Công Tấn và La Duy đã ăn uống vui vẻ trong khu nghỉ ngơi, họ gặp rất nhiều nhân viên, khu vực này dường như được bố trí đặc biệt để mọi người thư giãn.
Ngoài những thứ nhỏ nhặt như đồ ăn nhẹ, còn có cả máy chơi game!
Công Tấn thở dài: “Đây là một công ty lớn, thật tuyệt vời.”
La Duy: “Vừa rồi cậu không nghe thấy sao? Công ty của Nam Tương Uyển.”
Công Tấn: “…”
La Duy: “Nếu bây giờ mà tình cờ gặp cô ta chắc mình phải đi đường vòng quá, vừa giàu vừa đẹp lại biết đánh nhau, thật quá đáng sợ!”
Công Tấn run rẩy, nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị con sóc nhỏ tấn công.
La Duy: “Mình nghe nói rằng cô ấy sẽ đến Đại học Quốc phòng, phải không?”
Công Tấn: “Ừ, tại sao cậu biết?”
Công Tấn: “May mắn thay, cậu đã từ chối chương trình học thạc sĩ năm nay, nếu không gặp cô ấy ở trường cũng không sao.”
Lúc đó, trước mặt toàn trường sinh viên đại học, thạc sĩ và tiến sĩ, bị treo ngược trên cây?
Thật đáng sợ khi chỉ nghĩ về nó!
La Duy: “…”
Công Tấn: “Cậu bị sao vậy? Sao sắc mặt cậu xấu thế?” Đôi mắt La Duy trống rỗng: “Năm nay mình sẽ học thạc sĩ…”
Công Tấn: “Hahaha!”
Anh không thể ngừng cười! Đạo trời luân hồi!
Một giờ sau, Cố Bắc Hoài nói chuyện xong đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Công Tấn vẻ mặt hưng phấn đang chơi game ở khu nghỉ ngơi, La Duy đứng bên cạnh như người mất hồn, không thèm đáp lại tiếng gọi của anh ấy.
Cố Bắc Hoài: “?”
Hai người này làm sao vậy!
Trên đường về, Công Tấn hào hứng nói chuyện suốt quãng đường.
La Duy một mình ngồi ở hàng ghế sau cũng không có gì vui vẻ, bởi vì chuẩn bị học thạc sĩ, rất ít có mấy ngày nghỉ phép đi chơi, nếu biết vậy anh nhất định sẽ không trở lại nhà, đi du lịch một chuyến còn vui hơn.
Bây giờ không chỉ kỳ nghỉ không thoải mái mà cuộc sống trong khuôn viên trường sắp bắt đầu cũng đáng lo ngại.
La Duy chỉ hy vọng Công Tấn đừng đi quá xa, đừng kéo anh đứng ra chống lại Nam Tương Uyển, anh nhất định sẽ bị đánh!
Những đứa trẻ cùng thế hệ với bọn họ thật sự rất khổ sở, khi còn nhỏ bị Tân lão đánh cho bầm dập trong xóm, lớn hơn một chút lại bị dì Tân Tử đánh ở quân khu, bây giờ đều đã trưởng thành, phân chia thành hàng ngũ quân đội khác nhau, nhưng họ vẫn phải bị Nam Tương Uyển đánh?
Không còn muốn sống nữa!
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Ngày hôm sau, Nam Tương Uyển mặc áo dính đầy lông mèo đến phòng chờ của “Ca sĩ” ở hậu trường.
Hiểu Đông dùng dụng cụ nhặt lông lăn khắp người cô, nhưng vẫn đã không làm sạch nó sau nhiều lần.
Nam Tương Uyển đang uống nước cam, đột nhiên cảm thấy khóe miệng có dị vật gì đó, đưa tay lau, rút ra một sợi lông mèo ở khóe miệng.
Hiểu Đông hoàn toàn phát điên: “Nam tổng! Em ngủ trong đống mèo sao? Em có cần dính nhiều lông như vậy không?”
Nam Tương Uyển nghĩ một lúc: “Không có gì đâu, ba chú mèo đang phát triển cơ thể, thay đổi là điều bình thường lông.”
Hiểu Đông: “Không bình thường, em có phải muốn làm cho mấy chú mèo hói hết mới chịu, đúng không?”
Nam Tương Uyển nheo mắt nhìn Hiểu Đông: “Em không làm, vì vậy đừng nói nhảm.”
Hiểu Đông: “…”
Nhà tạo mẫu của ngày hôm nay là Monica, Nói cũng lạ, hôm nay cô đến muộn hơn thường lệ một tiếng.
Khi Monica đến cùng đội, Nam Tương Uyển gần như đã trang điểm thành một con quạ.
Monica tức tới to đầy: “Trợ lý, tẩy trang đi!”
Hai trợ lý tiến lên, ấn Nam Tương Uyển xuống, bắt đầu lau khăn tẩy trang.
Nam Tương Uyển nằm im, tò mò hỏi: “Monica, cô mà cũng có lúc đến muộn sao?”
Monica thần sắc có chút mệt mỏi: “Ừm, hôm qua ngủ hơi muộn.”
Nam Tương Uyển mở mắt ra, hai mắt cũng lờ đờ: “Ta ngủ muộn.”
Monica trừng mắt nhìn nàng: “Đừng có nghĩ linh tinh, cũng đừng ngủ!”
Nam Tương Uyển thất vọng: “Được.”
Monica ho nhẹ một tiếng: “Ta còn chưa nói xong, ta không có ngủ trên giường, ta ngủ trên sô pha.”
Hơi Nam Tương Uyển chậm lại một nhịp: “Hai người chơi vui thật nha!”
Monica: “Đừng hỏi nhiều như vậy, Hiểu Đông, ngươi không để ý sao?”
Hiểu Đông nhìn điện thoại không ngẩng đầu lên nói: “Tôi quan tâm làm gì? Cô ấy, tôi là người lớn rồi, tôi không quan tâm.”
Monica sờ sờ mặt của Nan Xiangwan: “Hả? Ngươi đã trưởng thành rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi mới 16 tuổi, nhưng ở nước ta trước đây, 16 tuổi là có thể kết hôn rồi. Bây giờ ngươi đã có bạn trai chưa?”
Nàng vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không mong đợi sẽ có đáp án.
Không ngờ, Nam Tương Uyển suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cố Bắc Hoài?”
Rắc!
Điện thoại di động của Hiểu Đông cũng rơi xuống đất, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Bùm! nổ!
Một trong hai trợ lý của Monica đá chiếc bàn, người còn lại lật tung túi mỹ phẩm.
Phòng chờ trở nên điên cuồng ngay lập tức, những sai lầm liên tục diễn ra.
Vẻ mặt của Monica mất kiểm soát, cô kích động lắc vai Nam Tương Uyển: “Cô đang hẹn hò với Cố Bắc Hoài à? Mọi thứ trên mạng nói đều là sự thật sao?”
Nam Tương Uyển dùng ánh mắt chân thành suy nghĩ một chút: “Tôi không biết”
Sự kích động của Monica đột nhiên giảm xuống, cô trợn tròn mắt: “Chết tiệt!”
Ai ngờ giây tiếp theo lại càng bùng nổ.
Nam Tương Uyển: “Nhưng anh ấy nói với mẹ anh ấy rằng anh ấy sẽ cưới tôi.”
Monica hét lên: “A!”
Hiểu Đông: “A a!”
Hai trợ lý: “A!!!”
Nam Tương Uyển khi nói ra lời này rất bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào xen lẫn vào, dường như chỉ là nói ra một sự thật.
Nhưng lời nói của cô ấy đã khiến mọi người trong phòng chờ này phát điên!
Hiểu Đông bật dậy và xoay người tại chỗ, cô thấy hơi chóng mặt.
Chúa ơi! Gặp bố mẹ!
Cô thậm chí còn không biết điều đó!
Hai người đã gặp bố mẹ rồi? Cố Thiên Vương nhanh như vậy sao?
Trâu bò!
Những người khác không ngừng kêu lên, hai trợ lý bên cạnh và đối diện đều kinh ngạc, đây là có ý gì?
Bản thân Nam Tương Uyển trông có vẻ khó hiểu, tại sao mấy người kia lại kích động như vậy?
Mặc dù Cố Bắc Hoài nói như vậy, cô cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là yêu thôi, thời nay ai mà không yêu cơ chứ?
Nếu Bắc Bắc muốn yêu cô ấy, cứ làm đi!
Chẳng phải vấn đề lớn gì!
Ngủ còn thú vị hơn
Nam Tương Uyển đảo mắt, nằm xuống đó và đưa tay ra hiệu cho Monica tiếp tục.
Tạo kiểu cho cô đi.
Monica vô tay và lườm hai trợ lý.
Hai trợ lý nhanh chóng làm động tác im lặng, tỏ ý sẽ không bao giờ lên tiếng!
Monica muốn tiếp tục hỏi gì đó, nhưng khi cô nhìn xuống, Nam Tương Uyểnđã nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Này, trái tim cô được làm bằng gì thế?
Khi tỉnh dậy, Hiểu Đông đưa chiếc đùi gà lớn đến miệng Nam Tương Uyển.
Nam Tương Uyển liếc nhìn đồng hồ: “Đã năm giờ rồi, chẳng trách em đói như vậy.”
Hiểu Đông cười nói: “Nào, món hôm nay là năm cái chân gà.”
Nam Tương Uyển ngạc nhiên: “Hiểu Đông, sao vậy? Chị có sao không?”
Hiểu Đông: “Bữa ăn thêm cho em!”
Nam Tương Uyển: “Có chuyện với chị thế.”
Hiểu Đông: “Không sao, ăn đi, hôm nay chị rất vui!”
Nam Tương Uyển mở miệng, ăn năm cái đùi gà trong một lần, sau đó bắt đầu ăn bữa ăn chính.
Bữa tối cũng rất phong phú, có rất nhiều thịt kho tộ và cá thác lác, bày đủ loại món ăn ngon, số lượng lại càng nhiều.
Sau khi ăn xong, Nam Tương Uyển rất vui.
Thật hiếm khi Hiểu Đông sẵn sàng buông thả cô như vậy!