Thương Hải cũng xuất hiện trong bức ảnh, anh che mặt không dám nhìn thẳng.
Nam Tương Uyển không sao, cô thản nhiên cười với mọi người xung quanh.
Quan Phi liếc nhìn cô, và tiếp tục: “Anh Bình Đầu, biểu hiện của hành vi tiêu cực, trong hai ngày rưỡi đánh giá, một loạt các hành động có thể được coi là vô cùng kinh điển, tất cả chúng ta hãy xem những gì cô ấy đã làm.”
Màn hình thay đổi, xuất hiện trên một con đường, là ảnh một cậu học sinh tiểu học sững sờ tại chỗ, bóng dáng của Nam Tương Uyển lướt qua bên cạnh, bởi vì cô ấy chạy quá nhanh nên không thể chụp rõ ràng, chỉ chụp được một dư ảnh.
Quan Phi vỗ bàn mắng: “Đây là cái gì? Bắt nạt học sinh tiểu học? Cướp khăn quàng đỏ của học sinh tiểu học?”
Nam Tương Uyển: “Tôi chỉ mượn hai ngày thôi mà!”
Khuất Tú: “Ngươi mượn, cậu bé có đồng ý sao?”
Nam Tương Uyển: “Cậu bé không nói gì, nó đồng ý!”
Mọi người: “Phì——”
Bọn họ cười chết mất!
Quan Phi cũng không nói nên lời, lườm Nam Tương Uyển và tiếp tục.
Bức ảnh tiếp theo là trong một cái sân, nơi Crystal đang quét sàn với khuôn mặt sưng húp, Anh Bình Đầu quay lưng lại với máy ảnh, để lại một bóng lưng ngầu lòi.
Crystal gục tại chỗ, mẹ kiếp, anh không biết mất mặt sao?
Quan Phi: “Đánh đồng môn, dùng vũ lực đoạt chỗ ngủ! Tội ác tày trời!”
Nam Tương Uyển lại phản bác: “Crystal đồng ý dùng vũ lực giải quyết, hèn kém trách ai?”
Quan Phi: “Nói một đáp một, ngươi!”
Quan Phi cũng có chút tê dại, chết tiệt, anh nói cái gì liền phản bác, còn coi anh là giáo quan không?
Tài liệu tiêu cực tiếp tục, bức ảnh tiếp theo là ở KFC.
Hai vị tiền bối, Butterfly và Băng Nham, trông có vẻ sững sờ, trong khi Nam Tương Uyển thì ăn một bữa tiệc đối diện với họ, thậm chí còn uống một ly Coca sau khi ăn xong.
Vô Song bỗng nhiên ý thức được: “Thì ra là có thể cướp đồ ăn của tiền bối!”
Tu La: “…”
Anh có chút hối hận.
Crystal và Thương Hải thậm chí còn chửi thẳng 'Đm', còn có thể làm như thế này?
Quan Phi: “Khi nào thì ta nói cho phép...”
Nam Tương Uyển lại phản bác: “Giáo quan, ngài nói muốn làm gì thì làm!”
Quan Phi:“...”
Tiếp tục nhìn xuống, lướt nhanh những bức ảnh về bữa ăn thịnh soạn ở phía sau, nhưng dù có lướt nhanh nhưng các quân nhân tinh mắt của các quân khu vẫn nhìn thấy.
Hảo! Bữa tiệc ẩm thực Nhật Bản của Anh Bình Đầu? Đồ ăn cao cấp?
Tu La bên cạnh cũng đang ăn?
Dựa vào đâu! Hai người họ đã có một thời gian quá tuyệt vời!
Quan Phi lười nói nhiều, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, ảnh chụp Anh Bình Đầu khi cô đang làm nhiệm vụ được chiếu lên hình chiếu.
Lần đầu tiên, cô vênh váo đi qua cổng chính và mỉm cười với người bảo vệ già.
Lần thứ hai, cô vẫn vênh váo bước vào, dưới cái nhìn tươi cười của nhân viên tuần tra.
Tại hiện trường mọi người đều tỏ ra nghi hoặc, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Tu La trong nháy mắt cực kỳ nghiêm túc, đặc biệt là lần thứ hai, mặc dù hệ thống an toàn được nâng lên cực kì cao, Nam Tương Uyển vẫn là thông qua cửa chính tiến vào, anh muốn biết cụ thể quá trình!
Quan Phi bắt đầu giải thích, đồng thời mở video giám sát ở lối vào của một văn phòng nào đó và phát nó.
Trong video, Anh Bình Đầu đang nói giả như trẻ con dưới lớp ngụy trang.
Với giọng nói và cách nói chuyện này, có ai không nghĩ cô nàng đang là học sinh cấp 2 hay cấp 3 cơ chứ!
Rồi cô đi thẳng vào văn phòng!
Những người khác trầm mặc một lát, bọn họ thật sự là học không nổi thứ này.
Cô thực sự xứng đáng là một ngôi sao, cô xứng đáng là một nhạc sĩ, cô còn có thể thay đổi giọng nói của mình!
Quan Phi nhìn biểu tình trên mặt mọi người, vỗ vỗ bục giảng: “Biểu tình của các ngươi là như thế nào? Đây là tài liệu tiêu cực!”
Không thể để điều tương tự xảy ra trong tương lai!
Quan Phi nhìn Nam Tương Uyển: “Anh Bình Đầu, cô muốn nói gì?”
Nam Tương Uyển: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, không có giới hạn cho những gì tôi có thể làm.”
Quan Phi hừ lạnh và click chuột.
Ngay lập tức, hình ảnh một nhóm người đang ăn uống tại một quán lẩu xuất hiện trên hình chiếu đã khiến người xem phẫn nộ, những người khác vốn đã bình tĩnh lại liền bắt đầu lên tiếng phàn nàn.
Làm cho mọi thứ trở nên rắc rối!
“Ở đó có cái quái gì vậy?”
“Ăn lẩu? Vãi!”
“Bốn người các ngươi đã có một khoảng thời gian quá tuyệt vời!”
“Ra đây chịu chết đi!”
Thương Hải và Crystal vội vàng giải thích rằng đó không phải là việc của họ, đó là Anh Bình Đầu đã tổ chức, Anh Bình Đầu thậm chí còn cướp tiền của họ.
Vô Song lặng lẽ đứng về phía nhiều người nhất, và đó không phải là việc của anh, anh đã đưa cho Anh Bình Đầu tất cả số tiền của mình.
Tu La thậm chí còn đứng giữa đội quân đông đảo, buộc tội và đổ lỗi cho Anh Bình Đầu một cách giận dữ.
Người khó chịu nhất chính là anh, anh cùng bốn người bọn họ ở cùng một khu làm nhiệm vụ, nhưng lại là duy nhất không có lẩu ăn!
Ngay cả thức ăn thừa từ nhà bếp cũng rất ngon!
Trong lúc nhất thời, phòng học vô cùng hỗn loạn, tiếng chửi bay tứ tung, có người còn xé vở ném giấy vụn.
Đó là một cảnh tượng rất lớn!
Anh Bình Đầu! Tẩy chay Bình Đầu!
Thấy hai phe đối lập đã hình thành, Quan Phi rất hài lòng nhướng mày nhìn Nam Tương Uyển.
Cô đã gây ra sự phẫn nộ của công chúng, hãy xem cô có thể làm gì!
Nam Tương Uyển chậm rãi lấy điện thoại ra và hỏi: “Chúng ta có nhóm không? Tôi sẽ gửi cho mọi người bao lì xì.”
Trong lớp đột nhiên im lặng, 26 người vội vã thêm WeChat.
Quan Phi: “!!!”
Một lúc sau, nhóm chat đội đặc công khoá 21 được thành lập.
Nam Tương Uyển làm theo lời đã nói, không nói một lời nào, cô gửi một hồng bao lớn cho cả nhóm, loại hai trăm mỗi người.
Mọi người bắt đầu ùa tới, vui mừng nhảy cẫng lên, tiếng mắng mỏ và chống cự Anh Bình Đầu hoàn toàn biến mất.
Trên đời này có ai là không thích nhận lì xì đâu!
Quan Phi đã bất lực và không còn gì để nói sau khi xem cảnh này.
Anh rất quan tâm đến Anh Bình Đầu, nhưng dường như không có tác dụng gì, cô luôn có một cách khác người để giải quyết mọi việc!
Những người quân khu phái tới đều là người có lòng kiên định, lòng tin mãnh liệt, cơ hồ không có gì có thể đánh bại bọn họ, một khi vào huấn luyện bọn họ đều rất tàn nhẫn.
Họ từ lâu đã bỏ qua sự sống và cái chết, và coi thường thế giới.
Nhưng Nam Tương Uyển rất biết cách tạo thiện cảm với họ, cô chưa bao giờ đối đầu với họ trong những vấn đề quan trọng, cô chỉ lợi dụng một số vấn đề không quan trọng.
Nhưng sau khi lợi dụng, cô biết thưởng cho họ một thành quả ngọt ngào.
Có phải các thành viên đều thiếu tiền? Họ không quan tâm đến tiền bạc và danh vọng.
Nhưng nhận bao lì xì có vui không? Rất vui!
Thậm chí có một nhóm người còn đang thảo luận nên dùng tiền để ăn một bữa thịnh soạn!
Phải biết rằng trong dòng công việc này, họ thực sự không biết khi nào mình sẽ ra đi, tâm lý tận hưởng rất quan trọng.
Sau một loạt hành động này, Nam Tương Uyển đã hoàn toàn trở thành nhân vật trung tâm của khoá chiến tranh đặc biệt năm nay.
Hãy nhìn Tu La kiêu ngạo đó đi, lúc này anh không có ý định tranh cãi, nhận lấy lì xì cùng với điện thoại di động của mình rồi chạy đi.
Quan Phi thở dài, sau khi thông báo rằng buổi họp đã kết thúc, anh quay người và bước vào lớp học tiếp theo.
Ở đây, 27 thành viên của bộ phận chiến tranh đặc biệt ở khoá 20 đã chờ sẵn.
Âm thanh sôi nổi phòng bên cạnh rất lớn, họ rất ghen tị!
Quan Phi gõ lên bục giảng, nghiêm túc bắt đầu kiểm điểm, lần này ngoại trừ tân binh, biểu hiện của đàn anh cũng cần phải nhắc tới.
Đặc biệt là hai người đó, Băng Nham và Butterfly, bị lừa bởi một người mới như vậy, không xấu hổ sao?