Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss

Chương 491: Chương 491: Chương 490




Việc quay MV bị tạm dừng vì tai nạn, sau khi gọi cảnh sát, người phụ trách địa điểm và nhân viên trường đua ngựa đã đến.

Vì không có video giám sát làm bằng chứng nên mọi tổn thất đều phải do đội quay MV bồi thường.

Bàng Khai Cát sắp nổ tung, cả mười con ngựa đều được ông thuê với giá rất cao, hơn nữa chúng đều là lứa đẹp nhất trong trường đua ngựa, tất cả đều chết trong đêm!

Huống chi phí bồi thường vô cùng đáng sợ, nhìn thấy huấn luyện ngựa khóc lóc, tất cả mọi người cơ hồ cũng đều buồn bực.

Ngay khi mọi người đang bận rộn sắp xếp tình hình, đột nhiên có một tiếng hú dài.

Một con ngựa từ đằng xa chạy tới, cỏ dại phủ đầy người, giống như một con ngựa hoang.

Dữ dội, nhưng đầy vẻ đẹp hoang sơ!

Nam Tương Uyển ngay lập tức nhận ra đó là con ngưa cô đã cưỡi ngày hôm qua.

Nhân viên trợn mắt ngoác mồm: “Sao tên nhóc này lại từ hướng đó chạy tới?”

Sau khi con ngựa chạy về, đầu tiên nó đi một vòng, đạp mạnh xuống đất như mất bình tĩnh, sau đó rống lên một tiếng tức giận.

Khi đến gần, mọi người mới thấy người nó chằng chịt vết sẹo, máu ở một số vết thương đã đông lại!

Bác sĩ thú y kinh ngạc: “Vừa rồi tôi nhìn thấy hàng rào trong chuồng bị xé toạc, còn tưởng rằng nó đã bị bắt đi. Bây giờ xem ra nó đã thoát ra và bỏ chạy”

Hiểu Đông: “Con ngựa này thật tuyệt!”

Nam Tương Uyển hỏi những người ở trường đua ngựa:“ Con ngựa này tên gì?”

Người huấn luyện ngựa: “Nó gọi là Tiểu Quả.”

Nam Tương Uyển mỉm cười bước lên phía trước, vỗ vỗ mặt con ngựa: “Tên hay đấy! Con ngựa này anh có bán không? Giá bao nhiêu không quan trọng.”

Người huấn luyện ngựa: “Đừng có nghĩ mua ngựa của tôi, cô hãy trả cho tôi mạng sống của chín con ngựa kia trước!”

Nói xong lại khóc tiếp, kiểu khóc luôn.

Đàn ngựa như những đứa con của anh, được anh chăm sóc cẩn thận rồi huấn luyện từng chút một.

Chín trong số mười con ngựa đột nhiên ra đi, không ai có thể chịu cú sốc này!

Bàng Khai Cát vội vàng chạy tới an ủi anh ta, nhân tiện thương lượng giá cả.

Nam Tương Uyển nhìn số dư trên bảng hệ thống của mình và xua tay: “Thật là một việc lớn, tôi sẽ mua lại mua trường đua ngựa của anh! Tôi sẽ là ông chủ và anh sẽ phụ trách!”

Bàng Khai Cát: “!!!”

Người huấn luyện ngựa: “Thật sao? Giá là 300 triệu, trả ngay tại chỗ thì mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Nam Tương Uyển: “Bao nhiêu???”

Người huấn luyện ngựa: “Đây là kinh đô, đất đai đắt đỏ! Và những con ngựa tôi nuôi là giống đắt nhất. Con đắt nhất trị giá hai triệu! Chín con ngựa chết cũng mấy chục triệu rồi!”

Nam Tương Uyển: “...”

Bác sĩ thú y không quan tâm đến tranh chấp của những người này, đi chữa trị cho Tiểu Quả.

Nhưng vết thương quá nhiều, không biết đêm qua nó đã trải qua những gì, vết thương sâu nông đều có, thậm chí có chút nhiễm trùng nhẹ, thật khiến người ta kinh hãi.

Bàng Khai Cát đang thảo luận với những người ở trường đua ngựa, cảnh sát có mặt để hòa giải.

Người phụ trách địa điểm quay phim sắp khóc, sau sự cố này họ còn có thể tiếp tục cho thuê không?

Do quá trình theo dõi phức tạp, việc quay MV của Nam Tương Uyển phải hoãn lại. Cô không đủ tiền mua trang trại ngựa nên Hiểu Đông phải để cô trở lại trường học.

Đã đến giờ vào lớp.

Quên về việc mua trường đua ngựa đi!

……

Ở kinh đô, Cố Bắc Hoài đang ở công ty tài chính Nam Bắc đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cửa sổ của một tòa nhà cao mười tầng được mở ra từ bên ngoài, Công Tấn quay người bước vào.

Cố Bắc Hoài không nói nên lời: “Cậu không biết đi cửa chính sao?”

Công Tấn không chút hoảng hốt trả lời: “Cậu đã trả lời tám cuộc gọi mà mình gọi cho cậu sao? Cậu không biết rằng cần phải quẹt thẻ mới có thể vào được sao. Cậu đang giả ngu với mình à?”

Cố Bắc Hoài: “ Đó là lý do tại sao cậu trèo cửa sổ giữa thanh thiên bạch nhật à? Đầu óc cậu có vấn đề không?”

Công Tấn: “Này! Mình đã học được từ Nam Nam nhà cậu việc trèo cửa sổ, cậu đang mắng Nam Tương Uyển đầu óc có vấn đề sao? Mình ghi âm lại rồi!” Gu

Cố Bắc Hoài: “Nam Nam trèo cửa lúc ban đêm còn cậu trèo cửa ban ngày. Có một sự khác biệt cơ bản.”

Công Tấn: “Não cậu gắn filter tình yêu à? Cậu thực sự không biết não của Nam Tương Uyển có vấn đề sao! “

Cố Bắc Hoài: “Im đi! Cậu xong chưa?”

Công Tấn trợn mắt, tùy tiện ném một tập tài liệu lên bàn: “Đây, cậu phiền phức quá, việc gì cũng tới tay mình.”

Cố Bắc Hoài mở hồ sơ ra lật nhanh một lượt, sau đó lộ ra nụ cười hài lòng.

Công Tấn: “Nữ thư ký tên là Phương Tư Ánh, 30 tuổi, học sinh xuất sắc, tốt nghiệp khoa quản lý tài chính của một trường nổi tiếng quốc tế! Gặp Khâu Xương 5 năm trước, hai người họ yêu nhau từ đó...”

Cố Bắc Hoài cười khẩy: “Yêu?”

Công Tấn: “Chà, lúc đầu cũng có vẻ như vậy, nhưng sau đó như cậu đã thấy, diện mạo của cô ta hoàn toàn khác trước, tên của cô ta cũng bị thay đổ. Cô ta đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ và thay đổi khuôn mặt, và cô ta bị Khâu Xương kiểm soát.”

Cố Bắc Hoài lật xem những bức ảnh trước đây của Phương Tư Ánh, lắc đầu và tiếc nuối: “Ngày xưa đẹp như vậy, nhưng bây giờ thật khó coi.”

Công Tấn: “Mình ghi âm lại rồi, cậu nói người phụ nữ khác đẹp, mình muốn cho Nam Tương Uyển xem!”

Cố Bắc Hoài: “...”

Công Tấn: “Mọi người xung quanh Khâu Xương đều kỳ lạ. Mình nghi ngờ họ đều đã thay đổi danh tính, nhưng Phương Tư Ánh này là bước đột phá duy nhất của chúng ta. Cô ta đã đi lang thang quanh trung tâm cách ly không chỉ một lần!”

Tôn Huy: “Dù sao thì cứ từ từ điều tra.”

Cố Bắc Hoài: “Tình cờ là cậu đang rảnh rỗi trong vài tháng, hãy giúp mình theo dõi đi.”

Công Tấn: “Cậu nhất định có độc!”

Cố Bắc Hoài: “Cuộc họp báo của Khâu Thị đang diễn ra sao? Họ đang làm gì vậy?”

Công Tấn nhún vai: “Cậu rảnh rỗi như vậy, sao cậu không tự mình xem đi? Dù sao cũng chỉ là vớ vẩn thôi. Họ giới thiệu sản phẩm mới của công ty họ, mình thấy ý tưởng đó chẳng có tác dụng gì cả, muốn lừa tiền ai chứ?”

Cố Bắc Hoài: “Còn gì nữa?”

Công Tấn nghĩ một lúc: “ Hơn một nửa trang còn lại dành để giới thiệu bản thân Khâu Xương, xuất thân tuyệt thế nào, gia cảnh khủng khiếp ra sao, công tử quý tộc nào của kinh đô, dù sao cũng phong cách cũ, đủ loại khoe khoang về địa vị gia đình của mình.”

Cố Bắc Hoài cau mày: “Tại sao anh ta luôn thích công khai sự thật rằng anh ta là cháu trai Khâu lão?”

Công Tấn: “Ai biết được, anh ta mất trí rồi, khi người khác sinh ra trong một gia đình tốt đẹp, họ thường giấu giếm tên tuổi cha mẹ của họ vì sợ làm mất mặt tổ tiên khi nói hoặc làm những điều sai trái, nhưng anh ta thì không. Anh ta ước cả thế giới biết rằng anh ta là cháu trai cả của Khâu Gia, v.v. “

Cố Bắc Hoài: “Hỏi Tạ Khâu xem đây là loại tâm lý gì.”

Công Tấn: “Hay ha, tất cả bọn mình bây giờ đã trở thành người giúp đỡ của cậu hết rồi à?”

Trước khi anh có thể phàn nàn xong, Cố Bắc Hoài đã gọi điện thoại cho Tạ Khâu

Tạ Khâu thanh âm uể oải: “Cậu đang làm gì vậy? Hôm nay mình được nghỉ nên ngủ hơi muộn!

Cố Bắc Hoài: “Tạ Khâu, khoe khoang thái quá là loại tâm lý gì?”

Tạ Khâu: “Chột dạ, càng thiếu cái gì thì càng khoe khoang, cúp máy đây!”

Nghe âm thanh tút tút của điện thoại, Cố Bắc Hoài nhìn về phía Công Tấn.

Công Tấn cũng đột nhiên ngồi dậy, trợn to hai mắt: “Có phải không?”

Cố Bắc Hoài cười nói: “Hắn là giả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.