhất.
Sau khi ổn định và sắp xếp việc Tạ Khâu, Hiểu Đông quay trở lại phòng chờ.
Đầu tiên cô ấy ấn vai Nam Tương Uyển, sau đó dỗ dành: “Sắp bắt đầu rồi, đi mở giọng đi được không?”
Nam Tương Uyển: “Hát rap không phải hát nốt cao, không cần mở giọng.”
Hiểu Đông tiếp tục dỗ dành: “Có rất nhiều loại âm thanh rap, hôm nay cô Nam sẽ hát loại nào?”
Nam Tương Uyển: “Tiếng động đất.”
Hiểu Đông: “???”
Đó là gì!
Nam Tương Uyển đột nhiên nhớ ra: “Có khói không?”
Hiểu Đông bùng nổ ngay tại chỗ: “Cô Nam! Em chưa đủ tuổi?!”
Nam Tương Uyển lúng túng: “Chị đang làm gì vậy? Em hỏi chị có khói không?”
Hiểu Đông: “Tôi không có! Em không được phép hút thuốc!”
(P/s: Từ “khói” và “thuốc lá” trong tiếng trung đều có cùng từ “烟” /yān/. Có lẽ là Hiểu Đông nghe nhầm)
Nam Tương Uyển: “Không, ý em là khói! Như là đá khô ấy!”
Hiểu Đông: “Ồ, tôi không có, nhưng tổ đạo cụ đằng kia chắc sẽ có. Tôi sẽ đi mượn một ít? Cái này có ích lợi gì?”
Nam Tương Uyển: “Hít khí băng vào cổ họng, sẽ có thể tạo ra âm thanh động đất sẽ sau một lúc.”
Hiểu Đông: “Được! Tôi đi mượn!”
Nam Tương Uyển nhìn Hiểu Đông chạy đi với vẻ mặt khó hiểu, Hiểu Đông dạo này rất dễ nổi giận ah?
Lúc này, Dương Dung Quân lẻn vào, đúng vậy, anh lại đến.
Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nam Tương Uyển: “???”
Dương Dung Quân lấy ra một gói thuốc lá chĩa về phía cô và nói: “Trợ lý của tôi không cho phép tôi hút thuốc, tôi có thể hút một điếu không?”
Nam Tương Uyển vừa định cầm lên.
Bộp!
Dương Dung Quân lại đột nhiên rút tay lại: “Suýt chút nữa quên mất, ngươi còn chưa đủ tuổi.”
Sau đó, anh một mình hút thuốc.
Thỏa mãn!
Nam Tương Uyển: “…”
Buổi tối tám giờ, phát sóng trực tiếp “Ca sĩ” chính thức bắt đầu!
Quan Lương Triết sải bước trên sân khấu trong bộ vest sang trọng mới tinh.
Có tiếng vỗ tay từ khán giả, rất nhiệt tình.
Quan Lương Triết: “Hôm nay tôi có đẹp trai không?”
Mọi người: “Đẹp trai!!”
Bình luận——
: Lão Quan! Anh quên bộ đồ may sẵn sang trọng đã bị dính sơn vào tuần trước rồi ư?
: Người này lại bắt đầu tán gái rồi haha!
: Đừng mặc nó vào ban đêm nữa nha!
: Anh sẽ lại uống rượu à, anh Giang?
: Nhưng Vạn Bảo không đi nữa, thất vọng quá.
: Không thất vọng! Sắp có concert! Toàn quốc nhé các chị em! Đừng bỏ lỡ.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Khởi động không lâu sau, bốc thăm bắt đầu.
Người đầu tiên được rút ra là Dương Dung Quân!
Quan Lương Triết: “Chà! Chúng ta hãy chào đón phần rap do Dương Dung Quân lão sư mang đến! “
Tất cả khán giả bắt đầu mong chờ. Họ đều biết rằng Dương Dung Quân là một nghệ sĩ lớn tuổi và phong cách hát của ông ấy rất truyền thống.
Hát rap ư? Không thể tin được!
Vì vậy, giữa sự tò mò của mọi người, Dương Dung Quân đã bước lên sân khấu.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo choàng dài, mang hơi hướng cổ điển.
Ngay khi lên, Dương Dung Quân đã ho hai lần trước khi bắt đầu hát.
Khi nhạc đệm cất vang, Dương Dung Quân bất ngờ đưa tay ra và thực hiện một động tác hip hop cổ điển.
Sau đó bắt đầu hát!
Toàn bộ khung cảnh bắt đầu bùng cháy và bùng nổ!
Tiếng reo hò lại càng lúc càng lớn, hết đợt này đến đợt khác.
Bình luận cũng điên cuồng, với đủ loại bất ngờ.
Hay quá anh Dương!
Anh ấy có thể hát rap?
Rapper lâu đời nhất trong lịch sử không ai khác chính là bạn!
Màn trình diễn trên sân khấu của Dương Dung Quân lần này rất tốt, phong cách của anh ấy hoàn toàn khác biệt so với những lần trước, anh ấy đã ngay lập tức chiếm được cảm tình của một lượng lớn khán giả trẻ.
Ngay cả Quan Lương Triết cũng bị sốc, khi Dương Dung Quân hát xong, anh ấy vội vàng chạy lên sân khấu và hét lên: “Thầy Dương, xin vui lòng đợi một chút!”
Dương Dung Quân quay lại sân khấu và vẫy tay.
Quan Lương Triết: “Anh Dương, để tôi phỏng vấn anh chút nhé. Anh đã thử rap bao giờ chưa?”
Dương Dung Quân nhận lấy micrô từ nhân viên bên cạnh: “Chưa từng. Hôm nay tôi đã vượt qua chính mình và là lần đầu tiên thử thể loại này.”
Quan Lương Triết: “Anh rap hay như vậy, có thể chia sẻ bí kíp rap rõ chữ như vậy không?”
Dương Dung Quân: “Bí kíp? Tôi đã đặc biệt hỏi ý kiến của Nam Tương Uyển. Cô ấy đã dạy tôi B-box. Cần phải nhổ hơi đúng chỗ!”
Mọi người đầu tiên là im lặng, sau đó phá lên cười.
Bình luận -
: Chúng ta đến đây! Phì phì!
: Tôi biết ngay mà hahaha!
: Nhân tiện, Chung Linh Phi cũng từng vì điều này mà đăng Weibo, Biên Tri Minh cũng dạy cô ấy nhổ hơi hahaha!
: Khung cảnh quen thuộc lại xuất hiện!
: Tôi muốn xem Nam Tương Uyển dạy
Dương Dung Quân nhổ hơi, chính xác thì như thế nào? Muốn thấy!
: Một người dám dạy, người kia dám học!
: Mấu chốt Dương Dung Quân lão sư làm sao có thể nói ra với vẻ mặt kiêu ngạo như kia, quá ma quái!