Sau khi đọc hợp đồng, Nam Tương Uyển nhịp nhàng gõ ngón tay lên bàn.
Cô đang nghĩ, làm sao có thể khiến Đàm Thâm rớt đài một cách hợp pháp và không dấu vết?
Ngay khi cô đang suy nghĩ thật lâu mà không có manh mối, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, giây tiếp theo đèn hành lang bật sáng.
Nam Tương Uyển quay lại nhìn, nhưng thứ chào đón cô là một tiếng hét vang vọng khắp công ty!
Trình Tuyết: “A!!!”
Trình Tuyết thực sự sợ chết khiếp!
Nửa đêm, trong hành lang tối om đèn vừa được bật lên, liền nhìn thấy một người ngồi đó một mình trong bóng tối của phòng tài liệu!
Người đó đội một chiếc mũ lưỡi trai, thoạt nhìn trông rất mờ ám!
Trình Tuyết sợ đến mức muốn nhấn nút báo động khẩn cấp ngay tại chỗ!
Nam Tương Uyển lúc này đi ra, đè tay Trình Tuyết lại: “Chị làm sao vậy?”
Trình Tuyết: “…”
Nhãn cầu của Trình Tuyết cơ hồ muốn lồi ra!
Chủ tịch Nam?
Tại sao bạn lại lẻn vào phòng tài liệu của công ty vào lúc nửa đêm?
Quá đáng sợ!
Nam Tương Uyển nhìn cô: “Nửa đêm sao chị lại đến công ty?”
Trình Tuyết lấy túi hồ sơ trong tay cô ra: “Chị về sao lưu rồi nộp hồ sơ!”
Nam Tương Uyển liếc mắt: “ Ồ, là ai vậy?
Trình Tuyết: “Trần Dao Dao, Nam tổng, sao em không bật đèn? Đáng sợ quá!”
Nam Tương Uyển nhún vai: “Mắt em tốt lắm, lười.”
Trình Tuyết: “Nếu em không lên tiếng! Chị còn tưởng là ma……”
Nam Tương Uyển thản nhiên lấy túi hồ sơ ra lật xem, Trần Dao Dao hiện là nghệ sĩ trẻ của công ty, em ấy đã quay một quảng cáo dành cho trẻ em hai ngày trước và sau này em ấy sẽ tham gia đoàn làm phim để diễn cảnh thời thơ ấu của nữ chính.
Nói tóm lại, sự nghiệp đang phát triển rất thuận lợi, cũng là bởi vì Trình Tuyết rất quan tâm đến đứa trẻ này.
Hồ sơ này là hợp đồng của đoàn làm phim, v.v. Trần Dao Dao đã vượt qua buổi casting, đứa trẻ đã thể hiện rất tốt.
Vẻ mặt Trình Tuyết ở một bên dịu dàng: “Điều kiện gia đình Dao Dao kỳ thực rất bình thường, cha mẹ em ấy nuôi hai đứa con rất khó khăn, cho nên tiền tiêu vặt và sinh hoạt phí của Dao Dao thường ngày đều do anh trai em ấy cho.”
Nam Tương Uyển gõ mặt bàn, sắc mặt không đổi
Trình Tuyết thở dài: “Thì ra quan hệ giữa anh em họ thực sự tốt. Lần này Dao Dao rất đau lòng, em ấy cũng trưởng thành ngay trong đêm đó, em sẽ không thể thấy bất kỳ sự trẻ con nào từ em ấy đâu
Bây giờ tất cả những gì em ấy muốn là kiếm tiền tiền để cha mẹ em ấy cảm thấy thoải mái.”
Nam Tương Uyển: “Em ấy mới 10 tuổi.”
Trình Tuyết: “Đúng, em ấy mới 10 tuổi!”
Nam Tương Uyển: “Bây giờ em ấy có ở nhà không?”
Trình Tuyết: “Có, thường khi vào cuối tuần, chị đưa em ấy về nhà ở, còn bình thường là ở chỗ chị hoặc ở nhà Lăng Hủ, nhưng em có thể yên tâm, chị đã dùng nhân viên an ninh của công ty để bảo vệ cô bé.”
Nam Tương Uyển sửng sốt: “Vậy gia đình em ấy không sao chứ?”
Trình Tuyết nhíu mày: “Sau khi anh trai em ấy xảy ra tai nạn, trong nhà từng bị trộm đột nhập, cũng không mất mát gì, nhưng cũng có chút kỳ quái.”
Nam Tương Uyển híp mắt: “Cho em địa chỉ của nhà của em ấy.”
Nhà của Trần Dao Dao ở khu rất hẻo lánh, Nam Tương Uyển bắt taxi cũng hai giờ để đến đó, trời đã rất khuya.
Điều đáng nói là bây giờ “Phòng Kinh Dị” mới bắt đầu phát sóng.
Không có Nam Tương Uyển và Cố Bắc Hoài, độ nổi tiếng đã giảm đáng kể, nhưng vẫn có rất nhiều người hâm mộ trung thành theo dõi, chương trình tạp kỹ kinh dị này đang làm rất tốt, bất kể là đạo diễn, đạo cụ hay kịch bản đều đáng để tin tưởng và mong đợi.
Chỉ nửa giờ sau khi phát sóng, một xu hướng tìm kiếm đã xuất hiện.
[Dương Dung Quân học hỏi kinh nghiệm từ Nam Tương Uyển]
Không biết ông đã làm gì trong phòng kinh dị, nó thậm chí còn lao vào tìm kiếm xu hướng!
Bất quá Nam Tương Uyển không có thời gian xem kỹ, nàng đã đến nơi muốn đến, sau khi xuống xe đi vào khu cũ trước mặt, lần theo dãy nhà tìm đến.
Nhà của Trần Dao Dao ở tầng ba và không có bật đèn.
Tất cả họ đều đã ngủ.
Nam Tương Uyển trốn trong bóng tối, quan sát mọi hướng, lắng nghe mọi hướng, và rất nhanh đã tìm thấy nhân viên an ninh mà Trình Tuyết đã đề cập.
Các vệ sĩ do Hoa Loan Entertainment phân công đang canh gác nghiêm ngặt từng lối vào, đồng thời họ cũng kết nối tai nghe, vây quanh lối vào nhà Trần Dao Dao, muốn vào hành lang phải gặp ít nhất hai nhân viên bảo vệ.
Nam Tương Uyển gật đầu, không tồi.
Đúng lúc này, đèn cầu thang lầu bốn đột nhiên sáng lên.
Hành lang không có người đi vào, cho nên có người từ đi ra, muốn xuống lầu.
Cảnh tượng này khiến Nam Tương Uyển chú ý, hiện tại đã sắp một giờ sáng.
Ai sẽ đột nhiên ra ngoài vào thời điểm này?
Đèn sáng trong một thời gian ngắn, vì là đèn cảm biến nên chỉ trong ba mươi giây liền nhanh chóng tắt.
Nhưng không có ai xuất hiện ở lối ra của hành lang.
Nam Tương Uyểnlại nheo mắt lại, anh ta có quay lại lần nữa không, hay là …
Chi tiết này rất bí mật và không thu hút sự chú ý của nhân viên an ninh ở tầng dưới.
Nhưng Nam Tương Uyển đã nhận thấy điều bất thường!
Cô bỏ qua tất cả các nhân viên an ninh và bắt đầu leo lên từ một góc của tòa nhà.
Chiếc mũ lưỡi trai được cô ấn thấp xuống, chỉ để lộ một đường xương quai hàm nhẵn nhụi.
Cô ấy leo suốt từ góc tòa nhà lên đến tầng ba, giày của cô ấy giẫm lên mép tầng, những ngón tay của cô ấy khum lại trên bức tường thô ráp, di chuyển ngang như một con tắc kè.
Ngay sau đó, cô tới cửa sổ nhà Trần Dao Dao.
Đây hình như trùng hợp cũng là phòng của Trần Dao Dao, mặc dù đã tắt đèn nhưng âm thanh “Phòng kinh dị” từ cửa sổ lọt ra.
Âm thanh rất bé, hình như lén lút xem!
Nam Tương Uyển đột nhiên cười lên, đứa nhỏ này…
Nhưng là rất nhanh, nàng liền thở ra một hơi.
Với khả năng nhạy bén của mình, cô phát hiện ra tiếng bước chân bên ngoài phòng của Trần Dao Dao!
Nhưng đèn trong nhà đã tắt…
Nam Tương Uyển nhắm mắt lại, không chút do dự leo lên, kéo cửa sổ phòng Trần Dao Dao.
Trần Dao Dao thò đầu ra khỏi chăn khi nghe thấy tiếng động và tiếng gió.
Trước đây, cô luôn buồn chán nằm trong chăn xem truyền hình trực tiếp, vì sợ âm thanh sẽ làm phiền bố mẹ đang ngủ bên cạnh nên mở rất nhỏ.
Ai biết được thính giác của Nam Tương Uyển thật sự kinh người, cách một cánh cửa sổ cũng có thể nghe được.
Nam Tương Uyển rất nhanh, cô lăn vào phòng và đáp xuống, giây tiếp theo, cô tiến lên và bịt miệng Trần Dao Dao để ngăn cô bé hét lên.
Đáng ngạc nhiên, Trần Dao Dao mặc dù giật mình, nhưng cô bé nhanh chóng lấy lại bình tĩnh!
Chắc chắn, cô bé là một đứa trẻ đã trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, sức chịu đựng tâm lý của cô bé rất ấn tượng.
Qua ánh sáng trên ipad, Trần Dao Dao nhìn thấy khuôn mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai của Nam Tương Uyển
Trần Dao Dao hai mắt sáng rực lên, không ngừng làm ra thủ thế, gật đầu biểu thị sẽ không phát ra âm thanh.
Nam Tương Uyển buông bàn tay đang bịp miệng cô bé ra, và làm một động tác im lặng khác.
Trần Dao Dao lại gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường không nhúc nhích, đôi mắt to mở to.
Đồng thời, tim cô bé đập nhanh hơn và đôi mắt cô bé đầy phấn khích!
Rất thú vị!
Nửa đêm, thần tượng của em bất ngờ nhảy qua cửa sổ và chạy vào phòng.
Có điều gì kỳ diệu hơn thế này nữa?
Trần Dao Dao cảm thấy rằng cô bé có thể viết một cuốn tiểu thuyết cho chuyện này!
Đảm bảo hot!
Sau khi ổn định Trần Dao Dao, Nam Tương Uyển lặng lẽ đến cửa phòng và dựa vào tường để lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bước chân đến rồi đi, rất nhẹ.
Bước chân của một người đàn ông trưởng thành, khoảng 30 tuổi, có nghĩa là người này không phải là cha mẹ của Trần Dao Dao.
Bên kia là người lạ, đang cố lẻn vào phòng!
Trong mắt Nam Tương Uyển lóe lên một tia hung quang, cô nắm chặt năm ngón tay thành nắm đấm.
Để cô ấy xem ai to gan như vậy!