Nam Tương Uyển ngủ đến chiều, cô thề sẽ không bao giờ giở trò dễ dãi nữa, thức cả đêm mà không được gì.
Mở mắt ra nhìn vào điện thoại, có ba tin nhắn chưa đọc của Hiểu Đông.
'Hiểu Đông: Hóa đơn [hình ảnh]. '
'Hiểu Đông: Tổng cộng 300.000. '
Nam Tương Uyển ngồi dậy, hôm qua ăn lẩu hết 300.000 tệ?
Thật là một mớ hỗn độn!
Cô gọi ngay khi đọc tin nhắn, nhưng Hiểu Đông mất một lúc lâu mới bắt máy.
Nam Tương Uyển: “Ăn gì hết 300.000 tệ!”
Hiểu Đông: “Lẩu 100.000, đồ uống 200.000, chị không gửi hóa đơn cho em sao?”
Nam Tương Uyển: “Lẩu gì mà 100.000?”
Hiểu Đông: “Một mình em đã ăn 20.000 tệ! Em ăn hết hải sản rồi! Một con bào ngư giá 200 tệ mà em ăn một lúc hơn chục con! Có nhiều người như vậy mấy bàn cộng lại, không đắt bằng em ăn một mình đâu!”
Nam Tương Uyển:“ Ồ... Rượu làm sao vậy, chẳng phải là bộ sưu tập của Monica sao?”
Hiểu Đông: “Cô ấy là người nước ngoài rất thích Mao Đài Hoa Hạ của chúng ta? Cô ấy gọi mười thùng, mỗi thùng 20.000!”
Nam Tương Uyển: “... có thể được hoàn trả không?”
Hiểu Đông: “Có, công ty sẽ hoàn trả cho em qua bộ phận tài chính.”
Nam Tương Uyển: “Nếu có thể được hoàn trả, tại sao chị lại gửi cho em?”
Hiểu Đông: “Em là ông chủ, Nam tổng!”
Nam Tương Uyển: “Có cái nào không là tiền của em?”
Hiểu Đông: “Được rồi, Nam tổng, đừng buồn. Gần đây công ty đã kiếm được rất nhiều tiền. các chương trình đã trở nên phổ biến và báo cáo tài chính rất khả quan. Số tiền này không nhiều.”
Nam Tương Uyển: “Nhưng tại sao giọng của chị lại khàn?”
Hiểu Đông: “!!!”
Nam Tương Uyển: “Cảm giác không gian từ điện thoại của chị không đúng, chị ở nhà hay ở công ty?”
Hiểu Đông: “!!!”
Rắc! Cô cúp điện thoại.
Nam Tương Uyển bị âm thanh tút tút trên điện thoại làm cho khó hiểu, đây là vì cái gì?
Bật dậy bước xuống giường, cánh cửa phòng vẫn đung đưa, kẽo kẹt.
Mùi thức ăn tỏa ra từ bếp và phảng phất khắp căn phòng.
Nam Tương Uyển lập tức chạy tới, hôm nay Bắc Bắc lại nấu ăn!
Quả nhiên, Cố Bắc Hoài đã ở đó, so với hình ảnh con công xòe đuôi mỗi lần xoay người đều lộ ra xương quai xanh trước kia, hiện tại Bắc Bắc đặc biệt bảo thủ, cúc áo cài đến cái cao nhất, chỉ hận không thể che kín cổ!
Anh bưng bát cơm nóng hổi từ trong bếp đi ra, theo bản năng nghiêng người sang một bên khi nhìn thấy Nam Tương Uyển đang đi về phía mình.
Nam Tương Uyển nhảy vào cửa bếp.
Cố Bắc Hoài đặt đĩa xuống, đi tới kéo cô: “Cẩn thận, đừng phá cửa này nữa.”
Nam Tương Uyển ngồi xuống bắt đầu ăn, nhân tiện ngồi xuống bên cạnh Bắc Bắc, vừa ăn vừa cúi người về phía trước ngửi mùi trên cơ thể của anh.
Thơm! Có mùi thơm!
Vừa cho cô ăn rau, Cố Bắc Hoài một tay che mặt: “Ngon không?”
Anh đều sắp phát điên rồi!
Nam Tương Uyển hớp một ngụm lớn cơm và nhai ngấu nghiến.
Cố Bắc Hoài bắt đầu nói: “Anh tìm người sửa cửa, giấy tờ của em mang đủ hết chưa?”
Nam Tương Uyển liếc nhìn điện thoại: “Em còn chưa chuẩn bị.”
Cố Bắc Hoài: “Ăn xong anh tiễn em đi sân bay.”
Nam Tương Uyển trầm mặc: “Em đi ngay hôm nay à? Anh không muốn ngủ sao?”
Cố Bắc Hoài lỗ tai đỏ lên, “Em phải đi học.”
Nam Tương Uyển: “Ồ... “
Cố Bắc Hoài bắt đầu chuyển chủ đề: “Em có biết chương trình tạp kỹ “Trải nghiệm cuộc sống” vào tuần tới không? Hai chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Nam Tương Uyển: “Ừm, còn có bên tiệc quốc khánh, gửi cho em một thư mời.”
Cố Bắc Hoài: “Hừm...”
Nam Tương Uyển: “Hừm! Vậy tập đoàn Khâu đã xảy ra chuyện gì? Khi nào thì nó phá sản?”
Cố Bắc Hoài: “Chỉ cần học hành chăm chỉ và đừng lo lắng về những thứ khác.”
Nam Tương Uyển: “Nhưng em không muốn học, em muốn đến Lăng Sơn để lái máy bay.”
Bốp!
Cố Bắc Hoài vỗ trán một cái, “Ngoan đi.”
Nam Tương Uyển không thấy đau, liền cúi đầu tiếp tục ăn.
Người đè không được, máy bay cũng không được lái.
Cứu! Niềm vui của cô không còn nữa!
Sau bữa ăn, Cố Bắc Hoài đeo kính lái xe đưa Nam Tương Uyển đến sân bay.
Nam Tương Uyển khoanh chân ngồi trong ghế lái phụ, nhìn những tòa nhà đang lùi dần bên ngoài cửa sổ xe và ngâm nga một giai điệu.
Cố Bắc Hoài liếc nhìn cô qua khóe mắt và hỏi: “Em có thích Ma Đô không?”
Nam Tương Uyển: “Em thích nó, gaio đồ ăn 24 giờ rất tiện lợi!”
Cố Bắc Hoài cười: “Hầu hết các thành phố ở Trung Quốc đều có Giao đồ ăn 24 giờ.”
Nam Tương Uyển: “Thật sao? Có một cái ở Đại Hưng An Lĩnh không?”
(P/s: Đại Hưng An Lĩnh (大兴安岭地区) là một địa khu của tỉnh Hắc Long Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Địa khu này nằm ở cực bắc của Hắc Long Giang, có diện tích 46.755 km², dân số 520.000 người)
Cố Bắc Hoài: “Anh đang nói về các thành phố.”
Nam Tương Uyển: “Ồ...”
Cố Bắc Hoài: “Thủ đô Bắc Kinh thì sao? Em có thích nó không? Yêu thích thành phố nào ở Trung Quốc?”
Nam Tương Uyển sờ cằm: “Tô Châu có cha mẹ và anh trai, Kinh đô có ông nội, thật khó để lựa chọn!”
Cố Bắc Hoài: “Nếu em chọn một thành phố để sống, em sẽ chọn thành phố nào?”
Nam Tương Uyển: “Tại sao lại phải định cư? Em muốn làm nhà của mình trên khắp thế giới!”
Cố Bắc Hoài: “...”
Trung Quốc mỗi thành phố đều muốn mua nhà? Là ước mơ quá lớn?
****************
****************
Hai người nói chuyện rôm rả rồi lái xe ra sân bay.
Cố Bắc Hoài muốn vào bãi đậu xe, nhưng bị Nam Tương Uyển ngăn lại: “Đưa em tới đây thôi được không?”
Cố Bắc Hoài: “Anh muốn tiễn em...”
Nam Tương Uyển: “Đừng tiễn em, đến đây được rồi!”
Nói xong, cô tháo dây an toàn, nhưng vừa định mở cửa xe thì đã bị người bên cạnh túm lấy.
Một giây kế tiếp, Cố Bắc Hoài khóe môi đè xuống: “Anh dạy cho em.”
Nam Tương Uyển chỉ cảm thấy hương thơm ngào ngạt vây quanh cô, Cố Bắc Hoài hai cánh tay hoàn toàn bao phủ lấy cô, đem cô bao bọc ở trong không gian nhỏ hẹp ghế lái.
Đôi môi ấy còn mềm mại hơn, khác hoàn toàn với kiểu cắn như của cô, lưu luyến khiến người ta tim đập nhanh hơn.
Cô đã hiểu ngay tại chỗ!
Trời ạ, đây là ý của mấy nữ tướng sao?
Quá tuyệt vời phải không các chị em!
Cô đỏ bừng mặt, đưa tay cởi cúc cổ áo Cố Bắc Hoài.
Nụ hôn của Cố Bắc Hoài lập tức dừng lại, anh đột ngột lùi lại.
Tay của Nam Tương Uyển bị kẹt giữa không trung, cảm giác không biết nên tiến lên hay hạ xuống thực sự điên rồ!
Cố Bắc Hoài cười nhướng mày: “Chuyến bay của em sắp khởi hành.”
Nam Tương Uyển: “!!!”
Cố Bắc Hoài: “Mau lên, xuống xe.”
Cứ như vậy, cô bị ném ra khỏi xe một cách tàn nhẫn, yếu ớt chạy về phía tòa nhà ga.
Mẹ kiếp Cố Bắc Hoài!
Sớm hay muộn cô cũng sẽ đè anh!
Sau khi Nam Tương Uyển rời đi, Cố Bắc Hoài, một mình trong xe, thay đổi sắc mặt và cởi cúc ngực đang có chút nóng.
Nóng như địa ngục!
Thanh tiến độ quá nhanh khiến anh phấn khích, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Xác nhận rằng Sói nhỏ mặc dù không hiểu nhiều thứ, nhưng phản ứng sinh lý và cảm xúc của cô đều là thật, cô đã học được bước đầu tiên của việc hôn, thậm chí cô còn đưa tay cởi cúc áo của anh mà không cần anh dạy.
Chỉ là nó quá nhanh!
Người ta ước tính rằng không có nhiều cô gái như cô trên thế giới này.
Anh nên làm gì về vấn đề đó đây? Cố Bắc Hoài cũng không có kinh nghiệm, anh có cần quay lại và xem kỹ tài liệu trên mạng?
Không, internet không đáng tin cậy, anh nên mua một số sách y học để đọc!
Đây là việc lớn, cần tiến hành từng bước một cách khoa học, kẻo làm tổn thương côe