Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss

Chương 400: Chương 400




Buổi ghi hình chương trình hôm nay, Dương Dung Quân lại chạy đến phòng chờ của Nam Tương Uyển.

Lúc này, Monica đã gần hoàn thành công việc của mình, cô liếc nhìn chiếc ghế sô pha phía sau.

Kết quả là, Dương Dung Quân tự nhiên lấy ra một bao thuốc lá, mở ra một điếu và đưa cho Hiểu Đông.

Hiểu Đông nhanh chóng xua tay: “Tôi không hút thuốc, tôi không hút thuốc.”

Dương Dung Quân thuyết phục trong tiềm thức: “Không sao, để tôi dạy cô hút.”

Hiểu Đông: “…”

Cuối cùng, Monica cũng vuốt tóc gáy của Nam Tương Uyển để hoàn thành diện mạo của ngày hôm nay. Sau đó, cô quay lại và đưa tay ra, từ hộp thuốc lá trong lòng bàn tay của Dương Dung Quân lấy ra một điếu thuốc.

Ngón tay cô thon dài, hai lông mày nheo lại, hình như có chút lo lắng, cô ngậm điếu thuốc trên miệng đứng sang một bên thở dài.

Đôi mắt của Dương Dung Quân sáng lên: “Cuối cùng cũng có người hút thuốc với tôi!”

Hiểu Đông không nói nên lời: “Anh Dương, tại sao anh phải trốn ở đây để hút thuốc?”

Dương Dung Quân: “Trợ lý của tôi không cho phép tôi hút thuốc.”

Nam Tương Uyển: “Vậy hai chuyện này có liên quan gì?”

Dương Dung Quân: “Tôi đang chịu áp lực tâm lý và muốn tìm một người nào đó để giải toả cùng mình, giống như khi bạn làm điều xấu là không làm bài tập ở trường, có người cùng không làm sẽ có dũng khí hơn!”

Nam Tương Uyển: “Ngươi nói có lý!”

Lúc này cửa bị gõ vang, trợ lý của Dương Dung Quân tức giận chạy tới, vừa đi vào liền thấy Dương Dung Quân dập một điếu thuốc lá.

Trợ lý: “Dương lão sư!”

Dương Dung Quân: “Ta đã dập rồi, đừng kêu.”

Nam Tương Uyển liếc mắt nhìn Monica lắc đầu: “Một người phụ nữ bị mắc kẹt trong tình yêu!”

Thông thường vào thời điểm này, Monica sẽ vội vã rời đi sau khi tạo kiểu xong, những nhà tạo mẫu như cô rất bận rộn.

Nhưng hôm nay trạng thái này rõ ràng là không đúng.

Monica ở nơi đó thở ra một ngụm khói: “Tôi rất tức giận, ngủ không được.”

Nam Tương Uyển: “Trốn tránh mãi không giải quyết được vấn đề, ngươi đi ra ngoài hút thuốc đi, khói thuốc có chút ngạt thở.”

Monica gật đầu: “Xin lỗi, tôi ra ngoài hút thuốc.”

Dương Dung Quân vội vàng đi theo: “Tôi cũng đi.”

Hiểu Đông: “…”

Cô ấy đầu tiên không nói nên lời, sau đó nhìn Nam Tương Uyển.

Bây giờ Hiểu Đông hiểu rằng những lời của Nam Tương Uyển hoàn toàn không có ngữ cảnh.

Trời ơi, ‘Trốn tránh mãi không giải quyết được vấn đề’, rồi là ‘đi ra ngoài hút’! Câu trước câu sau chẳng liên quan gì tới nhau!

Trời đã tối, Hiểu Đông lấy hộp cơm ra đặt lên bàn cà phê.

Nam Tương Uyển đứng dậy, kéo chiếc váy dài của cô ấy và đung đưa nó như một làn sóng.

Hiểu Đông chết lặng tại chỗ!

Chiếc váy này không phải là được làm cường điệu để đi đến thảm đỏ, nó thực sự rất tinh tế.

Tông màu chính của tổng thể là màu xanh đậm dải từ trên xuống dưới, phần trên là màu xanh lam rất nhạt, phần dưới là màu xanh lam đậm dần rồi đậm dần đến một mức độ nhất định, thậm chí là đen.

Trên phần váy sâu nhất màu lam sẫm có điểm những chấm vàng, phân tầng ít nhiều không đều nhau mà giống như một nét mực tùy ý bắn tung tóe.

Nhìn chung, nó trông giống như sự chuyển đổi từ ngày sang đêm, và cuối cùng là bầu trời đầy sao màu xanh!

Cánh tay trắng như tuyết của Nam Tương Uyển lộ ra, bờ vai vuông vức thật đáng ghen tị.

Cổ của cô ấy rất dài, mái tóc của cô ấy đã được nối dài trong buổi hòa nhạc ở Dương Thành lần trước, bây giờ nó đã dài đến thắt lưng.

Lắc lư đầu ngẫu nhiên, trông giống như một thác nước đổ thẳng đứng.

Monica không trang điểm quá mức cho mái tóc dài của cô mà lấy ra một chiếc vương miện pha lê vô cùng quý giá đội lên đỉnh đầu Nam Tương Uyển.

Hình dáng và cách trang điểm này rất khác so với phong cách trước đây của Monica, nhưng có phần giống nét của Nguyên soái Cảnh.

Hiểu Đông: “Hôm nay Nam tổng là công chúa hay hoàng hậu?”

Nam Tương Uyển nhìn mình trong kính và nói: “Em cảm thấy như một công chúa.”

Hiểu Đông: “Thật kỳ lạ, chị đã nghĩ Monica lão sư sẽ hóa trang cho em như một nữ hoàng. Công chúa thì chỉ có Nguyên soái Cảnh!”

Nam Tương Uyển: “Chậc chậc!”

Hai nhà tạo mẫu đã nhiều lần học hỏi phong cách của nhau.

Nam Tương Uyển đi đến ghế sofa và ngồi xuống ăn, trong khi Hiểu Đông ở bên cạnh giúp cô ấy chải đầu để không dính đồ ăn vào tóc.

Hiểu Đông: “Bất kể là công chúa hay hoàng hậu, cả hai đều trông rất đẹp.”

Nam Tương Uyển dang rộng hai chân và đặt tay lên đầu gối, bất kể bạn nhìn thế nào, cô ấy trông giống như một ông già.

Chiếc váy dài tạo cảm giác như cô ấy đang đeo tạp dề!

Sự quý phái, sự dịu dàng của công chúa cũng không còn nữa.

Giống như một bong bóng xinh đẹp, bốc lên, và sau đó là một tiếng ‘bốp’.

Biến mất!

Khóe miệng của Hiểu Đông giật giật: “Hành động của em làm hỏng vẻ đẹp nghiêm trọng.”

Nam Tương Uyển: “Bàn cà phê hơi thấp, em không thể thoải mái được.”

Hiểu Đông: “Chị sẽ đệm nó cho em, vì vậy em không được để dính đồ ăn vào váy”.

Lời nói vừa dứt, một chiếc xương sườn trượt ra và chực rơi xuống chiếc váy dài đắt tiền.

Hiểu Đông: “!!!”

Cô gần như hét lên.

Vào thời khắc mấu chốt, Nam Tương Uyển lật cổ tay, đút chiếc đũa vào túi, bắt lấy miếng sườn, tự nhiên nhét vào miệng.

Ăn!

Hiểu Đông sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng lấy ra một tờ giấy dùng một lần đặt lên đầu gối Nam Tương Uyển, thậm chí ước gì có thể dùng hấng bên dưới, sợ đồ ăn rơi ra ngoài.

Vào lúc đó, một vạn con ngựa lấm lem phi nước đại qua trái tim cô.

Muốn chửi thề…

****************

Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!

****************

Sau khi Nam Tương Uyển ăn cơm xong nghỉ ngơi một hồi, đèn sân khấu đã bật sáng, tất cả các bộ phận đều bận rộn ghi hình số thứ tám của “Ca sĩ”!

Toàn bộ chương trình bây giờ đã đi được nửa chặng đường, mang đến một sân khấu hoàn toàn khác so với trước đây.

Sự xuất hiện đột ngột của Nam Tương Uyển giống như một quả bom nguyên tử giáng xuống làng giải trí!

Vô số người bị ném bom không yên.

Cũng trong kỳ nghỉ hè dài ngày này, thu hút biết bao ánh mắt của mọi người, cùng cô trưởng thành từng bước.

Đồng thời, sự nổi tiếng của Quan Lương Triết tăng vọt.

8 giờ, kênh truyền hình trực tiếp và đèn sân khấu đồng loạt bật sáng!

Phần mở đầu được khán giả vỗ tay tán thưởng, máy quay chiếu vào khán phòng quét từ hàng đầu đến hàng cuối.

Khi quay phần giữa của Tạ Khâu, máy quay tạm dừng.

Tạ Khâu ngay lập tức giơ tấm thẻ ủng hộ trong tay và hét lên ‘Nam vương muôn năm’!

Bình luận -

: Chúng ta đến đây! Lại là hắn!

: Ghế giữa quen thuộc, thẻ hỗ trợ cá nhân quen thuộc của Nam Tương Uyển.

: Anh trai luôn ở đó, tại sao bạn không chụp một vài bức ảnh?

: Fan cuồng số một của Nam Tương Uyển, hahaha!

: Không, fan cuồng số một của Vạn Bảo phải là người họ Cố …

: Nhắc mới nhớ, hôm nay Thiên Vương không có ở đây!

: Nhân tiện, tại sao gần đây không có tin tức gì về Cố Thiên Vương? Tôi thường chiến đấu chống lại fan CP, nhưng đột nhiên nó không xuất hiện, tôi có chút nhớ.

: Khi nghĩ đến Cố Thiên Vương, tôi liền nghĩ đến việc theo đuổi minh tinh của anh ấy, thật buồn cười! Ha ha!

: Gạch và Bắc Vĩ có thể cùng nhau ở một chiến tuyến rồi, dù sao thì tất cả đều do một người cầm đầu.

: Brick chúng tôi có dám nói gì không? Chúng tôi chỉ lặng lẽ ngậm đắng nuốt cay vào lòng!



Giữa làn sóng bình luận, Quan Lương Triết đã bước đến trung tâm sân khấu.

Hôm nay, hiếm khi anh ấy không mặc vest thắt cà vạt, thay vào đó là một bộ quần áo comple dễ vận động, thậm chí còn đi đôi giày chạy bộ.

Quan Lương Triết: “Quý khán giả và các bạn thân mến! Chúc mọi người buổi tối tốt lành!”

Phần mở đầu tràn đầy nhiệt huyết, rất nhiều tên nhà tài trợ đã được đọc, sau đó quá trình chính thức của số thứ tám của “Ca sĩ” bắt đầu.

Bắt đầu bốc thăm!

Khi Quan Lương Triết đang làm những việc quen thuộc trong lĩnh vực mà anh ấy quen thuộc, anh ấy không hề biết rằng bình luận đang điên cuồng nhắc tới nội dung của một chương trình tạp kỹ khác.

Bình luận——

: Hôm nay phong cách ăn mặc của Giang Brother thay đổi rồi?

: CƯỜI! Anh ấy đã phá hỏng hai bộ đồ may sẵn sang trọng trong “Phòng kinh dị”!

: Anh không mặc lễ phục à, anh Giang? Tội nghiệp quá!

: Tôi nghĩ anh ấy sợ rằng quần áo của mình lại sẽ bị hỏng vào ban đêm, hahaha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.