Cố Bắc Hoài đứng ở cửa nhà nhìn đã lâu, thấy mẹ mình dùng sức cởi trói cho Nam Tương Uyển, không khỏi giơ ngón tay cái lên.
Diệp Phi Mỹ làm như ăn trộm, vội vàng chạy tới, hoảng sợ nói: “Mau vào đi, đóng cửa lại!”
Cố Bắc Hoài buồn cười, nhưng vẫn nghe theo mẹ, ôm cô đi vào, đóng cửa lại.
Diệp Phi Mỹ đã khóa tất cả các ổ khóa trong một lần, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm bà sợ chết khiếp!
Cố Bác Nghĩa lúc này đặt tờ báo xuống, nhìn hai mẹ con không nói nên lời, nhưng khi liếc sang Nam Tương Uyển, ông lại nở một nụ cười hiền lành.
Ngay sau đó, ông đứng dậy đi lấy đồ uống cho Nam Tương Uyển.
Hai người này trong nhà luôn khiến ông tức giận, nhưng cô con dâu này rất đáng yêu, càng nhìn càng thích!
Nam Tương Uyển ngồi trên ghế sô pha, nhận lấy lon Coke mà chú Cố đưa cho, vui vẻ mở ra uống.
Cố Bác Nghĩa ân cần nhìn cô: “Ngon không? Chú Cố mua cho cháu cả Công ty Coke nhé”
Cố Bắc Hoài: “...”
Diệp Phi Mỹ: “Được! Cái này được đấy!”
Cố Bác Nghĩa được khen có chút tự hào: “Ừ, để khi nào chú quay lại viện nghiên cứu chú hỏi mua cho Uyển Uyển nhé”
Cố Bắc Hoài không thể chịu đựng, nói, “Ba không mua nổi.”
Diệp Phi Mỹ tại chỗ không hài lòng
Cố Bác Nghĩa cũng mất hứng, tức giận nói: “Ta sẽ nói với chủ đại lý khu vực, không có ảnh hưởng gì!”
Cố Bắc Hoài nghĩ về tính khả thi, rồi gật đầu, nhưng anh không hiểu sao ba anh lại mua nhượng quyền cả một đại lý khu vực cho Sói nhỏ chỉ vì cô thích uống Coke?
Diệp Phi Mỹ hoàn toàn phớt lờ con trai, bà nói: “Ngày mai nhớ đi nói luôn, sau đó đưa nó cho cô bé của chúng ta, để cô bé của chúng ta kiếm chút tiền tiêu vặt!”
Cố Bác Nghĩa đắc ý nói, “Đó là điều chắc chắn! “
Trong khi mọi người đang trò chuyện, Nam Tương Uyển lấy máy tính bảng ra: “Chú Cố, cháu không hiểu một số lý thuyết và công thức.”
Cố Bác Nghĩa xắn tay áo: “Ồ, đó có phải là lý thuyết khoa học không? Chú không phải cái gì cũng có thể làm, nhưng chỉ cần là khoa học, không gì chú không thể!”
Nam Tương Uyển: “Vật lý, thiên văn học, kĩ thuật.”
Mắt Cố Bác Nghĩa sáng lên: “Ồ, nhanh lên, chú sẽ dạy cháu!”
Vì vậy, lớp dạy kèm 1:1 đã mở ra.
Cố Bắc Hoài cầm sổ ghi chú nghe, thỉnh thoảng ghi lại những điểm mấu chốt, có chỗ biết, có chỗ anh thực sự không hiểu.
Nam Tương Uyển ban đầu không thể hiểu những bài học quá nâng cao, nó khó hơn cô tưởng tượng.
Nhưng cô có một trí nhớ tốt, cô đã rút ra được kinh nghiệm sau nhiều lần học thuộc, cô nghiêm túc ghi nhớ tất cả những gì Cố Bác Nghĩa đã nói và dự định sẽ học đi học lại nhiều lần.
Cứ như vậy đến trưa, có người gõ cửa.
Diệp Phi Mỹ lo lắng đứng lên: “Em sợ Tân Lão đến?”
Cố Bác Nghĩa có chút không hài lòng, ông vẫn muốn tiếp tục làm giáo viên của Nam Tương Uyển.
Cố Bắc Hoài biết sắp có chuyện, tiến lên mở cửa.
Thật bất ngờ, người đến không phải Tân Lão hay Tân Tử mà là Nam Tống, người đang cõng Nam Triều Dương có phần luộm thuộm trên lưng.
Cố Bắc Hoài sửng sốt một lúc, sau đó bước sang một bên: “Đến đón Nam Tương Uyển sao? Chú vào nhanh lên.”
Nam Tống nhìn Cố Bắc Hoài với vẻ mặt khó chịu: “Ừ.”
Cố Bắc Hoài mỉm cười, tỏ ra đúng phép tắc.
Bây giờ Nam Triều Dương thực sự muốn đập đầu vào đậu phụ tự sát, anh vừa được cha giải cứu khỏi đội quân sóc, anh đang ở trong thời điểm xấu hổ nhất, cơ thể anh đầy bã và lá thông, dính trên tóc và khắp người.
Cảnh tượng xấu hổ này còn bị người trước mặt nhìn thấy?
Không thể chịu nổi! Cuộc sống của anh mất giá trị rồi!
Cố Bác Nghĩa đứng dậy, biết rằng đây là thông gia tương lai, ông tỏ ra khá nhiệt tình.
Nhưng Nam Tống rất không nhiệt tình và cũng không hài lòng, ông ứng xử nhẹ nhàng và muốn kéo con gái mình đi.
Nam Tương Uyển cất máy tính bảng, ngoan ngoãn cùng cha và anh trai về nhà.
Nam Tống không nói gì với con gái mà cứ lắc đầu thở dài trên đường.
Nhưng Nam Triều Dương lại ác ý đi tới, ghé vào tai em gái nói nhỏ: “Em xong rồi!”
Nam Tương Uyển liếc anh một cái, “Yên tâm, anh chết cùng em.”
Nam Triều Dương: “...”
Ba người họ trở về nhà của ông ngoại, ông đã ngồi trên ghế trong tư thế hầm hố, với một cây thước trong tay.
Không dài, không dày, nhưng đáng sợ!
Nam Triều Dương vừa bước vào, liền ngoan ngoãn đứng đó cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Anh đã cố gắng hết sức để bày ra mặt vẻ hối lỗi, anh sai, anh sai, anh sai vì chế giễu ông ngoại, nhưng nó không nghiêm trọng.
Những gì em gái anh đã làm mới nghiêm trọng!
Đầu tiên là lén lút trốn đi trong lúc bị trừng phạt, sau đó là đến nhà người khác ở cả buổi sáng, Nam Triều Dương dùng ngón chân nghĩ cũng biết em gái sẽ bị phạt.
Nam Tương Uyển nhìn thấy cây thước cũng không có phản ứng gì, cảm thấy nó vừa ngắn lại vừa mảnh, sao có thể đau được?
Vì vậy, cô nhìn thẳng vào ông của mình, với một chút ngây thơ trong mắt.
Tân Lão nhìn cô mắng: “Biết sai chưa?!”
Nam Tương Uyển liếc nhìn anh trai đang xấu hổ, trầm giọng hỏi: “Lỗi của cháu không phải do đã là chọc con sóc nhỏ chứ?”
Tân Lão suýt nữa không nói nên lời, lẽ ra ông không nên hỏi, mà nên trực tiếp nói ra!
Tân Tử đứng bên cạnh với khuôn mặt lạnh lùng không nói gì, trong khi Nam Tống hốt hoảng giật giật tay áo vợ.
Vợ ơi em có muốn can ngăn không? Thực sự đứng nhìn con bị đánh sao?
Con gái đã lớn như vậy, nhưng cô chưa bao giờ bị phạt!
Nam Tống thậm chí không dám nhìn, trong lòng vô cùng đau khổ.
Tân Tử vẫn không nói cũng không đáp.
Nam Tống hoảng sợ, lúc đầu hai cha con họ cãi nhau kịch liệt nhưng cuối cùng lại bàn bạc trong phòng, ông không dám nghe lén nên ngoan ngoãn vào bếp nấu ăn nên không biết kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận này.
Tân Tử thật sự đồng ý để Tân Lão áp dụng kỷ luật sao?
Không thể! Đừng đánh con gái ông!
Lão Tân hung hăng nhìn Nam Tương Uyển, gằn từng chữ nói: “Ngươi có hai cái sai, một là không nên lén lút trốn trừng phạt, hai là không nên đến nhà người khác! Cho nên, ngươi không thể không nhận đánh!”
Nam Tương Uyển đáp lại: “Cháu thừa nhận cháu sai khi trốn tránh trừng phạt, nhưng tại sao không cho cháu đi sang nhà người khác? Cháu không nhận lỗi sai này.”
Tân Lão: “Mặc kệ, cãi thì sai càng thêm sai! Ba lỗi!”
Ông giơ tay vuốt ve cây thước, tựa hồ đã hạ quyết tâm: “Thước thứ nhất, không biết quy củ!”
Rắc!
Với một cái giật nhẹ, nó đập vào gân kheo của Nam Triều Dương bên cạnh cô!
Rõ ràng là không có lực, đó rõ ràng là một cú đánh ngẫu nhiên.
Nhưng Nam Triều Dương đã bị đánh gục tại chỗ, đau đến mức mất giọng, anh ôm đùi và suýt nữa ngất đi trong đau đớn!
Tình hình bây giờ là thế nào?
Ông đã đồng ý đánh cô, nhưng cuối cùng tại sao ông lại đánh anh cô?
Tại sao!
Nam Tương Uyển kinh ngạc nhìn anh trai mình trên mặt đất, rồi nhìn ông ngoại.
Tân Lão tiếp tục vuốt ve cây thước: “Thước thứ hai, không biết lớn nhỏ!”
Bốp!
Ông đánh vào cơ lưng của Nam Triều Dương.
Nam Tương Uyển thậm chí có thể nghe rõ tiếng gân bị bóp nghẹt, sau đó sưng lên, kéo căng và khiến cơ thể anh cô đau dữ dội.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lại đau như vậy, ông ngoại cô không phải người bình thường. Ông học rộng tài cao, sức chiến đấu siêu phàm, là người có đầu óc và tay chân cực kỳ phát triển.
Ông còn đã từng học y học Trung Quốc!
Thứ ông đánh không phải da, không phải thịt, mà là gân cốt!
Đau đến thấu xương!
Nam Triều Dương không thể chịu đựng được nữa, hét lên: “A! Ông ngoại!!!”
Tân Lão không có biểu cảm gì, không hề lay động, ông cầm thước lên: “Thước thứ ba, ta đánh vì ngươi không nghe lời kỷ luật!”!”
Ngay khi thước thứ ba đánh xuống.
Nam Tương Uyển bước tới và nắm lấy cổ tay của ông: “Đừng đánh anh ấy nữa! Cháu biết cháu đã sai! Ông đánh cháu đi!”
Đôi mắt cô đỏ hoe khi cô nói điều này, không ai biết, nhưng Nam Tương Uyển nhất định phải biết.
Cảm giác đau này cô cảm nhận được!
Nam Triều Dương chỉ là một cậu bé bình thường, làm sao anh có thể chịu đựng được?
Tân Lão nhìn đứa cháu gái trước mặt thật lâu, đương nhiên là ông muốn đánh cho một trận tơi bời để cô nhớ.
Nhưng ông không làm được.
Đứa cháu gái này sắp dấn thân vào con đường giống như đứa con trai cả đã hy sinh của ông!
Nếu hỏi rằng điều mà Tân Lão hối hận nhất trong đời thì chính là ông đã quá nghiêm khắc với con trai mình, không dành cho nó tình cha, cho đến khi nó ra đi năm 20 tuổi, Tân Lão rất đau lòng.
Cho nên sau này, ông sẽ bằng mọi cách nhẫn nhịn cô con gái nhỏ Tân Tử, trong toàn bộ quân doanh, chỉ có Tân Tử dám cùng ông cãi lộn.
Ông đã mất một đứa con và không thể mất thêm ai khác!
Vì vậy, hôm nay, thay vì đánh Nam Tương Uyển, ông đã đánh Nam Triều Dương.
Hai người này là song sinh, nỗi đau đè lên thân thể Nam Triều Dương và trái tim Nam Tương Uyển.
Một người đau, một người trưởng thành!