Khi cô lại chạy ra khỏi máy quay, tổ chương trình thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy máy bay không người lái ra.
Hoa Nguyên Vũ: “Những khách mời trước đây không cần điều này! May mắn thay, tôi đã chuẩn bị từ trước...”
Hiểu Đông: “Có chức năng đối thoại không?”
Hoa Nguyên Vũ: “Muốn nói gì bằng máy quay à?”
Hiểu Đông:“Có thì tốt hơn! Tôi hơi lo lắng.”
Hoa Nguyên Vũ tỏ vẻ thờ ơ, nhưng anh không ngờ lời nói của Hiểu Đông lại sớm thành hiện thực.
Sau khi khởi hành mà, máy quay nhanh chóng lần theo đường đi của Nam Tương Uyển dọc theo tuyến đường, cuối cùng chụp được một bóng người đang chạy.
Bình luận——
: Chạy, parkour?
: Bay qua mái hiên và đi trên tường!
: Thử nhìn những người giao đồ ăn trên đường đi, biểu cảm khó tin trên khuôn mặt của họ hài quá, bây giờ giao đồ ăn cũng cần cạnh tranh khốc liệt vậy sao?
Tư thế chạy khá đẹp trai!
...
Ngay khi những người xem trực tiếp bị cuốn hút và được chứng kiến một loạt thao tác đáng kinh ngạc của Nam Tương Uyển.
Cô bỗng dừng lại với một tiếng 'rít'!
Cảm nhận được máy ảnh, Nam Tương Uyển giương một đôi mắt ưng phóng tới, nhìn chằm chằm máy bay không người lái, một tay vươn
vào túi đồ ăn, lấy ra một đôi đũa.
Chiếc đũa đang xoay quay giữa các ngón tay của cô, quay càng lúc càng nhanh, nó sắp bắn ra rồi!
Bình luận——
: Giết người!
: Máy bay không người lái chạy nhanh! Cô ấy sẽ bắn hạ bạn!
: Chạy! Tôi sắp phải đối mặt với cảnh bạo lực của Nam Tương Uyển, thật quá đáng sợ!
: Xin lỗi, chiếc đũa có đủ mạnh để bắn hạ máy bay không người lái không?
: Đừng bao giờ nghi ngờ sức mạnh của Nam Vương!
...
Bình luận lập tức sôi lên, có những cái giục ekip rút lui nhanh.
Đạo diễn Hoa Nguyên Vũ lập tức bật chức năng đối thoại, lau mồ hôi lạnh và hét lên: “Là tôi! Bạn không được phép quay máy bay không người lái, nếu bạn làm hỏng nó, bạn sẽ phải đền tiền!”
Nam Tương Uyển nghe vậy liền cất đũa lại túi đồ.
Chiếc máy bay nào rùng mình vì chưa bị hề hấn gì.
Cứ như vậy, Nam Tương Uyển chạy thẳng một mạch để giao đồ ăn, chiếc máy bay không người lái bay trên trời cao để đuổi theo.
Dù cô chạy nhảy cẫng lên nhưng đơn hàng nào cũng được giao nguyên vẹn mà không bị đổ hay rò rỉ.
Ngay lập tức, những người giao đồ ăn đang xem phát sóng trực tiếp trong phòng phát sóng trực tiếp gào thét trong lòng!
Đối với bản thân Nam Tương Uyển, cô càng giao được nhiều, cô càng hạnh phúc, mọi tế bào đều sôi sục khi chạy.
Cô đã không tập thể dục như thế này trong một thời gian dài!
Không hề mệt mỏi, cô vẫn có thể tăng tốc!
Vì vậy, công việc giao hàng cả ngày khiến Nam Tương Uyển cảm giác như trải qua một buổi tập luyện, cô cho khán giả thấy đỉnh cao của sức bền và thể lực là như thế nào!
Ở phía bên kia, Lan Thiên Hữu đang cưỡi một xe điện, vừa ngâm nga vừa đi về phía đích đến.
Làm người giao hàng rất mệt, nhận đơn hàng không ngừng, đặc biệt là vào giờ ăn, có khi là vài đơn hàng một phút.
Những người giao hàng khác gần như kiệt sức, Nam Tương Uyển đổ mồ hôi khắp người, còn Lan Thiên Hữu thì vẫn ngâm nga một bài hát, tận hưởng.
Mỗi đơn hàng của anh đều tình cờ trên cùng một con đường, lại không xa, lần nào giao hàng cũng nhanh, không tốn nhiều thời gian, hầu như không có đoạn đường nào gặp vấn đề.
Theo cách này, cho đến buổi tối, khi đơn đặt hàng cuối cùng được nhận, hiệu suất của Lan Thiên Hữu đã cao đến mức đáng sợ.
Mà đơn hàng này càng buồn cười hơn, khi đi tới điểm giao đồ thì anh phát hiện mình đang trở về lại tổ chương trình, cuối cùng là giao đồ ăn lên xe của đạo diễn.
Cạch!
Cánh cửa mở ra.
Lan Thiên Hữu: “Đồ ăn mang về của bạn đã được chuyển đến.”
Bàn tay đang vươn ra của Hoa Nguyên Vũ dừng lại trong không trung, anh ấy chết lặng.
Bình luận——
: Hahaha! Vãi! Còn có thể như thế này?
: Từ đâu liền về nấy!
: Vận may của Lan Thiên Hữu thực sự tuyệt vời!
: Đơn hàng cuối cùng đã được giao, tạm nghỉ nhé!
: Mọi người nhìn xem, có chuyện gì xảy ra với Nam Tương Uyển rồi!
...
Đó cũng là đơn đặt hàng cuối cùng của Nam Tương Uyển, cô đã nhận được 99% đánh giá tích cực và sắp lọt vào top đầu.
Lúc này cô đang đợi đồ ăn được chuẩn bị sẵn bên ngoài nhà hàng, hai phút nữa là có thể lấy đồ ăn đi, sau khi giao xong, nhiệm vụ hôm nay sẽ hoàn thành.
Nhà hàng này là một quán hải sản nhỏ ven đường, ngoài cửa có xe ra vào, nhưng vì nổi tiếng nên nhiều người sẽ tạm đậu xe bên đường, bật đèn nháy báo rồi vào mua.
Chỉ là một vài phút, nhưng lần này đã có một tai nạn.
Chủ một chiếc xe vừa xuống xe, chưa kịp đóng cửa, chiếc xe đã lao về phía trước.
Chủ xe bàng hoàng: “Tôi quên cài số P!”. Xi