Phần còn lại của công việc tạo mẫu vẫn tiếp tục, nhưng cảm giác trong phòng chờ rõ ràng là khác, nhiều bầu không khí mơ hồ thỉnh thoảng lại xuất hiện.
Đặc biệt là Nam Tương Uyển, người luôn thích xem náo nhiệt, không bao giờ cho rằng đó là một vấn đề lớn, thỉnh thoảng cô liếc nhìn hai người họ.
Nguyên soái Cảnh và Monica dường như đã hẹn trước, họ không nhìn nhau, thậm chí không giao tiếp bằng mắt, họ chỉ chuyên tâm làm việc của mình, tuyệt đối không xô xát hay dụng chạm.
Khi cần phải hợp tác như một phương pháp cuối cùng, cả hai không nhìn nhau, hợp tác một cách im lặng.
Họ làm việc rất nghiêm túc!
Nam Tương Uyển sửng sốt!
Từ sáng đến chiều tối, tạo hình đều được thực hiện xong.
Vào lúc 6 giờ chiều ngày 6, đã có một hàng dài người xếp hàng dài trước lối vào của Nhà hát lớn Lâm An.
Tất cả những người hâm mộ có vé đã đến xếp hàng, khung cảnh hài hòa xuất hiện trong mỗi buổi hòa nhạc một lần nữa được bày ra trước cửa.
Người hâm mộ ở Lâm An rất háo hức, giống như đón Tết Nguyên đán vậy, hehehe!
Mọi người tiến vào hiện trường một cách trật tự, trên tay ai cũng cầm gậy hỗ trợ, tay kia cầm bình oxy.
Buổi hòa nhạc khai mạc đúng 7 giờ và nhạc nền của “Cánh Đồng Hoang” cũng được bật lên!
Bùm! Bùm!
Tiếng trống vang lên!
Khung cảnh sôi sục và tiếng reo hò khắp nơi.
Địa điểm là sân khấu toàn cảnh 360 độ, có rất nhiều người ở mọi phía và các ghế có bậc cho phép mọi người nhìn rõ sân khấu trung tâm.
Khi tiếng trống vang lên, bệ thang máy ở giữa sân khấu nhô lên.
Nhóm nữ Destiny cầm micro và bắt đầu hát!
Vừa xuất hiện trên sân khấu, người hâm mộ đã rất hào hứng và nhiệt tình, hát xong một bài thì thanh tiến độ đã đi được một nửa.
Lúc này ở hậu trường, Nam Tương Uyển đã thay một bộ quần áo khác.
Nó được Nguyên soái Cảnh mang đến, một bộ Hán phục cải tiến.
Chính xác là sự kết hợp giữa Hán phục và trang phục hiện đại.
Rất đẹp, màu sắc tổng thể là lục lam, với các chi tiết trang trí bằng bạc trắng, mang lại cảm giác rất cao cấp.
Nam Tương Uyển đã mặc bộ đồ này và lên sân khấu.
Do thay đổi địa điểm, danh sách bài hát cũng thay đổi, cùng với lượng yêu cầu lớn trên Internet.
Nam Tương Uyển cuối cùng đã quyết định hát solo đĩa đơn mà cô ấy đã phát hành tại buổi hòa nhạc.
“May the Gods Prefer”
Giọng của Nam Tương Uyển rất độc đáo và du dương.
Khi cô hát bài này, cô tràn đầy tấm lòng thành kính, hát như đang ước nguyện.
Tất cả các fan đều hét lên, thật là bất ngờ!
Ban đầu, không ai mong đợi Nam Tương Uyển sẽ hát bài hát này, bởi vì đây là một bài hát được sáng tác cho một cuộc thi, và Nam Tương Uyển chỉ hát một lần.
Nhưng ai có thể ngờ rằng cô đã hát trong buổi hòa nhạc!
Và cô cũng đặc biệt thay đổi trang phục cho bài hát này để khác với những trang phục khác!
Người hâm mộ la hét và vẫy gậy cổ vũ.
54.000 đèn ủng hộ trong toàn bộ địa điểm biến thành một khu vực màu tím rộng lớn dưới sự kiểm soát thống nhất của trung tâm điều khiển.
Biển đèn tím!
Một số lượng lớn các viên gạch đã hát cùng nhau, và dần dần toàn bộ khán giả bắt đầu hát.
[Cầu mong các vị thần trả lại đôi mắt và con ngươi của bạn]
Đoạn điệp khúc rất chấn động, âm thanh xuyên mây, vang vọng khắp nơi.
Đó là mong ước chung của hàng vạn người.
Hy vọng thần có thể nghe thấy.
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************Bệnh viện Quân khu kinh đô.
Sau sự suy sụp ban đầu, Công Tấn dần chấp nhận việc mình chỉ là công cụ.
Bây giờ anh ấy đã trở thành y tá 24 giờ của Cố Bắc Hoài!
Đến bữa tối, anh bưng cơm và rau tới, bưng chiếc bàn nhỏ đặt lên giường, sau đó đút đũa vào tay Cố Bắc Hoài.
Công Tấn: “Ăn đi.”
Cố Bắc Hoài: “Cậu đút cho mình.”
Công Tấn: “Đút cái đầu cậu ấy! Cậu chỉ là tạm thời không nhìn được, có phải mù vĩnh viên đâu. Mình đã làm nên tội gì? Còn phải đút cậu ăn…”
Cố Bắc Hoài: “A ——”
Công Tấn: “…”
Cuối cùng, Công Tấn vẫn là chịu thua, bắt đầu cho Cố Bắc Hoài ăn.
Bản thân Cố Bắc Hoài đang cầm điện thoại di động, phát trực tiếp buổi hòa nhạc.
Công Tấn cho ăn xong và định rời đi thì bất ngờ nghe thấy bài hát trên điện thoại.
[Ninh Đảo Sơn Hỏa Hải mãi mãi bảo vệ sức khỏe của bạn]
[Cầu mong các vị thần trả lại đôi mắt và đồng tử sáng cho bạn]
Bước chân của Công Tấn dừng lại, lời bài hát này?
Lúc này, Cố Bắc Hoài nằm ở trên giường, khóe miệng nhếch cao, lộ ra vẻ rất là vui.
Công Tấn tùy ý nói: “Bài hát này hay lắm.”
Cố Bắc Hoài lập tức bắt đầu đuổi người đi: “Đừng phiền mình nghe nhạc, cậu đi ra ngoài đi.”
Công Tấn: “???”
Cậu còn là người không? Mình giúp cậu ăn và rửa bát, nhưng cậu lại đuổi mình đi?
Lợi dụng xong liền vứt bỏ đi như thế à!
Công Tấn tức giận đến mức đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Cố Bắc Hoài không thèm để ý đến hắn, anh vui vẻ nghe sói nhỏ ca hát.
Tại buổi hòa nhạc, cô đã hát một bài hát được viết cho anh!
Vào lúc 9:30 tối, buổi hòa nhạc Lâm An kết thúc.
Họ đã hát đĩa đơn, album và nhiều bài hát với nhiều phong cách khác nhau.
Những người hâm mộ đến hiện trường rất hài lòng, và cuối cùng, một làn sóng biển cầu vồng xuất hiện để nói lời tạm biệt.
Một số người hâm mộ đã khóc và hét lên, Destiny sẽ lại đến vào năm tới chứ?
Nam Tương Uyển và các đồng đội của cô ấy một lần nữa hứa rằng họ sẽ tổ chức một chuyến lưu diễn khác vào năm tới.
Triệu Thiên Thành nhìn thời gian, vừa xong lập tức kéo người rời đi.
Triệu Thiên Thành: “Mau, nhanh, nhanh! Chu Sa, Cát Đông Tuyên, Đặng Tư Nam, Vân Tiền, Sa Linh và Chu Văn Hạ! Nhanh lên, nhanh lên! Thay quần áo và rời đi!”
Từ Lâm An đến Kim Lăng chỉ mất ba giờ lái xe, không cần bố trí máy bay hay tàu cao tốc, Triệu Thiên Thành bố trí hai chiếc xe buýt đưa người đi.
Lái xe là tiện nhất!
Nam Tương Uyển không ở trong lực lượng chính, cô ấy sẽ quay trở lại Thượng Hải.
Nguyên soái Cảnh đang đi cùng cô, anh sẽ là stylist cho sân khấu “Ca sĩ” ngày mai.
Hiểu Đông đã lái xe và đợi ở cửa, Nam Tương Uyển lên xe sau khi thay quần áo bình thường.
Nguyên soái Cảnh và nhóm của anh theo sát phía sau trên một chiếc xe thương mại khác.
Chỉ mất hai tiếng rưỡi lái hai chiếc ô tô từ Lâm An đến Thượng Hải.
Khi Nam Tương Uyển lên xe, Cát Đông Tuyên chạy đến và nói vài lời trên cửa xe.
Cát Đông Tuyên: “A Uyển, cậu sẽ đến gặp chúng mình vào tối mai hay sáng ngày mai?”
Nam Tương Uyển: “Vào buổi tối, mình sợ rằng mình sẽ không có đủ thời gian cho buổi tổng duyệt.”
Cát Đông Tuyên: “Ồ tốt, mình nghe nói rằng bánh bao nhân thịt bò ở Kim Lăng siêu ngon. Nếu cậu tới vào buổi tối thì buổi chiều mình sẽ mua cho cậu và đặt nó trong phòng của cậu. “
Nam Tương Uyển bật cười ngay tại chỗ: “Ngon lắm sao? Mua nhiều chút!”
Cát Đông Tuyên: “Ngoài giong trong mềm, chúng là những miếng bánh bao nhồi thịt bò. Chúng không phải là bánh bao chiên thông thường, và lớp vỏ cũng không phải là loại vỏ bánh bao thông thường. Nó được nặn ra ngay tại chỗ. Nó khác với những nơi khác. Nó thực sự siêu ngon. Ăn đi, kết hợp với một bát súp thịt bò, nó thực sự rất ngon, ngon đến mức cậu sẽ khóc.”
Nam Tương Uyển chỉ nghe thôi đã không thể chịu được!
Cát Đông Tuyên giật mình, cúi đầu: “Đừng chảy nước dãi lên tay mình!”
Nam Tương Uyển lau miệng.
Cát Đông Tuyên quay người vội vã đi, chủ đề này không thể nói nhiều được, khoa trương đến chảy nước miếng.
Cô ấy thậm chí còn tự hỏi liệu Nam Tương Uyển có ngừng ghi hình “Ca sĩ” vì nồi bánh bao thịt bò chiên giòn không?
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ!