Bâc Kinh.
Cố Bắc Hoài xuất hiện trong một khu cũ nát, cơ sở vật chất trong khu rõ ràng là đã có từ mấy chục năm trước, có những tòa nhà bốn, năm tầng không có thang máy, nhà nào cũng có người ở.
Trong khu trồng vô số cây xanh, không khí rất thoải mái.
Cố Bắc Hoài đi dạo trong khu này, Công Tấn đi theo sau, một đường vẫy tay đều chào những người già đang đi dạo hoặc chơi cờ.
Hầu hết người sống trong khu này đều là người già, những người trẻ tuổi hiếm khi quay trở lại.
Cứ như vậy, sau khi đi qua phần lớn khu dân cư, hai người tách ra hai hướng trái phải.
Cố Bắc Hoài đi lên cầu thang về phía bên phải, trong khi Công Tấn đi lên cầu thang bên trái.
Nhưng Công Tấn đột nhiên quay lại và hét lên: “Này, khi cậu rời đi vào ngày mai, đừng quên gọi cho mình, mình sẽ đi với cậu.”
Cố Bắc Hoài: “Mình không đặt vé cho cậu.”
Sau khi nói xong, anh nhanh chóng lên lầu, mở cửa một ngôi nhà và bước vào.
Sau khi vào nhà, anh rất tự nhiên cúi đầu cởi giày.
Cố Bắc Hoài: “Mẹ, con về rồi.”
Đó là một căn nhà nhỏ đơn sơ, có hai phòng ngủ và một phòng khách, cha mẹ Cố Bắc Hoài sống ở đây, trước đây ông nội anh cũng sống ở đây, nhưng ông đã qua đời mấy năm trước.
May mắn thay, ông anh ra đi thanh thản, không đau đớn, không bệnh tật nặng nề và không hối tiếc khi về già
So với sự xa hoa và tráng lệ trong nhà của Nam Tương Uyển, nơi này trông bình thường và không nổi bật, thậm chí có một chút tồi tàn.
Nhưng khu dân cư này đã tập hợp những người đáng kính nhất ở Trung Quốc, họ đã từng băng sông đánh địch, vác theo sinh mệnh của hàng trăm người dân Trung Hoa trên lưng và cầm đại bác ra trận!
Họ không sợ hãi và luôn trung thành với dân tộc, họ không quan tâm đến vinh hoa phú quý, họ chỉ hy vọng rằng các con sông và ngọn núi của Trung Quốc sẽ mãi thịnh vượng.
Cố Bác Nghĩa hơi ngạc nhiên, ông đặt tờ báo xuống và nhìn sang, con trai ông đã trở lại?
Cố Bắc Hoài cũng kinh ngạc: “Ba, người tới rồi?”
Cố Bác Nghĩa không nói nên lời: “Ta đến gặp mẹ con có vấn đề gì sao? Chúng ta là vợ chồng mà!”
Cố Bắc Hoài: “Ồ, trưởng khoa viện nghiên cứu sao hôm nay lại rảnh rỗi thế?
Cố Bác Nghĩa: “ Đừng có quan tâm.”
Lúc này, Diệp Phi Mỹ đi ra khỏi bếp, liếc nhìn từ trên xuống dưới Cố Bắc Hoài, vừa đặt đĩa thức ăn vừa hỏi:“Con đã gầy đi rất nhiều, mắt của con có ổn không? Mẹ nghe nói con đã phẫu thuật?”
Cố Bắc Hoài trả lời từng câu một, lễ phép và kiên nhẫn.
Cố Bác Nghĩa đặt tờ báo xuống và đi tới: “Con trai hiếm khi quay lại, uống chút đi?”
Diệp Phi Mỹ: “Được, lấy Phi Thiên Mao Đài 53 độ của tôi ra, chúng ta uống vài chai!”
Cố Bác Nghĩa: “Không, ý tôi không phải vậy, ý tôi là uống một hai ly thôi”
Diệp Phi Mỹ: “Rượu thôi mà, muốn uống thì cứ uống!”
Cố Bác Nghĩa: “Tôi không muốn uống được không?”
Cố Bắc Hoài ở bên cạnh cười cười, dù sao anh cũng không uống rượu, hai cứ tiếp tục tranh cãi đi.
Các món ăn cũng là món xào nấu đơn giản nhà làm, tay nghề của Diệp Phi Mỹ rất tốt, bà ấy còn xào chúng với đường.
Theo lời của bà ấy, ngay cả khi ông nội của Cố Bắc Hoài từ chối cho bà ấy nhập ngũ khi còn nhỏ, bà ấy vẫn lén trốn lớp học nấu ăn đi nhập ngũ, học được khả năng giết kẻ thù và mang về kỹ năng nấu ăn tuyệt vời.
Gia đình ba người rất vui vẻ, cha mẹ anh rất vui khi nhìn thấy con trai về nhà.
Sau bữa ăn, Cố Bác Nghĩa đi rửa bát.
Cố Bắc Hoài ngồi không nhúc nhích, chuyện mắt anh nếu là quá khứ, nhất định sẽ bị mắng.
Sau 16 tuổi, cha mẹ anh rất nuông chiều anh, chưa bao giờ để anh làm mấy việc nhà như rửa bát.
Vì con mắt của mình, Cố Bắc Hoài không thể nhìn cố quá lâu, cũng không thể tiếp tục nhập ngũ, chỉ có thể lựa chọn giải ngũ.
Thành tích học tập của anh rất tốt, anh được thừa hưởng tất cả chỉ số IQ và khả năng quan sát của cha mình là Cố Bác Nghĩa, nhưng Cố Bắc Hoài không thể nghiên cứu khoa học chuyên sâu, mắt của anh ấy không chịu nổi.
Vì vậy, anh đã trở thành một thần tượng và vào một trường đại học.
Cha mẹ anh sẽ không thường xuyên nhắc tới những chuyện này, ở một mức độ nào đó anh cũng sẽ cảm thấy hối hận, bất luận cha mẹ anh có thành tích gì, Cố Bắc Hoài cũng không thể kế thừa.
Nghĩ đến đây, Diệp Phi Mỹ thở dài, lau bàn rồi ngồi xuống đối mặt với Cố Bắc Hoài.
Bà có dáng rất người tốt, tuy đã gần 50 tuổi nhưng đã ở trong quân đội nhiều năm nên vẫn giữ được dáng người cao ráo, thẳng tắp.
Loại phong thái này lu mờ năm tháng, khiến người ta nhớ tới không phải là vì dung mạo, mà là khí chất quân nhân!
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Sau khi rửa bát xong, Cố Bác Nghĩa cũng ngồi xuống, kề vai với Diệp Phi Mỹ.
Thấy thời cơ đã đến, Cố Bắc Hoài nói, “Con muốn báo cáo một số việc với hai người.”
Diệp Phi Mỹ: “Nói đi.”
Cố Bắc Hoài: “Con muốn yêu.”
Cố Bác Nghĩa: “Pftt—khụ khụ Khụ! Khụ Khụ! Khụ mẹ ơi!”
Ông đột nhiên nghẹn ngào, sau đó ho dữ dội.
Bên cạnh, Diệp Phi Mỹ khinh thường liếc nhìn chồng mình, sau đó ra hiệu cho Cố Bắc Hoài tiếp tục.
Cố Bắc Hoài: “Con đã gặp một cô gái mà con thích.”
Sau khi Cố Bác Nghĩa trở lại bình thường, ông giả vờ không quan tâm và gật đầu: “Ừ, bao nhiêu tuổi, cô bé ấy có xinh đẹp không?”
Diệp Phi Mỹ: “Câm miệng!”
Cố Bắc Hoài mỉm cười: “Không quá lớn, mới 18 tuổi, rất đẹp.”
Diệp Phi Mỹ cau mày: “Quá trẻ.”
Cố Bắc Hoài: “Con đã nghĩ về việc mang em ấy về nhà cho hai người gặp mấy lần rồi.”
Diệp Phi Mỹ: “Hai đứa đã xác minh quan hệ rồi à?”
Cố Bắc Hoài: “Không, con còn đang theo đuổi.”
Cố Bác Nghĩa: “Mang về ra mắt trước khi theo đuổi được? Cái này…”
Diệp Phi Mỹ: “Chúng ta hãy nói về việc này khi con theo đuổi thành công. Hơn nữa suy nghĩ kỹ đi, con 25 tuổi nàng 18 tuổi, chênh lệch tuổi tác quá lớn!”
Để làm dịu bầu không khí, Cố Bác Nghĩa chuyển chủ đề: “Con bé làm nghề gì? Con bé vẫn còn đi học à?”
Cố Bắc Hoài không quan tâm lắm: “Ồ, em ấy là một ngôi sao.”
Diệp Phi Mỹ càng trở nên không vui tại chỗ: “18 tuổi, còn chưa đi học làm minh tinh, ở tuổi này con bé có hiểu trách nhiệm của tình yêu hay không, còn chưa yêu nhau con đã nói muốn mang người ta về nhà? Cố Bắc Hoài con trở nên không đáng tin cậy như vậy từ khi nào?”
Cố Bắc Hoài không hề hoảng sợ và nói: “Vậy thì con mang em ấy về nhà gặp bố mẹ trước, cùng nhau ăn bữa cơm.”
Diệp Phi Mỹ nhảy dựng lên: “Con! Con thật đúng là muốn chọc giận ta a! Con đi ra ngoài sống đi! Đến biệt thự triệu đô của con đi! Chổi đâu, chùy của ta đâu? Ta đánh gãy chân tiểu tử này!”
Vừa nói, bà vừa nhặt một thứ gì đó bên cạnh và định đánh ang.
Cố Bác Nghĩa nhanh chóng chặn lại: “Vợ! Dừng lại đi! Thứ này là chiến lợi phẩm. Cha chúng ta mang nó từ biên giới về, nếu nó bị vỡ thì sao?”
Diệp Phi Mỹ nhìn, đặt những thứ đó vào tay ông, sau đó về căn phòng tiếp tục tìm chổi.
Cố Bác Nghĩa nháy mắt với con trai: “Đi, đi thôi!”
Cố Bắc Hoài không quan tâm, đi vào phòng, đóng cửa lại và đi ngủ.
Cố Bác Nghĩa: “…”
Đứa trẻ này gan cũng lớn ghê!
Chọc mẹ tức giận rồi về phòng ngủ?
Nếu là ông, ông đã chạy trốn rồi!
Một lúc sau, Diệp Phi Mỹ tìm thấy cây chổi và muốn xông vào phòng của Cố Bắc Hoài đánh anh một trận.
Không ngờ cửa phòng khóa trái, bên trong vọng ra tiếng nói cười qua điện thoại.
Diệp Phi Mỹ: “!!!